Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Kinh Hồng liếc anh ta một cái: “Bắt đầu ăn cơm đi.”

Đường Trảm ở trước mặt cô ta thì không có chút câu nệ nào hết, kể cả đối với Lãnh Thiệu Dương, Đường Trảm cũng không có chút tôn trọng quá mức nào, chỉ xem như đôi bên bình đẳng giao dịch mà thôi.

Nhưng Đường Trảm đối với Diệp Vô Phong, lại là sự tôn trọng từ tận đáy lòng, những việc Diệp Vô Phong không cho phép anh ta làm, anh ta tuyệt đối không có gan làm.

Lãnh Thiệu Dương nhìn ra được điểm này, đối với một Diệp Vô Phong trẻ tuổi như vậy, lại thêm phần tôn trọng, nhưng cũng có nghi ngờ: Rốt cuộc anh ta làm thế nào được nhỉ? Một con ngựa hoang như Đường Trảm cũng có thể thu phục được? Quan trọng hơn là Diệp Vô Phong mới trẻ măng thế này cơ mà!

“Anh Diệp, nào, tôi kính anh ba ly!” Lãnh Thiệu Dương nâng ly rượu lên, mấy người phía bên Đường Trảm đã nhịn không nổi mà cổ họng khô khốc, tiếp tục rót rượu.

Diệp Vô Phong liếc Đường Trảm một cái, dọa cho Đường Trảm sợ toát mồ hôi hột.

Sau đó Diệp Vô Phong mới nâng ly rượu lên: “Tư lệnh Lãnh, ngại quá, mấy người anh em này của tôi, không được lễ phép lắm, mong lượng thứ.”

Lãnh Thiệu Dương nở nụ cười, lắc đầu: “Anh hùng vĩ đại nhất là người có thể giữ được bản ngã của mình, người anh em Đường Trảm này có thể giữ được bản ngã của mình, không hề kiêu căng, cũng xem như khó gặp được.”

Đường Trảm cười lên: “Tư lệnh Lãnh, lời này của anh tôi thích! Nào, tôi kính anh ba ly!” Nâng ly rượu lên, nhấp về phía Lãnh Thiệu Dương, sau đó nâng lên uống cạn!

Lãnh Thiệu Dương cười nói: “Tửu lượng tốt, Đường Trảm, tửu lượng của tôi bình thương, nên tôi chỉ uống nửa ly thôi.”

Đường Trảm vung tay: “Tư lệnh Lãnh, tùy anh thôi.”

Sau khi bữa cơm kết thúc, Lãnh Thiệu Dương có cảm tình với đám người Diệp Vô Phong hẳn, vốn anh ta có ý muốn thu Đường Trảm về dưới trướng mình, nhưng sau khi ăn xong bữa cơm này, anh ta bèn không dám nghĩ tới vấn đề này nữa.

Bởi vì những đĩ ngộ Long Môn cho Đường Trảm, anh ta thực sự chơi không lại.

Ngày thứ hai, đám người Đường Trảm có thân phận mới, là thân phận lính xuất ngũ từ quân khu Hoa Hải! Người nào người nấy đều có giấy chứng nhận xuất ngũ, tự nhiên cũng xem như có chứng minh nhân dân, trở thành công nhân chính thức của Trung Quốc.

“Ha ha!” Đường Trảm tự nhìn tấm ảnh trên giấy chứng nhận xuất ngũ của mình.

“Sửa tôi trông trẻ thế này cơ, ừm, đây cũng xem như một mánh làm ăn.”

 

Diệp Vô Phong cười nói: “Đây là một nhân viên quân đội đặc biệt sửa cho cậu đấy, thế nào, đẹp vãi đái chứ gì?”

Đường Trảm gật đầu: “Đẹp lắm, sau này em có thân phận hợp pháp để được ở lại trong nước rồi. Đại ca, bọn em nghĩ ngơi mấy ngày trước đã, anh cho bọn em nghĩ phép nhá?”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừm, mấy cậu đi chơi đi, bên này tôi còn bận chút việc.”

Đường Trảm thì thầm: “Đại ca, hay để em gọi cho cô Y Vạn nhá? Bảo cô ấy tới tìm anh?”

“Cái thằng này! Bớt gây thêm phiền phức cho anh mày!” Diệp Vô Phong làm dáng chuẩn bị đánh.

Đường Trảm lập tức chuồn mất, mang theo sáu người anh em chạy đi vui chơi giải trí.

Watanabe Oniyo vẫn phải giao cho quân đội xử lý, Lãnh Thiệu Dương đối với cao thủ đặc chiến của Nhật Bản này đương nhiên cũng cực kì chịu khó chăm sóc, thực hiện các loại hình thức tra tấn, khiến cho Watanabe nửa sống nửa chết, cuối cùng thấy tên này thực sự là cứng đầu cứng cổ, căn bản không khai được tin tức gì có thể dùng được cả, Lãnh Thiệu Dương sau khi đánh cho gã ta tàn tật xong thì buông bỏ, tiễn gã về Bắc Kinh, giao cho cấp trên.

Ba người phụ nữ Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc, Bạch Nhạn Phi, đoàn kết cùng nhau làm việc, chỉnh sửa lại công trình ở cảng, triển khai kế hoạch mang theo khí thế ngất trời, tiến độ công trình hoàn thành cực kì thuận lợi.

Diệp Vô Phong quan sát mấy ngày, phát hiện ra Mộ Dung Hào Giang đúng là cực kì thành thật, không dám có bất kì hành động gì lạ nữa, cũng cảm thấy như ông ta từ bỏ thật rồi.

Vừa mới buông lỏng chưa tới ba ngày, buổi trưa hôm nay, lại nhận được một tin nhắn của Du Kinh Hồng: Diệp Vô Phong, phía bên Âu Dương Lôi ở tỉnh Liêu Đông, lũng loạn thị trường, làm xằng làm bậy, đã tới mức không thể xử lý được nữa rồi, hôm trước còn cổ động một số nông dân không biết gì, bao vây tấn công chính quyền của thành phố Phụng Thiên, tạo ra ảnh hưởng rất xấu, cho nên tôi hi vọng anh có thể tới Liêu Đông trước, trấn ấp Âu Dương Lôi.

Diệp Vô Phong trả lời lại: Cô đang lo Âu Dương Lôi làm loạn, hay là lo lắng cho bức họa nổi tiếng “Mã đáo thành công” kia thế?

Du Kinh Hồng: Không cần biết thế nào, trong vòng ba ngày anh bắt buộc phải có mặt ở Phụng Thiên, nhanh chóng lật đổ Âu Dương Lôi, lấy lại bức tranh kia, tôi đợi không nổi nữa rồi.

Diệp Vô Phong đồng ý, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Thư Âm: “Gần đây anh có nhiệm vụ mới, phải tới Liêu Đông, phía bên công trường của em thế nào rồi?”

Lâm Thư Âm kinh ngạc nói: “Gì cơ? Anh lại sắp phải đi tỉnh Liêu Đông hả? Đi tới đó làm gì chứ? Công việc của em giờ bận không dứt ra được luôn nè!”

Diệp Vô Phong cười khổ: “Tới đó có việc rất lớn cần phải làm, nếu em không dứt ra được vậy cứ bận bịu thêm một khoảng thời gian nữa thôi, nếu nhớ anh quá thì ngồi tàu điện tới Phụng Thiên.”

“Em còn lâu mới nhớ anh!” Lâm Thư Âm kiêu ngạo nói.

“Đúng rồi, ở Liêu Đông nhiệt độ thấp, nhất định sẽ rất lạnh, anh nhớ mang theo nhiều quần áo vào đó.”

“Vâng, bà xã đại nhân!” Trong lòng Diệp Vô Phong trở nên ấm áp, mặc dù chỉ là một câu quan tâm thôi, nhưng do chính Lâm Thư Âm nói ra, anh bèn cảm thấy rất thoải mái.

“Vậy anh định khi nào thì đi? Không ấy để em về giúp anh xếp quần áo nhé?” Nhưng phía bên Lâm Thư Âm lại rất ư bận bịu, ban nãy mới có người tới tìm cô ký hồ sơ.

Diệp Vô Phong nói: “Anh chuẩn bị đi bây giờ đây, em nói với Tiêu Sắc, Bạch Nhạn Phi chút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK