Còn đám đàn em của Âu Dương Lôi thì thảm rồi. Bọn họ như thể vừa bị ác quỷ ghé thăm. Có người bị đánh gãy chân, có người bị đánh gãy cột sống, có người lại bị cắt lỗ tai. Thảm nhất là dám bị cắt của quý, rồi có người bị dìm chết trong hố phân… Không có lấy một người thoát nạn, nhưng thảm cảnh gì cũng có thể xuất hiện được.
Tất nhiên chuyện này là do người của Hồ Quý làm ra. Nhưng là Đường Trảm cũng năng nổ vô cùng. Khiến cho đến cả Hồ Quý cũng không biết chuyện nào mới là công lao của ông ta.
“Vô liêm sỉ! Hồ Quý, mày dám làm thế với tao! Sớm hay muộn gì tao cũng sẽ bắt được mày, mày chết chắc rồi!”
Khi Âu Dương Lôi nhận được báo cáo thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khương Tam Lãng nói:
“Ông Lôi, tôi đã cho người đi điều tra nơi ở của Hồ Quý. Một khi tìm được ông ta nhất định sẽ khiến ông ta mất hết tất cả.”
Âu Dương Lôi gật đầu:
“Làm nhanh lên! Ra lệnh tăng cường công tác bảo an ở các khu vui chơi giải trí! Một khi phát hiện ra đối phương thì tạm thời không cần kích động. Phải tìm được đến nơi bọn chúng đóng quân để tóm gọn cả lũ!”
“Rõ, ông Lôi cứ yên tâm!”
Khương Tam Lãng lớn tiếp đáp lại, nhưng rồi anh ta bỗng dưng cười nói:
“Ông Lôi, có một chuyện đáng ăn mừng.”
“Hừm? Chuyện gì cơ?”
Âu Dương Lôi ngẩn ra.
Khương Tam Lãng nói:
“Cậu Âu Dương Tất Tùng đã quay về từ nước ngoài.”
“Hả? Không phải thằng này đi đầu quân cho quân chủng thủy quân lục chiến của nước M à? Suốt năm năm trời mất tích bây giờ lại đột nhiên quay về?”
Âu Dương Lôi có hơi bất ngờ, nhưng ông ta cũng tươi cười như đã hiểu:
“Nhất định là tên nhóc này đã đột phá thêm nhiều bước tiếng khi ở trong quân đội nha?”
Khương Tam Lãng cười hì hì mà nói:
“Đúng vậy. Cậu Âu Dương Tất Tùng cũng không phải là về đây một mình. Cậu ấy còn dẫn theo một đoàn đội về cùng. Tổng cộng có hai mươi người, đều là tinh anh trong quân đoàn.”
“Thật sao? Quá tốt rồi! Vừa đúng lúc có thể đối phó Hồ Quý giúp tôi!”
Âu Dương Lôi tỏ vẻ mong chờ.
Không thể không nói, dù là Âu Dương Tất Tùng có đen hơn xưa. Nhưng phong cách hào hoa phóng đãng của anh ta không phải là thứ mà những tên công tử nhà giàu phổ thông có thể giả bộ ra được. Nhất là khí chất hùng hổ của anh ta phải khiến cho tầng lớp thượng lưu của cả tỉnh Phụng Thiên chỉ đành cảm thán.
“Bố!”
Khi Âu Dương Tất Tùng vừa thấy được Âu Dương Lôi thì lập tức nghẹn ngào hô to:
“Bố cũng đã… già rồi.”
Âu Dương Lôi cười cười chào đón mà đấm một quyền vào ngực Âu Dương Tất Tùng:
“Tên nhóc con này, cơ bắp rắn chắc thật đó! Không hổ là đã qua thực chiến! Năm năm rồi chưa thấy con liên lạc gì với bố nha.”
Âu Dương Tất Tùng tỏ ý xin lỗi:
“Bố, chúng con chỉ luôn biết chấp hành nhiệm vụ. Trong thời gian đó chúng con không được phép liên lạc với người bên ngoài. Đây là quân luật.”
“Được rồi, được rồi! Bố hiểu rồi! Về là tốt rồi! Mau đi ăn uống nghỉ ngơi gì đó đi. Ngày mai con còn có việc cần phải làm nha.”
Âu Dương Lôi nở một nụ cười ấm áp yêu thương.
Âu Dương Tất Tùng nói:
“Con cũng biết chuyện rồi. Hồ Quý của Tam Giác Vàng đến tỉnh Phụng Thiên này là vì nhắm đến bố đúng không? Hừ, con thấy bọn chúng thật là không biết tự lượng sức!”
Âu Dương Lôi khoát tay nói:
“Việc này để sau rồi nói. Con đi ăn uống nghỉ ngơi đi! Có thực mới vực được đạo nha.”
Nói thì nói vậy nhưng khi Âu Dương Tất Tùng ngồi ăn cơm, Âu Dương Lôi cũng ngồi kế bên mà nhìn chằm chằm anh ta. Cứ như thể đó giờ Âu Dương Lôi chưa từng thấy cảnh Âu Dương Tất Tùng ăn cơm bao giờ.
“Bố, bố nhìn đến nỗi con không dám ăn cơm luôn rồi!”
Âu Dương Tất Tùng chỉ có thể cười khổ không thôi:
“Mấy anh em của con lại chê cười con bây giờ.”
Tổng cộng có tới hai mươi người, mọi người cùng ngồi trong một phòng dùng bữa. Cảnh tượng bây giờ trông rất là hoành tráng.
Quan trọng nhất là nhóm hai mươi người Âu Dương Tất Tùng này như thể một liên minh tám cánh quân vậy. Lính tráng quốc tịch nào cũng có.
“Trung úy Âu Dương, bố anh thật là một người bố dịu hiền.”
Một người da trắng dùng chất giọng cứng ngắc nói tiếng Trung.
Âu Dương Tất Tùng cười ha hả:
“Bill anh nói rất đúng! Bố tôi rất cưng chiều tôi nha. Nếu không tôi cũng không kiên quyết muốn tham gia và thủy quân lục chiến để rèn luyện đâu.”
“Trung tá Âu Dương, anh là một người lính tài giỏi nhất trong suốt năm năm này của quân đội chúng ta!”
Bill giơ một ngón tay cái ra với Âu Dương Tất Tùng. Rồi anh ta lại giơ ngón cái lên với Âu Dương Lôi:
“Cảm ơn ông đã nuôi dưỡng ra một chiến sĩ đáng giá như vậy cho thủy quân lục chiến chúng tôi.”
“Ài, nào có nào có.”
Âu Dương Lôi khiêm tốn đáp lời.