Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Diệp Vô Phong thì lại duy trì góc nghiêng rất lớn, lao vùn vụt ra ngoài giống như một trận gió lốc!

Rầm một tiếng, trong nháy mắt liền quay ngoặt một cái, bị ô tô ngăn cản nên không thấy, nhưng tiếng động cơ gầm rú như tiếng dựng thẳng trong cuống họng lừa vẫn luôn vang lên!

Chỉ bằng âm thanh thôi cũng đã biết, tốc độ xe của chủ tịch Diệp vô cùng nhanh!

Tiểu Thu chỉ thấy trong chớp mắt thôi Diệp Vô Phong đã đi xong một vòng, phi nhanh về phía Tiều Thu!

Tiểu Thu bị dọa đến mức nhắm mắt lại: Tốc độ này là quá nhanh rồi phải không? Cậu ta có ý muốn tránh đi.

Kít! Diệp Vô Phong phanh gấp, đuổi xe Honda FireBlade cống nhiên vểnh lên! Vững vàng dừng lại trước mặt Tiểu Thu!

Phù phù! Sau khi đuôi xe chạm xuống đất, lúc này Tiều Thu mới mở to mắt, giơ ngón tay cái về phía Diệp Vô Phong: “Chủ tịch Diệp, cao thủ!”

Có lẽ là Diệp Vô Phong quả thật đã nắm chắc, nên anh không đeo bất cứ dụng cụ bảo hộ gì, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không đội.

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tiểu Thu, chiếc xe này thuộc về tôi rồi. Cậu lại mua thêm một chiếc mới đi.”

“Vâng vâng, chủ tịch Diệp, thật ra, một tỷ sáu kia thừa sức mua hai chiếc rồi, thật sự tôi không cần nhiều như vậy.” Tiểu Thu vội vàng giải thích.

Diệp Vô Phong cười nói: “Cướp đi niềm yêu thích của cậu, thật sự xin lỗi. Dư thêm ra một chút tiền, coi như là đền bù cho cậu một chút.”

 

Trời đêm mùa đông ở Phụng Thiên, trên đường có rất ít người qua lại, bởi vì trời quá lạnh, không thể chịu đựng được.

Cho dù là những chiếc xe con đi ngang qua cũng cực ít, xe máy càng là vật hi hữu.

Nếu như là con đường vùng ngoại thành thì càng thưa thớt hơn. Dưới trời đất rét lạnh như thế, trừ khi là cha mẹ hay người thân đổ bệnh, không thì ai lại tình nguyện đi ra ngoài.

Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng đúng là có người ra ngoài nhưng đều mặc quần áo rất cồng kềnh. Nhìn từ đằng xa như thể là những con gấu đen đột ngột xuất hiện trên đường.

Đi trên đường cái vào ban đêm mà lại không mặc nhiều quần áo cồng kềnh, chỉ sợ chỉ cod Du Kinh Hồng mà thôi.

Bởi vậy, lúc Diệp Vô Phong lái xe máy đi trên đường căn bản là không cần phải tìm kiếm, chỉ cần nhìn vào quần áo một chút thôi liền biết người nào chính là Du Kinh Hồng.

Còn Du Kinh Hồng cũng không cần phải để ý nhiều xe khác làm gì, chỉ cần thấy có chiếc xe máy nào chạy đến thì đó nhất định là Diệp Vô Phong.

Đương nhiên, lấy khả năng cảm nhận kinh người của bọn họ, chỉ cần đối phương tiếp cận trong vòng năm mươi mét, dù là không đưa mắt nhìn cũng có thể nhận ra thân phận của đối phương.

“Lên xe đi.” Diệp Vô Phong dừng chiếc Honda FireBlade kia lại, âm thanh lười biếng nghe qua rất êm tai.

Du Kinh Hồng đang đứng trên đường, chỉ nhẹ nhàng tung người đã ngồi lên vị trí phía sau xe máy, tốc độ rất nhanh, giống như thể cô ta đang ngồi bên trên vậy.

“Được rồi, đi thôi!” Du Kinh Hồng không thích nói nhiều. Cho đến bây giờ đều nói rất ngắn gọn.

Gầm! Chiếc xe Honda FireBlade lại gào rú lên một tiếng, ngay cả Du Kinh Hồng cũng không thể không cúi rạp người ôm lấy eo Diệp Vô Phong!

Loại cảm giác tốc độ cao như này, thực sự là quad dọa người! Nếu như chỉ là phụ nữ bình thường, chỉ sợ là thoáng một cái đã bị Diệp Vô Phong bỏ rơi khỏi xe.

Cảm giác được một Du Kinh Hồng luôn cố chấp mạnh mẽ, vậy mà cũng có lúc yếu đuối ôm lấy eo mình, Diệp Vô Phong đang đội mũ bảo hiểm cũng phải âm thâm lộ ra ý cười mang theo mấy phần đắc ý.

Vù vù… Sau khi xe máy lao đi tầm một cây số, Du Kinh Hồng liền bị gió lạnh thổi cho răng môi run rẩy.

Với thể chất của cô ta, ban đầu cũng có thể đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm, nhưng gió rét thấu xương như này còn tiếp tục thổi tới thì nhiệt độ cơ thể của cô trong chốc lát sẽ không thể điều tiết được.

Kít! Diệp Vô Phong ngừng xe, sau khi bước xuống, liền bắt đầu cởi áo khoác đua xe của mình ra.

“Anh làm gì vậy?” Một hai giây sau, Du Kinh Hồng đã khôi phục lại bình thường, răng không còn run rẩy.

Diệp Vô Phong nói: “Cởi áo đua xe ra cho cô mặc.”

Du Kinh Hồng cứng họng: “Không cần.”

Diệp Vô Phong nói: “Phía trước còn ba mươi cây số nữa, tốt nhất cô vẫn nên mặc vào đi.”

Du Kinh Hồng nói: “Trên chiếc áo đua xe này có dải phản quang, cho dù lúc chúng ta vào nhà Âu Dương cũng không thể mặc nó.”

“Tôi biết. Vậy nên bên trong tôi còn mặc áo giữ nhiệt.” Diệp Vô Phong cởi áo đấu ra, quả thật đưa cho Du Kinh Hồng: “Đừng ngại, giữ ấm là quan trọng nhất.”

Du Kinh Hồng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mặc áo vào, thấy Diệp Vô Phong còn định đưa cả quần đấu đến, Du Kinh Hồng khẽ nói: “Chẳng lẽ anh không lạnh sao?”

Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Đàn ông mà, da dày thịt béo, không giống phụ nữ các cô, da trắng thịt mềm, không thể để lạnh được.”

“Hừ.” Du Kinh Hồng nhận lấy quần đua xe. Lúc này cả người đều trở nên ấm áp, nhưng trong lòng lại phản bác ý kiến của Diệp Vô Phong: Sao anh biết tôi là người da tắng thịt mềm? Chẳng lẽ anh nhìn thấy rồi à?

Cô ta biết loại oán trách này là không có lý, vậy nên cũng không dám nói thẳng ra.

Sau khi tiếp tục ngồi xuống phía sau xe máy, Du Kinh Hồng đã mặc một bộ quần áo đua xe giữ ấm rất hiệu quả, ôm lấy eo Diệp Vô Phong. Cô ta cũng biết, Diệp Vô Phong cảm thấy vô cùng mát mẻ.

Lại đi khoảng chừng năm sáu cây số nữa, cuối cùng Du Kinh Hồng cũng không nhịn được nữa, cô ta hét lớn: “Diệp Vô Phong, anh không lạnh sao?”

Diệp Vô Phong lập tức cho xe đi chậm lại, lớn tiếng nói: “Cô nói cái gì?”

Du Kinh Hồng nói: “Vừa rồi tôi hỏi anh, anh không thấy lạnh à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK