Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 618:

Mấy người có tiếng ở đây, không trẻ quá thì lại không phải phong cách của Diệp Vô Phong.

Chu Đại Thiếu hối hận rồi, anh ta chưa từng nghĩ tới hôm nay anh ta sẽ gặp phải một người mạnh như vậy, nếu sớm biết thế này, anh ta sẽ đem thêm mấy tên cao thủ ở nhà kia theo rồi.

Nhưng bây giờ không có nếu gì nữa sất, anh ta đã rơi vào một cái thế hết sức ngượng ngùng rồi, bây giờ anh ta chỉ có thể xin Diệp Vô Phong đừng đánh anh ta nữa thôi.

Diệp Vô Phong nhướng mày nhìn Chu Đại Thiếu: “Anh nói bảo anh làm chuyện gì cũng được sao?”

Chu Đại Thiếu gật đầu: “Chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc gì đó của tôi, đều được hết.”

Diệp Vô Phong suy nghĩ một lúc, Chu Đại Thiếu hồi hộp lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi có thể cho anh ba tỷ, miễn là anh tha cho tôi.”

Bạch Nhạn Phi đứng ở một bên nghe thấy lời này của Chu Đại Thiếu thì phì cười, thế này chẳng khác nào đang sỉ nhục Diệp Vô Phong, ba tỷ đối với Diệp Vô Phong mà nói căn bản không tính là tiền.

Bây giờ lợi nhuận của công ty Hoa Cường có thể dùng một ngày thu về vài cân vàng để hình dung rồi.

Mấy dự án lớn của chính phủ đều nằm dưới tay của công ty Hoa Cường, cộng thêm Hoa Cường là công ty đi đầu trong bất động sản ở Liêu Đông.

Bây giờ nói xem ngành nào kiếm tiền nhất, còn phải hỏi, chính là bất động sản.

Hiện tại trong người Diệp Vô Phong phải có trên vài ngàn tỷ, mà đó mới chỉ tính vốn lưu động thôi, chưa đụng chạm gì tới số vốn bất động sản.

Nếu cộng thêm bất động sản vào, ai mà biết được có bảo nhiêu tiền.

Dưới những phép tính không thể tính rõ ràng, thì Bạch Nhạn Phi cũng chẳng rõ được.

Diệp Vô Phong xua tay: “Anh có biết người tài nào mới cần tới ba tỷ không?”

Chu Đại Thiếu lắc đầu trong mơ hồ.

Diệp Vô Phong cười ha ha: “Người nghèo ấy, người nghèo mới cần ba tỷ của anh, mà anh nhìn tôi xem, tôi có giống người nghèo không?”

tài khoản ngân hàng của anh ta cũng có hạn.

Trừ khi anh ta kiếm ra tiền, nếu không số tiền hàng tháng anh ta có thể tiêu xài chỉ có ba tỷ thôi.

Đây là quy định của bố Chu Đại Thiếu.

Thực ra đây cũng làm một thủ đoạn ràng buộc, nhưng ông ta lại không ngờ tới Chu Đại Thiếu cũng không cần dùng tới tiền, mỗi ngày đều có thể ăn chơi trác táng, lợi dụng thân phận người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh là đã có thể khiến bao người cun cút mang tiền tới nộp rồi.

Diệp Vô Phong cười rạng rỡ: “Xem ra anh không biết tôi muốn gì rồi, tôi chỉ cần một lời xin lỗi thôi.”

Chu Đại Thiếu ngơ ngác: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Biểu cảm Chu Đại Thiếu mang theo vẻ vui mừng, anh ta cảm thấy Diệp Vô Phong nể mặt thân phận người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh nên mới tha cho anh ta.

Điều này nói rõ cho việc Diệp Vô Phong vẫn phải kiêng dè xí nghiệp Chu Tinh.

Trong lòng anh ta thầm cười lạnh, nếu bây giờ không xử lý anh ta, vậy sau đó chuyện anh ta muốn làm là tìm người tới đây, xử lý Diệp Vô Phong.

Dù sao Diệp Vô Phong cũng là bạn Phong Lệ Na, vậy chỉ cần thông qua Phong Lệ Na là có thể tìm thấy Diệp Vô Phong rồi.

Anh ta nhanh chóng nói với Diệp Vô Phong: “Thật sự rất xin lỗi anh, lần này là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

Diệp Vô Phong tràn đầy bất mãn: “Thế này cũng tính là xin lỗi hả? Trên tay anh mà cầm thêm vũ khí, chả khác gì đang thị uy luôn nhể?”

Biểu cảm Chu Đại Thiếu thay đổi, rõ ràng là có chút giận dữ, nhưng vẫn rất thành thật nói với Diệp Vô Phong: “Thực sự rất xin lỗi anh, tôi có mắt như mù, mong anh tha cho tôi lần này.”

“Này là đang xin lỗi tôi ấy hả? Anh có làm gì sai với tôi đâu mà xin lỗi, anh phải nói xin lỗi với cô Phong Lệ Na kia kìa!” Diệp Vô Phong híp mắt nói.

Chu Đại Thiếu nhìn Diệp Vô Phong: “Anh đừng có quá đáng!”

“Vậy anh có xin lỗi không? Một câu ngắn gọn thôi.”

Chu Đại Thiếu vẫn lựa chọn nhẫn nhịn thêm một lần, quay sang Phong Lệ Na nghiến răng, sống chết không nói nên lời, đặc biết là ban nãy xem chút nữa anh ta đã cưỡng bức được Phong Lệ Na rồi, trong mắt anh ta, Phong Lệ Na là loại đàn bà không ai cần, ai cũng có thể đụng chạm vào được.

Dù sao Nguyên Đông Thành cũng không để ý tới chuyện này, trước đây giữa Nguyên Đông Thành và Phong Lệ Na là quan hệ bạn bè, hơn nữa lúc đó Nguyên Đông Thành có tới hơn mười mấy người bạn gái.

Phong Lệ Na chỉ là một người trong số đó.

Nếu không phải bố của Phong Lệ Na ra mặt, Phong Lệ Na có khi vẫn chưa chạm được chân vào cửa nhà họ Nguyên.

Thế nên trong đầu Nguyên Đông Thành, Phong Lệ Na chỉ là một con đàn bà thấp hèn, nhưng một con đàn bà như vậy, lại có một ngày anh ta phải xin lỗi con ả!

Anh ta có chút làm không nổi chuyện này.

Nhưng vào lúc anh ta đang tính bỏ cuộc, Diệp Vô Phong lại lôi một băng ghế đến bên cạnh Chu Đại Thiếu.

Chu Đại Thiếu hét lớn: “Xin lỗi! Cô Phong Lệ Na! Là lỗi của tôi, tôi không nên làm những chuyện như vậy, cũng không nên nói ra những lời như thế, là mồm miệng tôi thối nên phun ra toàn cặn bã, cô tha cho tôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK