- Thiên La Kiếm Trận của Triển sư muội mới là tuyệt chiêu mạnh nhất trong bốn người chúng ta. Sư huynh ta trước mặt ngươi bất quá chỉ là múa rìu bước cửa Lỗ Ban mà thôi!
Hai tròng mắt của Triển Thanh Nhu trong suốt không sóng, thần sắc trên mặt thanh nhã tươi mát, uyển chuyển hàm súc cười khẽ nói.
- Bạch đại ca sợ là chưa nhìn thấy Cửu Long Phá Thiên của Uyển Nhi muội muội rồi, đó mới là sơn băng địa liệt, biển khô đá nát. Không tin ngươi hỏi Tiêu đại ca.
Tiêu Mục vẫn vẻ mặt nghiêm túc nhìn về tình hình phía trước, thần sắc hơi có chút buông lỏng nói:
- Hai người các ngươi không cần phải tự khiếm tốn tang bốc nhau, chiêu số không thể không nói là có uy lực lớn, thế nhưng sử dụng như thế nào còn quan trọng hơn, uy lực lớn nhưng cũng chưa chắc đã chiến thắng được chiêu số có uy lực kém hơn.
- Tiêu đại ca nói đúng!
Triển Thanh Thu cười nói.
Bạch Du cũng tán thành gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía nữ tử tử y đứng phía sau phi kiếm, vừa nhìn trong lòng liền mạnh mẽ run lên, một cỗ ái ý (tình yêu đóa) cuộn trào mãnh liệt bốc lên.
Nữ tử tử y không phải ai xa lạ, chính là người đã cùng với Lâm Khiếu Đường vượt qua quãng thời gian tuổi thơ đơn thuần nhất, Lâm Uyển Nhi. Từ khi chiến tranh tại Tân La thành xảy ra, hai người trời nam đất bắc, vẫn chưa từng gặp lại.
Thời gian như bay, trong nháy mắt mà đã gần hai trăm mùa đông trôi qua, hai người cũng không còn là hai tiểu hài tử tràn ngập ngây thơ chất phác trước kia, cả hai đều đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lâm Khiếu Đường không cần phải nói, hai trăm năm qua trải qua nhiều kiếp nạn, nhiều bể dâu, bằng vào nghị lực hơn người, thái độ cẩn thận và không thể không bỏ qua vận khí, hiện tại tu vi bản thân đã đạt tới địa vương giai trung kỳ đỉnh. Thần thông lại càng có thể đánh một trận vơi đại tu sư, từ hơn một trăm năm trước đã trở thành nguyên lão một phái, càng trong một đoạn thời gian danh chấn bốn phương.
Phế vật năm xưa hiện đã trở thành một tồn tại đỉnh cao hoàn toàn xứng đáng là lão quái vật đầu sỏ, ngoài từ mấy thế lực đỉnh cao nhất ra, ai thấy hắn cũng phải kêu một tiếng tiền bối.
Liên tưởng tới đoạn thời gian khi còn ở Lâm gia, cho dù ai cũng không thể nào tưởng tượng được Lâm Khiếu Đường lại có thành tựu như vậy, cho dù là Lâm Uyển Nhi, người hiểu rõ hắn nhất cũng không nhất định có thể nghĩ đến.
Trong lúc Lâm Khiếu Đường trải qua môt loạt nguy hiểm và tu luyện không biết tương lai thì Lâm Uyển Nhi cũng đã trải qua một hồi tai nạn lớn nhất trong cả cuộc đời của nàng.
Quê cha đất tổ bị người ta xâm chiếm, tu luyện giới mà nàng sinh ra và lớn lên hoàn toàn bị xóa tên, phụ thân vì muốn kéo dài thời gian cho mọi người chạy trốn, lấy lực lượng một người độc chiến mấy đại cao thủ, chết trận sa trường.
Kể từ đó mục tiêu báo thù cho phụ thân vẫn chiếm trọn tâm trí của Lâm Uyển Nhi, nếu như còn cái gì khác, thì chỉ có nguyện vọng muốn tìm được Khiếu Đường ca ca của nàng.
Từ khi Hiên Viên Tông tiến vào Nam Xuyên Giới, Lâm Uyển Nhi vẫn tìm kiếm cơ hội báo thù cho phụ thân, có lúc thậm chí không từ thủ đoạn nào, thế nhưng nàng vẫn không thể nào thành công khơi mào được tranh chấp.
Lâm Uyển Nhi lúc đó vẫn muốn làm cho Nam Xuyên Giới và Đại Hạ Quốc phát sinh xung đột, thế nhưng cả hai tu luyện giới đều có điều cố kỵ lẫn nhau, hơn nữa còn có một liên minh thảo nguyên đang nhìn chằm chằm.
Lâm Uyển Nhi hầu như đã sử dụng tất cả mọi thủ đoạn có thể nhưng không thành công, ngược lại chính mình chọc vào không ít cừu gia, thậm chí ngay cả môn phái cũng bắt đầu xuất hiện sự bài xích. Năm đó, nếu như không phải một trong tam đại nguyên lão Hiên Viên Tông và U Minh Lão Tổ một mực bảo vệ nàng thì sợ rằng nàng đã bị Hiên Viên Tông đuổi khỏi môn phái cho tự sinh tự diệt rồi.
Bất quá, trải qua một loạt chuyện, Lâm Uyển Nhi ngược lại tỉnh táo hơn, cũng trở nên thành thục ổn trọng, không hề dễ dàng xung động như trước.
Rút kinh nghiệm xương máu, Lâm Uyển Nhi cảm thấy chính mình không thành đại sự, toàn bộ là do thực lực bản thân quá yếu. Tu vi nông cạn muốn mượn tay người khác báo thù, phương pháp này có chút ấu trí, đúng là vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
Mang theo một trái tim cừu hận nhưng tỉnh táo, Lâm Uyển Nhi tiến vào Tiềm Long Viện, từ khi đó bắt đầu, Lâm Uyển Nhi dành tất cả thời gian cho tu luyện, ngoài trừ khắc khổ tu luyện tuyệt học do phụ thân nàng lưu lại, đối với những công pháp thích hợp với chính mình trong bảo khố Tiềm Long Viện, nàng đều đã dành thời gian nghiên cứu tu luyện.
Lâm Uyển Nhi vốn là kỳ tài ngút trời, khi tiến vào trong Tiềm Long Viện liền phát hiện ra được nhược điểm của vũ tu và sự khó khăn khi tới hậu kỳ, có thể tu luyện tới trình độ của phụ thân nàng phi thường khó khăn.
Võ tu so với đạo tu có rất nhiều chỗ bất tiện, giai đoạn đầu tiên càng không thể nào so sánh được với đạo tu, tới trung kỳ cũng không có biến hóa rõ ràng, chỉ khi tới hậu kỳ mới có thể hiện ra một mặt ưu thế.
Tiến độ tu luyện võ tu so với đạo tu chậm hơn nhiều, thế nhưng một khi luyện thành công, võ tu so với đạo tu có cơ sở vững chắc bền vững hơn nhiều, độ cứng chắc thân thể cũng sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, nói trắng ra là võ tu chính là đem thân thể của mình coi như pháp bảo, tu luyện thân thể giống như tế luyện pháp bảo, cuối cùng đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh.
Võ tu có yêu cầu đối với tư chất so với đạo tu cao hơn nhiều, chỉ khi tới linh hồn giai hậu kỳ, thậm chí là địa vương giai mới biểu hiện ra uy lực vượt trội. Khi tới địa vương giai hậu kỳ, uy lực của võ tu so với đạo tu mạnh mẽ hơn nhiều, thế nhưng đạt tới cấp độ này, võ tu hầu như tuyệt tích, tu luyện thực sự quá mức khó khăn.
Từ nhỏ đã đi theo con đường võ tu, Lâm Uyển Nhi không có được sự chỉ dạy của phụ thân, cho dù tư chất hơn người thì tốc độ tiến bộ cũng tương đối chậm.
Bất quá tu luyện chi đạo, mặc dù không chung một đường, thế nhưng đến cuối cùng trăm sông đổ về biển. Tiềm Long Viện có vô số thư tịch, bí tịch, lịch sử lâu đời, Lâm Uyển Nhi bằng vào sự thông tuệ của bản thân, dùng võ nhập đạo, lại được sự thưởng thức của ba vị đầu sỏ Tiềm Long Viện, hơn trăm năm trôi qua, tu vi đột nhiên tăng mạnh, võ đạo đã đạt được sự cân đối, không đổi con đường.
Lâm Uyển Nhi của ngày hôm nay đã không còn dung mạo của thiếu nữ ngây thơ chất phác ngày xưa, nàng đã phá kén thành điệp, dung mạo tuyệt sắc vô cùng quyến rũ, luôn luôn chọn quần áo màu tím (tử), xinh đẹp không gì sánh được, con ngươi của nàng cũng bởi vì tu luyện Tử Long Khí Diễm nên dần dần chuyển sang màu tím, con ngươi tùy ý động yêu mị quyết rũ nói không nên lời.
Trong Tứ Thải Chân Long của Tiềm Long Viện, Lâm Uyển Nhi là người xuất thủ tàn nhẫn hung hãn nhất, từ khi tu vi đại thành, trợ giúp Tiềm Long Viện tranh đoạt tài nguyên tại nhiều bảo địa, đều lấy kết quả chiến thắng trở về, nhưng bởi vì như vậy đã đắc tội với rất nhiều người.
Lần này tiến vào đại lục Phong Ma, tâm tình của Uyển Nhi ba động rất lớn, hơn trăm năm tu luyện làm cho tâm tình báo thù của nàng được bình ổn rất nhiều. Thế nhưng khi nhìn thấy đám tu luyện Đại Hạ Quốc ngoài kết trận, cho dù lòng dạ Uyển Nhi có bình ổn thế nào đi nữa cũng không chịu nổi cừu hận trong lòng.
Đặc biệt là khi âm Quỷ Lão Ma và Bạch Diện Ma Quân âm Quỷ Cốc xuất hiện, Lâm Uyển Nhi đã hầu như không khống chế được, cái chết của phụ thân năm đó cùng với hai người này có quan hệ rất lớn, Bạch Diện Ma Quân lúc đó dưới sự trợ giúp của một đám tu luyện giả Hiên Viên quốc truy đuổi đám người Hiên Viên quốc chạy nạn, mà âm Quỷ Lão Ma lại chạy tới đánh nén làm cho phụ thân của nàng bị trọng thương.
Trong cảm nhận của Lâm Uyển Nhi thì những tu luyện giả khác của tu luyện giới Đại Hạ quốc và liên minh thảo nguyên đều không tránh thoát khỏi liên hệ, thế nhưng hai người kia chính là đầu sỏ phải đền mạng đầu tiên.
Ngoài cổ trận, nếu như không phải hai đại viện thủ và đan vương đồng thời truyền âm và dùng ám kình khống chế Lâm Uyển Nhi thì chỉ sợ là ngay bên ngoài cổ trận đã xảy ra một hồi tranh đấu kịch liệt.
Lấy thực lực của Lâm Uyển Nhi nếu như đấu với Bạch Diện Ma Quân thì coi như có vài phần thắng, thế nhưng chống lại đại tu sư như âm Quỷ Lão Ma thì không có phần thắng nào.
Tiềm Long Viện và tu luyện giới Đại Hạ không có bao nhiêu thù hận, hai vị viện thủ và đan vương tự nhiên sẽ không để Uyển Nhi vì thù oán cá nhân mà phá hỏng đại cục.
Lâm Uyển Nhi bị ngăn lại cũng không trách hai vị viện thủ và đan vương, thế nhưng nỗi lòng lại không thể nào bình phục lại được, sau khi truyền tống vào trong đại lục Phong Ma, nàng vẫn có tâm sự rất nặng nề.
Bạch Du nguyên bản đối với Lâm Uyển Nhi chỉ là kinh nhi viễn chi, biết rõ nữ tử này so với nữ tu bình thường khác nhau, cũng biết từ trước tới giờ, nàng đối với chính mình chỉ dừng lại ở mức tình cảm huynh muội bình thường mà thôi. Thế nhưng hơn trăm năm ở cung, làm cho Bạch Du càng cảm giác được nữ tử này không giống người bình thường. Tu luyện giả nhìn người đầu tiên là nhìn tu vi, thứ hai là tuệ căn, vả lại đó là có hay không có năng lực đặc thù cho chính mình sử dụng, nếu như giới hạn tại nữ tu mà nói, còn có thêm dung mạo, phương diện này so với tu vi không kém nhau bao nhiêu.
Lâm Uyển Nhị không cần bàn cái, nàng tập hợp đủ mọi điều kiện, có chút thậm chí vượt quá xa, dù sao nàng tuổi còn trẻ như vậy mà đã là địa vương giai, đầu óc thông tuệ, hơn nữa dung mạo vô cùng xinh đẹp, người như nàng thực sự quá hiếm có. Kỳ tại ngút trời trong lịch sử Tiềm Long Viện không thiếu, nhưng giống như nàng cũng chỉ có hai mà thôi, toàn bộ Kỳ Đông sợ là không vượt nổi mười đầu ngón tay.
Bất luận một nam tu nào đó có thực lực đều rất rõ ràng, nếu như cùng với một nữ tư thực lực địa vương giai có ý nghĩ như thế nào, kém cỏi nhất cũng làm cho tốc độ tu luyện tăng gấp đôi. Mà thân thể cửu thiên nguyên đỉnh của Lâm Uyển Nhi càng là lô đỉnh tu luyện đỉnh cấp, nếu cùng song tu thì tốc độ không biết sẽ đề cao hơn bình thường gấp bao nhiêu lần.
Những điều kiện này, cho dù là ai đi nữa cũng đều động tâm. Hơn năm năm trôi qua, Bạch Du rốt cuộc không kìm nén được chính mình, huống hò lấy thân phận và địa vị của hắn tại Tiềm Long Viện, nhìn các nữ tu khác chỉ cảm thấy chướng mắt, mà Triển Thanh Nhu sơm đã là mục tiêu tập trung của Tiêu Mục. Nếu như có hai nàng thì hai người tự nhiên không cần phải tranh đoạt lẫn nhau.
Trước đây, Tiêu Mục và Bạch Du tuy là thiên chi kiều tử của Tiềm Long Viện, thế nhưng dù sao vẫn chỉ là tu luyện giả cấp thấp, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn toàn nhìn thấu. Hiện hôm nay địa vị của cả hai người đều đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cũng có mục tiêu càng cao hơn, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hai người sẽ trở thành người nối nghiệp của hai đại viện thủ Tiềm Long Viện, đương nhiên điều này còn cần phải xét xem hai người còn có tiềm lực phát triển hay không. Địa vương giai sơ kỳ không đủ để trở thành viện thủ, tối thiểu cũng phải đạt được tu vi địa vương giai trung kỳ, lúc tiến vào trong Thực Long Tháp Tiềm Long Viện tu tập, trở thành đại tu sư trong tầm tay.
Bất quá hai người Bạch Du và Tiêu Mục ngấm ngầm triển khai thế tiến công đối với Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu, thủy chung hiệu quả cực kém. Cho dù hai vị viện thủ thỉnh thoảng tạo điều kiện và đánh tiếng cũng không thể lay động hai nàng. Tựa hồ trong lòng hai nàng đều đã có người tương ứng, hoặc có điều gì đó khác. Nói chung giống như ngọn núi băng vạn năm không tan, luôn thờ ơ đối với hai nam tu tuổi trẻ đầy hứa hẹn này.
Nhìn Uyển Nhi đứng phía sau đờ người ra, nội tâm Bạch Du không khỏi bắt đầu khởi động, tiến lên nói:
- Uyển Nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy?
Uyển Nhi thu hồi vẻ đờ đẫn lại, miễn cưỡng cười nói.
- Không có cái gì, Bạch sư huynh, chúng ta tới rồi sao?
Một tiếng Bạch sư huynh làm cho Bạch Du rất thất vọng, tận lực làm như không có gì nói:
- Đã tiến vào trong trung tâm của U Minh Chiểu Trạch rồi.
- A, vậy thì Tử Minh Đàm trong lời nói của sư phụ đã sắp tới rồi.
Lâm Uyển Nhi không yên lòng nói một câu.
Bạch Du còn đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên phi kiếm hơi giật, tức thì Kiếm Vương Mục Bách Thông trầm giọng nói.
- Mục Nhi, Du Nhi, Nhu Nhi, Uyển Nhi, lập tức tổ hợp Tứ Long Địa Võng Trận, chuẩn bị ngăn địch.
Sắc mặt mỗi người trong Tứ Thải Chân Long đều ngưng tụ, từ khi tiến vào trong U Minh Chiểu Trạch, đã gặp phải không ít yêu trùng, nhưng đều là cho bốn người Từ Thải Chân Long dễ dàng giải quyết, lúc này đối thủ còn chưa xuất hiện mà Mục viện thủ đã bảo bốn người tổ hợp thành trận hình luyện tập bao nhiêu năm qua, Tứ Long Địa Võng Trận.
Bốn người hiện tại sơ bộ thành lập được sự ăn ý ban đầu, sử dụng trận hình này có thể chống lại được đại tu sư, thậm chí còn có hai thành chiến thắng, uy lực của nó rất cao.
Trong lòng bốn người có nghi hoặc thế nào đi nữa thì Mục viện thủ đã ra lệnh một tiếng, lập tức hành sự, hầu như Mục viện thủ nói xong, bốn người đồng thời phân tán, trận hình trong nháy mắt thành hình.
Cô cô…
Trong chiểu trạch kịch liệt vang lên tiếng động quái dị, toa, bỗng nhiên một chiếc xúc tu thật lớn phóng lên cao, đánh về phía phi kim đang phi hành trên không trung.
- Thanh long, lam long công kích, tử long, bạch long phòng ngự.
Mục Bách Thông khẽ quát một tiếng, đồng thời điều khiển phi kiếm thay đổi phương hướng, tránh thoát khỏi cái xúc tu thật lớn kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong khoảnh khắc, một đạo thân ảnh màu xanh hóa thành lưu quang bắn về phía xúc tu, đồng thời Triển Thanh Nhu điều khiển ba mươi lăm thanh Thiên La Kiếm hình thành Thiên La Kiếm Trận, đâm vào bên trong vũng bùn.
Một tiếng rống to nặng nề từ sâu trong vũng bùn phát ra, hơn mười chiếc xúc tu thật lớn giống như mãng tiên (roi rắn) điên cuồng từ trong vũng bùn vùng vẫy hướng về phía không trung.