Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều mà làm cho lòng của Thắng Tử Ca chấn động mãnh liệt, đó chính là, đã biết rằng hai người anh em đã luyện được sáu năm công phu rồi, dăm ba người đàn ông cao lớn bình thường đều không phải là vấn đề, nhưng đối diện với một Diệp Vô Phong ăn mặc mát mẻ như thế này, liền giống như cọng chỉ bị buộc lại, vừa đối diện một cái, liền trực tiếp ngã xuống!

Hơn nữa, phòng của khách sạn này, không gian đã vốn hẹp rồi, hai người đều ngã xuống cùng một chỗ, liền tạo ra một khe hở ở chỗ giường và vách tường, hơn nữa hai người ngã chồng lên nhau, cũng tiết kiệm được một ít không gian.

Mặt Diệp Vô Phong vẫn cố ý lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy hai người đã ngã xuống đất, cư như là vừa rồi hai người này tự họ ngã xuống, chứ không liên quan gì đến anh cả.

“Được lắm thằng khốn, tiếp chiêu!” Võ công của Thắng Tử Ca đã muốn đạt tới trình độ của đại sư, cú đấm mạnh mẽ, thủ đoạn tương đối tinh anh hiếm thấy, lần này anh ta đứng vững, ý muốn dùng một cú đấm để đánh bại Diệp Vô Phong.

Thắng Tử Ca vốn cho rằng mình đã rất cẩn thận rồi, nhưng anh ta lại xem nhẹ Diệp Vô Phong.

Thắng Tử Ca kinh ngạc hô lên một tiếng, cơ thể gần hai trăm kí của anh ta thế nhưng lại bị sức bật của cánh tay của Diệp Vô Phong, trực tiếp đẩy ra khỏi cửa phòng, cực kì chật vật ở trên mặt đất, đem hai người vệ sĩ của Bảo Gia, làm cho ngã trái ngã phải!

Một chiêu! Đối phương chỉ dùng duy nhất một chiêu!

Vù! Vù! Vừa rồi hai người đàn ông cao lớn kia, cũng bị Diệp Vô Phong ném như một cái túi vải, ném ra ngoài, lại một lần nữa đánh ngã ba người của Thắng Tử Ca.

Loảng xoảng! Cửa phòng đóng loại, năm người của Thắng Tử Ca chỉ có thể thành một mớ hỗn độn nằm ở ngoài hành lang của khách sạn.

Thắng Tử Ca cố gắng giãy dụa để đứng lên, bực bội cực kì: “Cây cỏ dại này cũng mãnh liệt rồi? Thằng nhóc này rốt cuộc là ai đây? Đây không phải người đặc biệt đến để đối phó với Bảo Gia chứ? Chúng ta cần phải cẩn thận một chút, nhanh chạy đi gọi thêm người đi!”

Thật ra Thắng Tử Ca không chỉ cần gọi người đến, mà còn muốn gọi điện thoại đến cầu cứu, bởi vì hai người anh em mà anh ta đem, thế mà lại bị Diệp Vô Phong đánh cho hôn mê bất tỉnh!

Hai người vệ sĩ của Bảo Gia cũng bị đánh cho bị thương không nhẹ, đầu óc vẫn còn đang mơ hồ: “Thắng Tử Ca, nếu như anh ta là người đặc biệt được phái đến để đối phó với Bảo Gia, thì chúng ta nên làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa? Tỉnh Phụng Thiên chính là nhà của nhà họ Lôi? Ai có thể đặc biệt đến mức đổ nhà họ Lôi trong lòng bàn tay? Tôi cung không tin, một con bê con ở vùng khác có thể gây ra bao nhiêu sóng gió ở đây? Trước tiên tôi gọi điện báo cho Dũng Tử Ca một chút.” Vì thế, Thắng Tử Ca lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Dũng Tử Ca.

“Dũng Tử Ca, thật ngại khi phải quấy rầy anh lúc này, hôm nay chúng tôi bị một con bê con ở vùng khác tới cần được dạy dỗ…” Nói tới đây, Thắng Tử Ca lại thấy im bặt, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ai? Dũng Tử Ca! Sao anh lại cúp máy? Trời ơi?”

Thật ra, tay chân bên trong của nhà họ Lôi, căn bản là Thắng Tử Ca không thể hòa nhập được, nhưng được xem như một người đứng đầu cấp thấp.

Dũng Tử Ca đúng là khinh thường bọn họ, cần dạy dỗ? Tự mình đi tìm một người khác đi! Anh thật sự rất lười khi phải quản đống lộn xộn của anh ta!

Điều khiến cho Dũng Tử Ca phẫn nộ là, tên khốn này để cho anh phải lộ diện khi gặp phải chuyện lớn, anh cũng là đàn ông, chính vào lúc đang vui vẻ với cái bô, còn đặc biệt nói “quấy rầy” hay sao? Dường như Thắng Tử Ca này kéo ra được Nhị Ngũ Bát Vạn vậy, quả thực không phải là đàn ông nữa rồi.

Hai người vệ sĩ của Bảo Gia, vội vàng đến giúp Thắng Tử Ca và hai người anh em của anh ta, bấm nhân trung của anh ta một cái, hai anh em kia từ từ tỉnh lại: “Tôi đang ở đâu đây? Thắng Tử Ca, sao mình lại ở ngoài hành lang thế này?”

Thắng Tử Ca tức giận nói: “Hai người bị chơi đùa đến ngốc nghếch rồi sao, bị người ta chỉ dùng một chiêu liền tiến vào giấc mộng, không phải rất mất mặt hay sao.”

Biểu tình của hai người anh em liền hổ thẹn: “A, Thắng Tử Ca, không phải là anh đã đem tên kia đánh cho một trận rồi chứ?”

Nét mặt già nua của Thắng Tử Ca đỏ lên: “Đi!”

“Đi?” Hai người anh em còn có chút không hiểu, lại cảm thấy cả người toàn là đau nhức! Lại không biết rằng trong lúc mình bất tỉnh thì đã bị Diệp Vô Phong quăng ra ngoài.

Thắng Tử Ca vỗ đầu họ một cái: “Thằng khốn, còn không mau đi đi, ở lại chỗ này làm gì? Chờ người ta lo cơm nước cho ăn hay sao!”

Trần Cương phụ trách quan sát ở khách sạn Quốc Quyền, được xem lại đội trưởng về an ninh, những nhiệm vụ bình thường đương nhiên anh ta không cần phải tự mình đến canh gác, nhiệm vụ của anh ta, chính là nếu gặp được những người cố chấp thì tùy thời điểm mà ra tay dạy dỗ một chút.

Nhưng không, anh ta lại đang núp ở trong một phòng của khách sạn, đang lên giường cùng với một cô nhân viên phục vụ, cửa phòng được gõ vài cái, vang lên.

“Đứa nào! Người nào dám gõ cửa của tôi vậy?” Trần Cường hùng hùng hổ hổ, leo xuống từ người của cô nhân viên phục vụ, mở cửa phòng, nhíu mày nói: “Thắng Tử Ca, tại sao cậu lại đến đây?”

“A! Anh Cương, đừng đóng cửa! Em thực sự có chuyện!” Vẽ mặt Thắng Tử Ca tươi cười, hạ giọng nói: “Anh có biết không, ở bên Khách sạn Quốc quyền bên này, có một đại cao thủ, là tới để đối phó với Bảo Gia!”

 

“Đuỵt, đừng nói mấy lời vớ vẩn đó với anh mày, chó chết! Nhanh lên! Anh đây còn đang bận đây này!” Cương Tử sốt sắng cả lên, bị ngắt nửa chừng, còn bình tĩnh được mới lạ.

“Anh Cương Tử, em không nói linh tinh đâu! Mới vừa nãy em còn bị người ta dạy dỗ một trận đấy! Anh vẫn nên mau tới xem thử đi.” Thắng Tử nói với vẻ tội nghiệp, còn cười cười ngượng, hai người anh em đứng phía sau anh ta, mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã bị ăn đòn không ít.

“Ồ?” Lúc này Trần Cương mới nghiêm túc hơn một chút, cẩn thận xem xét hai người anh em đứng phía sau Thắng Tử.

“Hai thằng cùi bắp này, đánh không lại người ta cũng là bình thường, có gì lạ đâu?”

“Không phải đâu, anh Cương Tử, em cũng không đánh lại người ta nè, một chiêu một thôi đó! Duy nhất một chiêu! Một phát một đẩy văng em ra khỏi phòng luôn! Tay phải của em giờ còn đau đây nè, bàn tay muốn rụng luôn rồi á.” Thắng Tử tràn đầy đau đớn nói.

“Ồ? Để anh mặc quần áo vào đã.” Trần Cương cũng là một người có thân thủ tốt, nghe tới chuyện này, đến cô gái đang ôm trong lòng cũng không thèm quan tâm tới nữa, quay lại mặc một bộ quần áo dễ vận động, tinh thần khoan khoái hẳn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK