Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nhạn Phi cười khổ: “Cứ để tôi lẩn trốn thế này mãi, nói thật hơi khó chịu.”

Diệp Vô Phong nói: “Vừa hay cô có thể trở thành thế lực ngầm cho chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh cho kẻ thù một đòn.”

“Được thôi, vậy anh nói xem, thanh lọc thế nào đây?” Bạch Nhạn Phi tất nhiên đồng ý với ý kiến của Diệp Vô Phong, bởi vì Diệp Vô Phong trước nay đều là một người túc trí đa mưu.

Diệp Vô Phong nói: “Chuyện này đành nhờ Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi dẫn đầu vậy, bất kể ai có ý đồ tiếp cận giám đốc Lâm và giám đốc Tiêu, đều phải theo dõi sát sao! Bất cứ lúc nào, bất cứ là ai, cũng không được để bọn họ một mình ở gần hai người kia. Thủ đoạn có thể sử dụng của đối phương rất nhiều, lần này là hạ độc, lần sau rất có thể trực tiếp động dao động kéo. Cho nên, trước khi triệt phá được tổ chức Mickey này, chúng ta buộc phải cẩn thận hơn gấp mấy lần.”

Tiêu Sắc gật đầu: “Ừm! CCTV xung quanh khu vực làm việc cũng bắt buộc phải tăng thêm! Còn nữa, Ngưu Nhi, em phụ trách khu vực bên ngoài trụ sở chính của chúng ta, không được để một phần tử đáng nghi nào lọt vào.”

Tiêu Ngưu Nhi gật đầu lia lịa: “Yên tâm đi! Em bảo đảm không có một con ruồi đáng nghi nào có thể bay vào trong đâu!”

Diệp Vô Phong nói: “Chỉ cần Lâm Thư Âm trên đường đi làm, cậu và Tiết Phi buộc phải theo sát bảo vệ, không được thiếu một ai.”

Hai người cùng nhau gật đầu: “Rõ! Không thành vấn đề.”

Tiêu Sắc nói: “Giám đốc Bạch, nhiệm vụ của “người vô hình” cô là ngày ngày hoá trang thành các kiểu người, đến công ty điều tra một chút xem, lỡ như phát hiện ra kẻ khả nghi nào, chúng ta cùng nhau bắt nó!”

Bạch Nhạn Phi cười nhẹ nói: “Rất tốt, vậy làm như thế đi! Hàn Kỳ, anh đặc biết phối hợp với tôi đi.”

Hàn Kỳ lập tức đồng ý nói: “Rõ!”

Thế là, sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao xong, toàn bộ công ty Hoa Cường xuất hiện biểu hiện bên ngoài bình yên lặng sóng, bên trong sóng dữ trào dâng. Từ bên ngoài nhìn vào tất cả mọi hoạt động kinh doanh của Hoa Cường đều bình thường, vẫn tưởng rằng Bạch Nhạn Phi đã bị độc chết rồi, không hề xảy ra biến động gì.

Ngày 2 tháng 12, lại vào một buổi tối đẹp trời, bóng dáng Diệp Vô Phong xuất hiện trong trang viên nhà gia tộc Mộ Dung.

Căn nhà nhỏ của Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín đã trở thành căn nhà ma rồi, thế nên buổi tối không ai dám tới gần, hoàn toàn trống không.

Bát Tí Hải Thần bị thương nặng, vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng thương, đóng cửa không chịu ra ngoài, khu nhà nhỏ của gã ta nằm ở đầu bên cạnh khu nhà nhỏ của Mộ Dung Hào Giang.

Diệp Vô Phong thẩm vấn Mộ Dung Trí xong, thành ra lại hiểu thêm về kết cấu trang viên của nhà Mộ Dung hơn, điển hình như đêm nay, Diệp Vô Phong lẩn vào như trở về nhà của mình vậy.

Mộ Dung Trí mô tả căn trang viên này hết sức chi tiết, cũng có thể do tên dở hơi này cảm thấy Diệp Vô Phong đã hiểu rõ cuốn “Những điều cốt yếu trong Công Pháp Đạo Gia Long Môn Phái”, nên hiểu nhầm Diệp Vô Phong là sư đệ đồng môn cũng nên.

Nhưng khi Diệp Vô Phong hỏi tới bức “Nhất Lộ Liên Thăng”, thì Mộ Dung Trí lại chưa từng thấy qua.

Có điều, Mộ Dung Trí có nói, bố ông ta xem bức tranh này như bảo vật, trước giờ không để ai xem, cụ thể cất ở đâu ông ta cũng không biết, chắc là giấu trong căn hầm Mộ Dung Hào Giang chuyên cất giữ bảo vật.

Mộ Dung Trí từng bước vào căn hầm cất giữ bảo vật của bố ông ta, nhưng cũng chưa thấy bức tranh ấy.

Hơn nữa, Mộ Dung Trí cũng không nói rõ căn hầm chuyên cất bảo vật kia của Mộ Dung Hào Giang vào bằng cách nào, có thể thấy ông ta là người thâm sâu thế nào, đến con trai mình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Trang viên này được xây trên sườn đồi, có diện tích hơn một trăm mẫu đất, phía trên cao còn có đèn chuyên dụng, ban đêm có thể sử dụng để tuần tra.

Bỗng nhiên ở phía đông nam trong trang viên phát lên một ánh sáng.

“Cháy rồi! Dập lửa đi!”

“Báo cảnh sát đi! Gọi cứu hoả ngay!”

Giữa đêm tối, trang viên bỗng xôn xao hẳn lên.

Diệp Vô Phong liếc mắt: Lẽ nào còn có người khác cũng đột nhập vào trang viên sao? Xem ra mình không cô đơn rồi.

Mộ Dung Hào Giang lập tức xuất hiện ở cửa khu nhà nhỏ, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại có cháy ở đây?”

“Gia chủ, nguyên nhân gây ra cháy hiện vẫn chưa rõ, là cháy ở khu của cậu Năm.”

“Hả? Khu của thằng Tín?” Mộ Dung Hào Gia ngơ ngác, con trai chết rồi, khu nhà của nó còn xảy ra cháy nữa.

“Lập tức chữa cháy! Nhanh lên!”

“Rõ! Gia chủ yên tâm, chúng tôi hiện đang cử nhóm giỏi nhất đi dập lửa rồi!”

Hai anh em Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ sớm đã giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng sai người bắt đầu cố gắng hết sức dập lửa.

Bình cứu hoả, vòi rồng thay nhau phun về phía ngọn lửa đang thiêu rụi căn phòng của Mộ Dung Tín.

Mộ Dung Hào Giang không thể ngồi yên, cũng chạy tới khu nhà này, tự mình bắt đầu chỉ đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK