Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là mưu sát.” Diệp Vô Phong lập tức định tính.

 

Tiêu Tường nói: “Nhưng tài xế này, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.”

 

“Không khác thường sao.” Diệp Vô Phong đi đến chỗ tài xế kia.

 

Tài xế kia vóc dáng không cao, dáng vẻ bộ mặt ủ mày ê, nhìn thấy Diệp Vô Phong đi tới, vội vàng hơi co rúm lại đứng lên, chân tay có vẻ luống cuống.

 

Vèo! Diệp Vô Phong tức giận ra tay, trực tiếp túm cổ áo tên tài xế trẻ tuổi: “Nói, rốt cuộc sao lại thế này?”

 

“Hả? Tôi không phải cố ý đâu! Bọn họ đi ngang qua đường cái, tôi phanh lại không kịp mà! Nhà tôi không có tiền, không bồi thường nổi đâu! Oa oa!” Tên tài xế trẻ tuổi này, thế nhưng lại oà khóc.

 

Chỉ là, lúc hắn khóc, sao lại không có giọt nước mắt nào?

 

Liếc mắt nhìn chiếc xe hơi sedan BYD F3 gây tai nạn, nhìn thấy đầu xe vài chỗ đã bị bẹp dúm, phía trước xe còn có không ít vết máu.

 

Diệp Vô Phong tức giận tát một cái: “Đi ngang qua đường cái? Anh cho rằng anh không có trách nhiệm sao?”

 

“Dừng tay!” Quách Vạn Phúc từ một bên xông tới, gắt gao nắm lấy cánh tay Diệp Vô Phong, “Có chuyện gì thì nói, không được đánh người!”

 

“Hắn ta là kẻ gây tai nạn!” Diệp Vô Phong giận dữ hét.

 

Quách Vạn Phúc cảm thấy cánh tay của Diệp Vô Phong rắc chắc giống như sắt thép, ông ta căn bản không lay được, nhưng vẫn liều mạng nắm lấy: “Người gây tai nạn thì đã làm sao? Cậu không có quyền đánh hắn! Đây là cậu đang xâm phạm quyền cá nhân của hắn ta!”

 

Trong chớp mắt Diệp Vô Phong lại trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ông can thiệp chuyện tôi xử lý, cũng là đang xâm phạm quyền cá nhân của tôi.”

 

Quách Vạn Phúc vung tay lên: “Mang về!”

 

Hai cảnh sát đi tới, áp giải tên tài xế gây tai nạn đi.

 

Lúc tên tài xế gây tai nạn rời đi, năng lực nhận biết siêu nhạy bén của Diệp Vô Phong, từ trong ánh mắt hắn, thấy được một tia đắc ý, đắc ý?!

 

Anh không có ý định trao đổi với cảnh sát giao thông về việc phân chia trách nhiệm về vụ tai nạn, anh ngồi trên xe với Tiêu Tường nói: “Chắc hẳn là Mộ Dung thế gia đã tra ra Đinh Thiến, lúc này không tìm thấy Đinh Thiến, dứt khoát hại cha mẹ cô ấy. ”

 

Tiêu Tường gật đầu: “Đứa nhỏ Đinh Thiến này đã đủ đáng thương rồi, Mộ Dung thế gia vẫn không chịu buông tha cho cô ấy.”

 

Diệp Vô Phong nói: “Lập tức phái người đi điều tra tài xế này, điểm mấu chốt là kiểm tra xem hắn ta có đột nhiên nhận được một khoản tiền mặt hay không!”

 

“Vâng!” Tiêu Tường lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

 

Diệp Vô Phong còn đang cân nhắc, tin tức xấu này, nên nói cho cô bé Đinh Thiến đáng thương này như thế nào? Cô ấy có thể chịu đựng được đả kích như vậy sao?

 

Vài phút sau, phía bên bệnh viện truyền đến tin tức: Cha mẹ Đinh Thiến bị thương nghiêm trọng và qua đời!

 

Sau khi Diệp Vô Phong nhận được tin này, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, cô gái nhỏ tên Đinh Thiến này, không thể chịu đựng cơn đau!

 

Bản thân Diệp Vô Phong luôn chịu sự giám sát của hai bên, muốn tự do hoạt động là vô cùng khó khăn.

 

Thế là, Tiêu Sắc đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Vô Phong, một mặt vì cô ta là người bản địa, hiểu rõ tình hình Hoa Hải. Mặt khác, võ công Tiêu Sắc cao cường, còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú, cũng bảo đảm cho an toàn của chính bản thân cô ta.

 

Tiêu Sắc rời đi rồi, Quách Vạn Phúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh ta phải tự mình giám sát Diệp Vô Phong.

 

Đột nhiên, điện thoại của Quách Vạn Phúc rung lên, anh ta không hề tránh đi, nghe điện thoại ngay trước mặt Diệp Vô Phong: “Alo? Có tình hình gì mới không?”

 

“Báo cáo đội trưởng Quách, cái tên tài xế Triệu Sự kia, nửa đường đi đã chết rồi.”

 

“Gì cơ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Sao lại chết?” Quách Vạn Phúc ngẩn người: “Tình huống gì đây?”

 

“Thủ lĩnh, chúng tôi cũng không biết gì hết, nửa đường đi đột nhiên người ta sùi bọt mép, sau đó đạp chân mấy cái rồi chết rũ luôn rồi!”

 

“Lập tức cho pháp y kiểm tra xác chết!” Quách Vạn Phúc ra lệnh.

 

“Nhưng mà, vẫn chưa thông báo cho người nhà của tài xế…”

 

Quách Vạn Phúc tức giận: “Đây là vụ án hình sự! Lập tức kiểm tra xác chết, bớt phí lời đi!”

 

Quách Vạn Phúc ngắt điện thoại, quay đầu lại, đùng đùng nổi giận, nói: “Diệp Vô Phong, tài xế Triệu Sự chết rồi, anh còn tóm cổ áo ông ta đúng không?”

 

Diệp Vô Phong cũng tức giận: “Đệt! Anh đây là muốn đổ trách nhiệm cái chết của ông ta lên đầu tôi à! Cảnh sát các anh xử án như thế này sao? Quả là một đám ngu ngốc! Tài xế kia chết trong tay cảnh sát các anh, trách nhiệm của các anh lớn nhất! Lẽ nào các anh lại không phát hiện ra ông ta có gì bất thường sao? Đây rõ ràng là có người xúi giục gây án! Sao mà anh ngu thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK