Chương 158: Giả vờ cao thủ
Phía trước là một rừng cây, Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong chậ rãi đi vào trong rừng cây, vì không để cho Miện Quỷ Diêm Quân phát hiện ra hành tung của mình cho nên Diệp Vô Phong đi rất là chậm. sau khi đi ra khỏi rừng cây này, phía trước chính là một nhà máy bị bỏ hoang, muốn đi tới đó thì phải đi qua một khoảng đất trũng. Thông qua ông nhòm của súng bắn tỉa, anh thấy rõ ba trăm mét phía trước chỗ trũng, trên tầng trên cùng của một tòa nhà có một bóng người thân trên khẽ rung động.
“Cẩn thận, có biến!” họng súng của Diệp Vô Phong chỉ vào bên trên tầng kia.
Bạch Tinh Đồng phát hiện ở tầng trên cùng kia có bóng người khẽ lay động, cô ta lập tức rút súng muốn bắn.
Diệp Vô Phong đè súng của cô ta xuống, khẽ nói: “Đừng vội nổ súng, chưa roc chân tướng, cứ yên lặng theo dõi thay đổi.”
Diệp Vô Phong cẩn thận quan sát quần áo cảu bóng người trên tầng trên cùng kia, nhìn một lúc anh đã thay đổi cách nhìn của mình, nói: “Miện Quỷ Diêm Quân không hổ danh là bậc thầy bắn tỉa, ngụy trang không tệ, suýt chút nữa là lừa gạt luôn được cả tôi.”
Bạch Tinh Đồng vội vàng hỏi: “Diệp Vô Phong, tại sao lại không thể đánh?”
Diệp Vô Phong cười lạnh nói: “Miện Quỷ Diêm Quân vô cùng gian xảo, hắn ta nguyj trang để đánh lừa chúng ta, thứ chúng ta nhìn thấy ở trên tầng kia chỉ là một chiếc áo khoắc y tế màu trắng, nếu như chúng ta nổ súng, Miện Quỷ Diêm Quân nấp ở trong bóng tối sẽ lập tức khóa chặt vị trí cảu chúng ta.
Bạch Tinh Đồng hít sâu vào một hơi, lúc trước khi cô ta chỉ chú ý đến độ chính xác của bắn súng, tự phụ cho là kỹ năng bắn súng của mình rất lợi hại, nhưng cô ta không ngờ lại có nhiều thứ mình khong biết như vậy. Hôm nay cô ta vừ học được một chiêu, đó chính là — Ngụy trang!
“Diệp Vô Phong, anh quả nhiên là cao thủ cấp Thần, đi cùng anh tôi có thể học được không ít thứ.”
“Đừng gấp gáp, chúng ta đợi thêm một lúc nữa, đối với loại kẻ địch cao thủ như vậy thì nhất định phải có kiên nhẫn.” Diệp Vô Phong tỉnh táo đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào lớp ngụy trang trên nóc nhà kia.
Bạch Tinh Đồng lại hỏi: “Nếu đó chỉ là lớp ngụy trang thì chúng ta cứ mặc kệ đi, giờ chúng ta đi lên tiếp à?”
“Chờ đã!” Diệp Vô Phong lắc đầu, lại ngăn cản Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng không hiểu: “Nếu đã là ngụy trang thì quan tâm làm gì nữa? Anh không muốn cưu Thư Âm sao?”
Đại não Diệp Vô Phong nhanh chóng chuyển động, anh đang suy nghĩ, tối hôm nay không có gió, hơn nữa còn là gió lớn, tại sao một cao thủ như Miện Quỷ Diêm Quân lại phạm một sai lầm như vậy, để cho anh phát hiên ra lớp ngụy trang của hắn ta? Đột nhiên, có một cái ý nghĩ lóe lên trong đầu anh!”
Diệp Vô Phong nói: “Kỹ thuật bắn súng của Miện Quỷ Diêm Quân đứng trong top mười thế giới, tại sao hắn ta có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này được? Chẳng lẽ trong đây còn có âm mưu gì khác sao? Chúng ta đừng nên hành động lỗ mãng! Là một tay súng bắn tỉa, có rất nhiều thời điểm cô chỉ có cơ họi nổ súng một lần.”
Bạch Tinh Đồng thở dài nói: “Quá phải anh quá mức cẩn thận hay không? Tôi thật sự không nhìn ra mnah mối gì.”
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Trong binh pháp có nói, binh yếm bất trá…. Chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất?” Nghĩ tới đây, hai mắt Diệp Vô Phong lóe lên. Anh lại nâng họng súng nhắm vào mục tiêu! Sau khi quan sát cẩn thận, trong lòng anh đột nhiên hiểu ra,
“Miện Quỷ Diêm Quân quả nhiên là một bậc thầy nụy trang, cái bẫy này quá mức cao sâu.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Anh phát hiện ra cái gì sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu như Miện Quỷ Diêm Quân đang trốn ở phía sau bện cạnh chiếc áo khoắc trắng kia thì cho dù chúng ta có nổ súng hay không thì cũng bị bại lộ.”
“Nếu như tôi nổ súng bắn hắn ta, có mái tường nhà xi măng cản trở, chắc chắn không bắn được đến chỗ hắn ta. Nếu như chúng ta không để ý mà cứ xông lên trước, chắc chắn sẽ thành bia sống,”
Bạch Tinh Đồng nghe Diệp Vô Phong phân tích xong thì mồ hôi lạnh chảy ướt sũng hết cả người: “Quá cao sâu, nếu không phải đi với anh, đổi lại là tôi thì đã bị hắn ta chơi đùa chết từ lâu rồi.” Bây giờ Bạch Tinh Đồng mới cảm nhận sâu sắc được về sự lợi hại của một bậc thầy bắn tỉa, cô ta vẫn còn kém xa lắm.
Diệp Vô Phong dùng súng bắn tỉa nhắm ngay vào chiếc áo khoác đang tung bay kia, sau đó anh điều chỉnh lại chỗ nấp để đảm bảo bên kia không thể bắn trúng anh: “Miện Quỷ Diêm Quân, nếu như bị tao đoán đúng chắc chắn mày sẽ phải trả giá đắt!”
Sau khi Diệp Vô Phong tính toán cẩn thận xong thì bóp cò.
Một viên đạn bắn tỉa lao về phía mục tiêu với tốc độ cao.
Đúng như Diệp Vô Phong dự đoán, Miện Quỷ Diêm Quân đang trốn ở phía sau cái áo khoác trắng kia, nhờ tường xi măng ở phía trước yểm hộ, hắn ta cầm súng bắn tỉa khóa chặt mục tiêu là Diệp Vô Phong đang ở bên trong rừng cây, hắn ta chỉ cần đợi Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng nổ súng hoặc đi ra khỏi rừng cây là hắn ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ ám sát!
“Diệp Vô Phong, rốt cuộc mày là ai? Liên tục giết chết các sát thủ cấp cao của đảo Diêm Vương tao, trận chiến này khiến cho tao tổn thất rất nhiều các thành viên ưu tú, hôm nay tao nhất định phải giết mày để báo thù cho các anh em của tao.” Ngọn lửa báo thù của Miện Quỷ Diêm Quân đang bùng cháy.
Đúng lúc này, tiêng súng của Diệp Vô Phong vang lên, đạn từ phía dưới bay tới xuyên qua bức tường xi măng, bắn vào cánh tay trái của Miện Quỷ Diêm Quân.
Mặc dù một phát súng này không trí mạng nhưng kỹ thuật bắn súng qua slaf kinh khủng!
Thế mà nó lại đoán được mình trốn ở chỗ này, may mắn mà tường xi măng dày, nếu không thì viên đạn này chắc chắn sẽ giết chết mình. Diệp Vô Phong thật là lợi hại! Miện Quỷ Diêm Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi, cánh tay trái của hắn ta đã bị thương, hắn ta không thể sử dụng súng được nữa.
Miện Quỷ Diêm Quân từ từ trượt từ mái nhà xuống, kỹ năng bắn súng lợi hại như thế, chẳng lẽ Diệp Vô Phong chính là Long Môn tư lệnh đã rút lui về ở ẩn khỏi giang hồ vào ngoái?
“Không thể nài, tuyệt đối không thể nào, Long Môn tư lệnh làm sao có thể tới ở rể ở một gia tộc bé xíu ở thành phố Tam Giang được!
“Diệp Vô Phong, mày đừng đắc ý, cuộc đọ sức của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi!” Miện Quỷ Diêm Quân quyết định bắt đầu cuộc đọ sưc svoiws Diệp Vô Phong ở trong tòa nhà tràn đầy cạm bẫy này.
Một phát súng vừa nãy của Diệp Vô Phong hoàn toàn là dựa vào cảm giác, còn rốt cuộc có bắn trúng Miện Quỷ Diêm Quân hay không thì anh không biết, nhưng mà khi nhìn thấy một bóng dáng đang nhảy xuống tầng hơi lóe lên, anh biết mình đã đoán đúng rồi.
Bạch Tinh Đồng sốt ruột hỏi: “Diệp Vô Phong, có bắn trúng tên kia không?”
Diệp Vô Phong nói: “Có lẽ là không đánh trúng, tôi vừa mới thấy tên kia bỏ trốn xong, chúng ta đi đên sđó xem đi!” Diệp Vô Phong đi ở phía trước, Bạch Tinh Đồng đi ở phía sau, sau khi bọn họ đi lên đỉnh của òa nhà thì không thấy Miện Quỷ Diêm Quân đâu, chiếc áo khoác trắng đó là của nhân viên y tế bị Miện Quỷ Diêm Quân bắt cóc trên xe cứu thương.
Diệp Vô Phong cíu đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện trên mặt đất có ít máu, không phải rất nhiều nhưng khi nhìn kỹ thì bên trên chiếc áo trắng kia cũng dính một ít, Diệp Vô Phong chắc chắn nói: “Xem ra phát súng vừa nãy của tôi đã bắn trúng hắn ta! Mặc dù vết thương không nặng nhưng cũng khiến ông ta không thể nào bắn tỉa được nữa.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Vậy không phải chúng ta phải nên thừa thắng xông lên sao?”
Diệp Vô Phong nhìn tòa ký túc xá ở phía đối diện kia: “Tất nhiên là phải đuổi theo rồi! Có khả năng Thư Âm đang bị nhốt ở bên trong tòa nhà kia! Nếu Miện Quỷ Diêm Quân định cùng chúng ta chơi trò giiar cứu con tin ở trong nhà thì tôi sẽ chơi với ông ta tới cùng.”
Khoảng cách từ đây tới tòa nhà kia khoảng bốn, năm mươi mét, Diệp Vô Phong dừng lại, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong tòa nhà kia, sau khi nghe một lúc nhưng không phát hiện ra cái gì bất thường cả. Diệp Vô Phong làm một cái ký hiệu, Bạch Tinh Đồng theo sát phía sau. Hai người yểm trợ lẫn nhua, từ từ tiến vào tòa nhà vô cùng âm trầm kia.