Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vô Phong biết Bạch Tinh Đồng đang nhìn mình, chỉ có thể tiếp tục không nhìn đến hai tờ tiền mà cái tên công tử kia đặt xuống chỗ mình.

Anh cảm thấy cách làm này của Tiêu Đăng Phong quả đúng là y hệt một con kiến đang khiêu khích một con voi.

“Đang nói chuyện với mày đó! Điếc à!” Tiêu Đăng Phong thế mà lại nổi giận, bực bội nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn, anh nhìn thấy bốn tên đàn ông kia đang nhìn sang bên này, cả đám bọn họ đều lộ ánh mắt giễu cợt.

“Quay về bàn của mình, lo ăn cơm.” Giọng điệu Diệp Vô Phong vẫn thản nhiên, thậm chí còn không thèm quan tâm đến hành vi khiêu khích của Tiêu Đăng Phong.

“A! Mẹ nó mày muốn chết hả?” Tiêu Đăng Phong thân là con nhà giàu, từ trước tới giờ ở trường Phụng Thiên luôn cảm thấy bản thân hơn người, anh ta muốn tán cô gái nào thì chưa từng đụng phải có người cự tuyệt.

Hơn nữa, khi xảy ra mâu thuẫn với người khác đều ỷ vào quan hệ của bố mình, lần nào cũng chiếm lợi từ người khác nên tạo thành thói quen, tính tình ngang ngược như thế này.

Bốp! Diệp Vô Phong thật sự không nhịn được, dùng một tay đánh vào bên má phải của Tiêu Đăng Phong, tay trái thì đẩy anh ta một cái, sau cướp lấy chai rượu trong tay Tiêu Đăng Phong, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Về bàn của mình đi, đừng có kiếm chuyện.”

Bạch Tinh Đồng bày vẻ như đang dạy dỗ con nít: “Nhanh lên, cút về bàn nhanh!”

“Mày mẹ nó…” Khi Tiêu Đăng Phong vung mạnh nắm tay định đấm Diệp Vô Phong lại bị Bạch Tinh Đồng gạt chân té nhào: “Nhóc con, nghe lời chút không được à?”

Phịch! Dáng người của Tiêu Đăng Phong cao lớn như thế, bị gạt chân ngã trên đất, chật vật vô cùng: “Còn điếm này, có tin tối nay ông đây gọi bạn tới thay phiên cưỡi mày không hả?”

Nói xong, Tiêu Đăng Phong bò dậy, tay chộp lấy một cái băng ghế.

“Mày để xuống cho bà!” Trong lòng Bạch Tinh Đồng đang uất ức muốn chết, không phải là đi bảo vệ người ta à, không ngờ là mục tiêu cần bảo vệ lại là cái thứ cặn bã như thế này.

Tiêu Đăng Phong bị cô mắng lại một câu, tức giận: “Cái con này, mày lấy đâu ra cái giọng lớn lối thế hả?”

Anh ta cầm băng ghế, thoáng nhìn qua Diệp Vô Phong vẫn đang bình tĩnh uống rượu ăn cơm. Anh ta khó mà hiểu nổi, phụ nữ của mình đang đánh nhau với người ta mà còn có thể bình tĩnh như thế, có còn là đàn ông không vậy?

Thế mà vừa nãy mình còn bị cái tên chẳng phải đàn ông này tát cho một cái!

Trong lúc anh ta còn đang do dự, bốn gã đàn ông cao to kia liền nói chen vào: “Tôi nói này người anh em, tất cả mọi người đều tới để ăn cơm, cậu không thể nhường nhịn mỹ nữ một chút được à? Đừng làm mất mặt đàn ông thế chứ?”

“Anh Phong à, về bàn ăn cơm tiếp nha?” Hai cô gái thấy làm phiền nhiều người, vội vàng khuyên giải.

 

Mặt trái của Tiêu Đăng Phong vẫn còn đau rát, bốn đầu ngón tay in trên mặt vẫn còn khá rõ ràng!

Mặc dù Tiêu Đăng Phong rất ngang ngược, nhưng anh ta biết người đẹp kỳ quái này bản lĩnh rất lợi hại! Bản thân anh ta vốn dĩ không phải là đối thủ của người ta!

Anh ta suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định người thức thời sẽ không chịu thua thiệt trước mắt nhưng anh ta bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không có cách nào để ăn cơm ở đây.

Thế là anh ta trực tiếp đi ra cửa, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: “Thằng nhóc, có gan thì cứ ở đây đợi đi!”

Diệp Vô Phong suýt chút nữa bật cười, chỉ dựa vào thằng nhóc choai choai như Tiêu Đăng Phong mà cũng dám nói như vậy với anh?

Hai cô gái cũng nhanh chóng theo sau, ba người vừa ra khỏi cửa, bốn tên đàn ông vạm vỡ cũng dùng mắt ra hiệu cho nhau sau đó đứng dậy theo ra ngoài.

Diệp Vô Phong cũng thản nhiên đứng lên, Bạch Tinh Đồng cũng nhanh chóng đi theo, hai người mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.

“Anh Phong, anh đừng tức giận, lúc nãy con gái điếm kia dám đánh anh, chúng ta gọi người đến đánh cô ta!”

“Đúng đó! Đôi cẩu nam nữ vừa rồi thật quá đáng, vậy mà lại dám đánh anh Phong! Hay là chúng ta gọi vài người đến đây đi!”

Tiêu Đăng Phong lúc đó thật sự đang gọi người đến.

Bốn tên đàn ông to lớn trông có vẻ đã uống nhiều, lảo đảo đi về phía của ba người họ.

Bốn tên đàn ông to lớn này thật ra cũng đã chú ý đến hai người Diệp Vô Phong, nhưng bọn họ cảm thấy rằng nếu như tên khốn Tiêu Đăng Phong này đã đắc tội với đôi nam nữ có võ lợi hại này vậy thì hai người họ chắc chắn sẽ không giúp đỡ anh ta nữa.

Tiếng hét của hai cô gái lập tức vang lên!

“Này, anh động vào tôi làm cái gì vậy?”

“A! Anh dám ăn đậu hũ của tôi? Cút ngay!”

Tiêu Dịch Phong vẫn chưa gọi điện thoại xong, liền nhìn thấy bốn tên đàn ông to lớn kia ác ý cố tình siết chặt hai cô bạn gái của anh ta, anh ta lập tức tức giận: “Khốn nạn! Bọn mày có biết tao là ai không? Lập tức xin lỗi cho tao! Nếu không tao sẽ chặt hai chân của bọn mày!”

“Ái chà? Thằng nhóc, con cóc ngáp như mày đầu không to nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha!”

“Thằng nhóc, để hai em gái này ở đây cho các ông chơi một đêm, nếu không hôm nay các ông đấy sẽ đánh gãy hai chân của mày.”

“Đúng đấy, hai em gái theo bọn anh đi chơi đi! Ha ha đảm bảo sẽ làm cho các em sướng như lên trời!”

Chính vào lúc bốn gã đàn ông to lớn đang cố trêu chọc, kéo hai cô gái, một tên đi về phía của Tiêu Đăng Phong thì Diệp Vô Phong đến.

“Buông bọn họ ra.” Giọng điệu của Diệp Vô Phong vô cùng nhạt nhẽo.

“A? Người anh em bớt lo chuyện bao đồng đi!” Một gã đàn ông to lớn lông mày rậm đang ôm eo của một cô gái nhìn Diệp Vô Phong đầy ác ý.

“Thằng khốn!” Bạch Tinh Đồng lập tức tức giận, xông lên trước đấm gã một đấm, tên đàn ông to lớn không tránh được bị Bạch Tinh Đồng đấm ngã, ngửa mặt lên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK