Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Tiểu Liên dựa vào trong lòng Tần Chí Dũng, khẽ nức nở rồi nói: “Mẹ nghe nói anh bỏ trốn nên ngày nào cũng khóc, mắt mẹ cũng gặp vấn đề rồi.”

“Hả?” Tần Chí Dũng đau lòng như cắt: “Cái đồ khốn nạn nhà cô, sao không đưa mẹ vào bệnh viện?”

Phùng Tiểu Liên tủi thân nói: “Em thấy tình trạng của mẹ không tốt, cũng kiên quyết muốn đưa bà vào bệnh viện nhưng bà nhất quyết không đi. Mẹ nói bây giờ nhà mình hiện giờ không còn ai là trụ cột, đi bệnh viện tiêu tiền để làm gì chứ? Như vậy chẳng bằng chết đi còn hơn. Em lúc đó cũng không còn cách nào khác, đành phải mời một bác sĩ mắt về nhà mình chữa bệnh cho mẹ.”

Tâm trí Tần Chí Dũng rối như bòng bong, anh ta buồn bã nói: “Ừ, Tiểu Liên, anh biết em là một người phụ nữ tốt, đừng khóc nữa.”

Phùng Tiểu Liên cảm nhận được chồng mình đang lau nước mắt cho mình nên càng khóc to hơn.

Tần Chí Dũng mất kiên nhẫn: “Khóc cái gì mà khóc chứ? Im mồm đi!”

Trong thoáng chốc Phùng Tiểu Liên không dám khóc nữa nhưng vẫn sụt sùi.

Tần Chí Dũng lấy chiếc thẻ ngân hàng kia ra: “Bên trong chiếc thẻ này có một số tiền lớn, nhưng lúc rút tiền em tuyệt đối không được rút một lần quá nhiều tiền. Hơn nữa, em cũng không được tự đi rút, tốt nhất là nhờ mấy cậu em của em tìm người khác đi rút. Có hiểu không?”

“Hả?” Phùng Tiểu Liên nhận lấy tấm thẻ ngân hàng đó rồi níu tay Tần Chí Dũng: “Chí Dũng, anh đi rồi thì em biết sống thế nào?”

Tần Chí Dũng cho Phùng Tiểu Liên một bạt tai: “Cút! Cô cút ngay cho tôi! Nếu tôi về nhà được thì đã về từ lâu rồi! Còn cần cô khuyên sao! Cô cút đi!”

Phùng Tiểu Liên không làm được gì, chỉ có thể vừa đi vừa ngoảnh đầu lại rồi rời khỏi căn phòng đó và hốt hoảng ra khỏi nhà hàng Đông Bắc kia.

Nửa tiếng sau, Tần Chí Dũng xuất hiện ở bãi đỗ xe của nhà hàng Đông Bắc đó, đúng lúc anh ta đang định lái chiếc xe mình vừa thuê đi thì lập tức ở đằng xa có người từ hai bên bao vây: “Tần Chí Dũng, anh đã bị bắt!”

 

Mặc dù vết thương của Tần Chí Dũng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lúc đứng cách chiếc xe của mình mười mấy mét, anh ta đã biết có người đang mai phục mình ở đằng xa.

Mặc dù cảnh sát đứng cách đó rất xa nhưng khả năng cảm nhận của Tần Chí Dũng vẫn vô cùng xuất sắc.

Còn hiện giờ, cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới.

Tần Chí Dũng bình tĩnh đứng bên cạnh chiếc xe con, im lặng giơ hai tay lên.

Từ xa đến gần có tất cả mười mấy họng súng, Tiểu Lương là người xông lên trước nhất, anh ta bước nhanh đến bên cạnh Tần Chí Dũng: “Tôi cho anh biết thế nào là dám quay về! Lại bị tôi bắt được rồi!”

Vừa nói, Tiểu Lương vừa gài khẩu súng vào eo, gỡ chiếc còng số tám móc ở đằng sau ra, chuẩn bị còng tay Tần Chí Dũng.

Khuôn mặt bình tĩnh của Tần Chí Dũng đột nhiên thoáng qua một tia âm hiểm, cơ thể hai người kề sát vào nhau. Tần Chí Dũng đánh một phát vào vị trí tim của Tiểu Lương. Anh ta dùng cơ thể Tiểu Lương để bảo vệ mình rồi nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi vào ghế lái và kéo mạnh Tiểu Lương vứt vào vị trí phụ lái.

Brừm! Tần Chí Dũng khom người rồi khởi động xe.

Bao nhiêu người xung quanh không thể tưởng tượng được, dưới bao nhiêu mũi súng chĩa vào mình như vậy, Tần Chí Dũng vẫn có thể phản kháng được.

Hơn nữa, động tác của anh ta giống như đã tập sắn từ trước đó, vô cùng thuần thục và lưu loát, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. Anh ta dùng chưa tới nửa phút, mà mọi chuyện đã xong xuôi.

Vậy nên mãi đến khi chiếc xe khởi động, mới có người phản ứng lại được. Nhưng khoảng cách giữa chiếc xe và người cảnh sát đứng gần nhất cũng là bảy tám mét. Mặc dù bọn họ có súng trong tay, cũng ngắm súng về phía Tần Chí Dũng điều quan trọng nhất là bọn họ vẫn chưa mở chốt bảo hiểm của súng ra.

Thực ra lúc cảnh sát bắt tội phạm, trong rất nhiều tình huống, cảnh sát không cần phải mở chốt bảo hiểm, bọn họ chỉ cần rút súng ra cũng đủ khiến phần lớn tội phạm sợ đến tè ra quần, phải khoanh tay chịu trói.

Dần dần, nhiều cảnh sát có thói quen cho dù trong lúc vây bắt tội phạm cũng không mở chốt bảo hiểm, mà đợi đến khi phần tử tội phạm bắt đầu phản kháng thì mới mở.

Ở đằng xa đúng là đã có cảnh sát đã mở chốt bảo hiểm của súng, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại hơi xa, anh ta lại không nắm rõ tình hình trong xe nên cũng không dám nổ súng. Nhỡ đâu làm chính người của mình bị thương thì sao?

“Tiểu Lương? Cậu sao rồi?” Lúc Bạch Tinh Đồng vội vàng lao tới, động cơ của chiếc xe đã gào thét ầm ĩ.

“Mau tránh ra! Mau!” Bạch Tinh Đồng đưa súng ra nhắm bắn vào lốp trước của chiếc xe, pằng pằng!

Nhưng năng lực cảm nhận của Tần Chí Dũng đang ngồi trong xe vô cùng tốt, hơn nữa từ nãy tới giờ anh ta vẫn luôn quan sát tình hình của bãi đỗ xe. Vậy nên, mặc dù anh ta co đầu, không dám ngẩng đầu lên nhưng chiếc xe vẫn nhanh chóng lao ra khỏi vị trí đỗ xe, rẽ nhanh ở một khúc cua rồi phóng thẳng qua lối ra của bãi đỗ xe.

“Đứng lại! Không dừng xe chúng tôi sẽ nổ súng!” Bốn cảnh sát đứng chặn ở lối ra của bãi đỗ xe, ngắm súng về phía đầu xe.

“Tránh ra! Mau tránh ra!” Bạch Tinh Đồng vừa nhanh chóng tránh được chiếc xe kia, giờ cô ta lại giật nảy mình. Với tốc độ của chiếc xe này, mấy người cảnh sát kia nhất định là tránh không kịp.

“Nổ súng!” Mấy người cảnh sát ở phía sau chiếc xe cuối cùng cũng mở chốt bảo hiểm của khẩu súng ngắn, nhưng bọn họ cũng không dám bắn về phía trên, sợ làm bị thương Tiểu Lương.

Vậy nên mấy viên đạn của những người cảnh sát đứng phía sau đều bắn vào phần dưới của chiếc xe con, đáng tiếc là không có viên nào bắn được trúng vào lốp xe.

Rầm! Trong bốn người cảnh sát đứng đằng trước, hai người đứng giữa không kịp tránh nên bị chiếc xe tông thẳng vào người và trong cả quá trình đó, bọn họ hoàn toàn không kịp nổ súng.

Bịch! Bịch! Hai người cảnh sát bị tông trúng bay lên không trung rồi ngã mạnh về đằng sau chiếc xe, chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, vô cùng điên cuồng.

Phía trước đã không còn cảnh sát mai phục!

Bạch Tinh Đồng vô cùng hối hận: Vì sao sau khi nhận được tin, cô ta không gọi Diệp Vô Phong tới chứ? Nếu có Diệp Vô Phong ở đây thì chỉ mình võ công của anh cũng có thể trấn áp được Tần Chí Dũng.

Một lỗi sai nhỏ của cô ta đã trực tiếp tạo thành hậu quả trước mắt là Tiểu Lương sống chết không rõ, hai người cảnh sát bị tông trúng mắt nhìn cũng thấy là không sống được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK