Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tinh Đồng hừ một tiếng, sau đó bất lực đứng dậy: “Được thôi! Nếu anh đã không chịu nói thì tôi chỉ có thể tự đi thăm dò.”

Diệp Vô Phong cầm lòng không đầu mà vươn tay ra níu lấy tay áo cô ta: “Cô không nên đi điều tra thì hơn.”

Bạch Tinh Đồng quay đầu lại, nhìn xuống Diệp Vô Phong đang níu lấy tay áo mình: “Anh không cho tôi đi thăm dò, nhưng tôi lại là cảnh sát và đây vốn là trách nhiệm của tôi! Hẹn gặp lại.”

Cô vung tay áo rồi đi thẳng, để lại sau lưng một làn gió thơm.

Tư lệnh quân khu Phụng Thiên là Trung tướng La Hồ sau khi nghe tin thủy quân lục chiến của Mỹ đến Phụng Thiên thì vội mang theo vệ binh đến cục công an thành phố Phụng Thiên.

Trong văn phòng cục trưởng, Lạc Viễn Chinh vừa cười vừa nhìn vị tướng này: “Trung tướng La, hoan nghênh anh đã đến miếu nhỏ của tôi.”

La Hồ bắt tay với người trước mặt rồi cười nói: “Nghe nói có mấy con ruồi bay tới Phụng Thiên nên tôi nhất định phải chạy tới giúp các anh đập chết tụi nó! Ha ha.”

Lạc Viễn Chinh nói: “La Hồ, đây không phải là mấy con ruồi con mà là nguyên con cọp già! Hơn nữa, thành phố Phụng Thiên có số dân đông, nếu tuyên chiến ngay tại đây thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”

La Hồ chỉ vào người chiến sĩ trẻ có vóc dáng cao gầy mà khỏe khoắn, bình tĩnh nói: “Đây là Thân Đại Tráng, đại đội trưởng khu đặc chiến của quân khu tôi. Cục trưởng Lạc, nay tôi giao cậu ta cho cậu. để cậu ta nghe lệnh cậu. Được không?”

Chiến sĩ trẻ tuổi chào kiểu quân đội thật tiêu chuẩn rồi nói một cách dõng dạc: “Báo cáo cục trưởng Lạc, đại đội trưởng đội đặc chiến Phụng Thiên, dẫn đầu lữ đoàn đặc chiến báo cáo với ngài! Chờ anh ra lệnh, xin chỉ thị!”

Lạc Viễn Chinh nhìn Thân Đại Tráng tràn đầy năng lượng: “Chiến sĩ trẻ thật năng động! Ngồi xuống trước đi rồi nói tiếp.”

“Rõ!” Thân Đại Tráng ngồi xuống ghế với tư thế đúng chuẩn của người lính.

La Hồ nói: “Cục trưởng Lạc, cậu nói sơ lược về tình hình hiện nay đi.”

Lạc Viễn Chinh nói: “Theo thông tin mà cảnh sát chúng tôi biết được thì tôi qua Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng sống mái với nhau, thương vong giữa hai bên vô cùng nghiêm trọng, đoán chừng chỉ còn lại mấy tay giỏi nhất nên có lẽ nhiệm vụ của chúng ta cũng đã giảm bớt. Có điều phải đề phòng trường hợp anh ta chó cùng rứt giậu. Không những thế, Âu Dương Tất Tùng âm thầm chui vào Phụng Thiên nên chúng ta nhất định phải vây bắt đối tượng! Cho nên nhiệm vụ lần này của Lữ đoàn đặc chiến Phụng Thiên là vây bắt hết tất cả bọn chúng!”

“Tôi đám bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thân Đại Tráng đột nhiên đứng bật dậy: “Kiên quyết loại bỏ hết tất cả bọn chúng!”

Sau đó cậu ta nhìn về phía La Hồ: “Thưa Tư lệnh, tôi đề nghị sử dụng hai máy bay trực thăng vũ trang của quân đội! Không những vậy, vũ khí đạn dược cũng cần được bổ sung với số lượng lớn.”

La Hồ gật đầu: “Yên tâm đi, quân đội sẽ cung cấp tất cả súng ống, đạn dược lẫn trang thiết bị mà các cậu cần! Tôi cũng đã báo cáo với cấp trên về chuyện này rồi và cấp trên cũng nói rằng cho dù có dùng hết lực lượng cũng phải bắt hết bọn chúng lại!”

“Rõ!” Hai mắt Thân Đại Tráng sáng bừng: “Thưa Tư lệnh, chỉ cần có đủ vụ khí và đạn dược thì tôi đám bảo bầy sói của tôi sẽ giết hết bọn chúng! Ha ha!”

Lạc Viễn Chinh nói: “Kẻ địch vừa vừa mạnh vừa xảo quyệt nên chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường. Đội trưởng Thân, tôi còn mời một cao thủ dân gian đến. Đến lúc đó các cậu gặp mặt và phối hợp thật tốt với nhau trong khi chiến đấu.”

“Cao thủ dân gian? Cục trưởng Lạc, anh đang đùa sao! Một người không trải qua huận luyện quân sự chính quy thì lúc ra chiến đấu cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi! Tôi không cần cao thủ dân gian gì hết!” Thân Đại Tráng phản đối ngay.

Lạc Viễn Chinh nói: “Người này vô cùng đặc biệt, anh ta không những giỏi về võ thuật mà yếu tố về mặt quân sự cũng rất tốt. Hơn nữa, bên cạnh anh ta còn có một tiểu đội với sức chiến đầu siêu hạng. Tối qua khi Âu Dương Tất Tùng bị thương nặng, chính anh ta là người phối hợp với tàn dư của Hồ Quý.”

“Ồ?” Thân Đại Tráng nghi ngờ: “Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?”

Lạc Viễn Chinh nói: “Tôi đã từng nhận được cuộc điện thoại bí mật của Sĩ Quan Du – Du Kinh Hồng. Cô ấy nói rằng người này có mật lệnh của cấp trên, chuyên môn phụ trách dọn dẹp sách sẽ thể lực ngầm ở địa phương. Mục đích anh ta đến Phụng Thiên là để tiêu diệt Âu Dương Lôi. Đội trưởng Thân, tôi đề nghị cậu nên trao đổi tiếp xúc với anh ta nhiều một chút vì người này vô cùng đáng gờm.”

“Đáng gờm?” Thân Đại Tráng vung nắm đấm: “Trước hết phải mạnh hơn tôi rồi hẳn nói tiếp! Hừ hừ!”

La Hồ cười nói: “Đại Tráng, cậu cũng không nên coi thường anh hùng dân gian! Mặc dù cậu là thiên tài hiếm có trong quân đội nhưng cũng khó đảm bảo vì núi cao sẽ có núi khác cao hơn!”

Thân Đại Tráng nói: “Vậy tôi phải gặp anh ta ngay mới được!”

Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Vậy tôi sẽ kêu đội trưởng Bạch báo với anh ta một tiếng để xem bây giờ anh ta có rảnh không. Đúng rồi, anh ta tên là Diệp Vô Phong.”

“Diệp Vô Phong?” Thân Đại Tráng lặp lại cái tên ấy: “Tốt lắm, nếu anh ta không tệ thì thu vào đại đội đặc chiến của tôi luôn.”

 

Nửa giờ sau trên sân luyện binh của đặc cảnh, Thân Đại Tráng dẫn dắt tổng cộng chín đội viên đặc chiến quân khu được ngụy trang đứng thành đội ngũ hùng hổ. Thân Đại Tráng đứng trước đội ngũ, thờ ơ nhìn về hướng cửa lớn của sân luyện binh.

“Vù!” Bạch Tinh Đồng lái một chiếc xe cảnh sát chở theo Diệp Vô Phong từ cửa lớn chạy tới.

Diệp Vô Phong còn có chút buồn bực: “Sao lại đưa tôi tới đây? Có ý gì? Khu quân đội đặc chiến?

Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi được lệnh đưa anh tới đây, cụ thể để làm gì thì tôi cũng không rõ lắm.”

Két! Bạch Tinh Đồng dừng xe cách đội ngũ đặc chiến vài mét, hai người rất nhanh bước xuống.

Lạc Viễn Chinh và La Hồ đều mỉm cười nhìn anh.

Lạc Viễn Chinh vội vàng giới thiệu: “La Hồ, đây chính là Diệp Vô Phong.”

La Hồ và Diệp Vô Phong bắt tay: “Tốt lắm chàng trai trẻ, rất có tinh thần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK