Người của đối phương, yểm hộ lẫn nhau để rút lui, Diệp Vô Phong vừa đánh tay không với đối phương còn vừa phải đề phòng đám người đó sẽ dùng súng nên hiệu quả cũng giảm đi nhiều.
Anh đánh bị thương thêm hai tên vệ sĩ nữa, những người còn lại của bên kia lập tức lên xe và phóng vút đi.
Hiện trường còn lại một thi thể của một người Ấn Độ và bốn vệ sĩ đang bị thương.
Ò oe… Xe cảnh sát tới nơi, Bạch Tinh Đồng là người đầu tiên lao tới: “Diệp Vô Phong! Làm sao vậy? Sao lại là anh? Đối phương là ai?”
Bạch Tinh Đồng vừa vội vàng hỏi thăm, vừa ra lệnh cho những cảnh sát kia khống chế năm người này lại.
Diệp Vô Phong nói: “Là người của Hồ Trọng.”
“Hả? Hồ Trọng? Anh ta tới tìm anh?” Bạch Tinh Đồng giật mình sợ hãi rồi nhìn xung quanh.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Cô không cần tìm đâu, bọn chúng đã chạy mất rồi. Tôi dốc toàn lực cũng chỉ giữa được năm người này lại.”
“Như vậy đã là không tồi rồi! Tất cả mọi người chú ý, dẫn năm người này đi! Bốn người ở lại thu dọn hiện trường!” Bạch Tinh Đồng vô cùng quyết đoán.
“Ở đây không còn việc của tôi nữa, tôi đi trước đây.” Diệp Vô Phong chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại! Anh phải phối hợp với cảnh sát chúng tôi để điều tra!” Bạch Tinh Đồng không hề nể tình.
“Hầy, không lẽ cô coi tôi là tội phạm giết người sao?” Diệp Vô Phong thật sự cảm thấy hơi lo lắng.
“Tôi cần camera giám sát ở đây để xác thực hành vi của anh thật sự là phòng vệ chính đáng.” Thái độ của Bạch Tinh Đồng vô cùng nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa.
Diệp Phong cau mày: “Này, Bạch Tinh Đồng, tôi gặp phải Hồ Trọng không chết đã là tốt rồi, cô đừng thêm phiền phức cho tôi nữa được không?”
“Đừng nói linh tinh nữa, theo tôi lên xe.” Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong đe dọa.
Cũng may là một ngày trời đông giá rét, trên đường không có mấy người nếu không nhất định có rất nhiều người tới vây quanh.
Nửa tiếng sau, đội cảnh sát hình sự tới, Bạch Tinh Đồng lập tức sắp xếp cảnh sát bắt đầu thẩm vấn những người bị thương, gã người Ấn Độ bị bắn bị chết kia được đưa thẳng về chỗ của pháp y.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lần này, Bạch Tinh Đồng không bày ra dáng vẻ như đang thẩm vấn mà giống như bạn bè đang nói chuyện. Cô ta mời Diệp Vô Phong đến văn phòng của mình, rồi mở một quyển sổ tay ra chuẩn bị ghi chép.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi cũng không biết là có chuyện gì. Lúc đó tôi đi từ quán cà phê ra, Hồ Trọng ngăn tôi lại rồi chúng tôi bắt đầu đánh nhau. Có lẽ có người dân đã báo cảnh sát, những chuyện về sau cô đều biết cả rồi.”
Diệp Vô Phong đã giấu đi chuyện Hồ Trọng nói chuyện với mình, anh cũng không phải cố tình giấu diếm mà anh chỉ lo lắng nếu như Bạch Tinh Đồng biết chuyện này, nhất định sẽ nghiêm túc điều tra cẩn thận chuyện này.
“Chỉ có vậy thôi?” Bạch Tinh Đồng đương nhiên cảm thấy không cam tâm.
Diệp Vô Phong buông tay: “Thật sự chỉ có như vậy.” rồi anh ngáp một tiếng: “Tôi buồn ngủ rồi, cô có thể tìm một chiếc giường giúp tôi không?”
Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong chăm chú: “Tôi phát hiện anh rất không thành thật! Được rồi, cho dù thế nào, anh cũng vô tội khi gặp phải trùm ma túy Hồ Trọng. Vậy anh về trước đi! Tạm biệt!”
“Hả? Cô cứ thế thả tôi đi sao?” Diệp Trọng cảm thấy hơi nghi ngờ.
“À, đây là chìa khóa xe của anh.” Bạch Tinh Đồng không định lằng nhằng chuyện này nữa, cô ta vứt chìa khóa cho Diệp Vô Phong: “Tôi vẫn còn bận công việc, không tiễn anh nữa.”
“Diệp Vô Phong tự nhiên có xung đột với Hồ Trọng? Bên phía cảnh sát còn bắt được người của Hồ Trọng? Tốt quá rồi!” Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Lôi nhận được tin này, sau khi nghe xong, ông ta vô cùng vui vẻ và hào hứng: “Gã Hồ Trọng này định tìm Diệp Vô Phong để hợp tác nhưng cuối cùng chắc là thất bại rồi!”
Khương Tam Lãng cười híp mắt: “Đúng vậy! Ông chủ Lôi, như vậy ở Phụng Thiên Hồ Trọng không chỉ bị cảnh sát chú ý tới mà lại còn có mâu thuẫn với Diệp Vô Phong. Vậy nên nếu Hồ Trọng có chuyện gì bất trắc thì cũng không thể trách ông được.”
Âu Dương Lôi vỗ tay bốp một cái: “Đúng! Vậy nên, Hồ Trọng nhất định sẽ xảy ra chuyện! Hơn nữa, chúng ta cũng phải ăn được số hàng đó của cậu ta!”
Khương Tam Lãng cười thâm hiểm và gật đầu: “Ông chủ Lôi, chuyện này ông cứ để tôi sắp xếp.”
Âu Dương Lôi nói: “Trong số những vệ sĩ bên cạnh Hồ Trọng đúng là có những cao thủ, nhất định không được khinh thường. Tốt nhất cậu đem ông Đàm Thuận theo, có ông ta đi cùng có thể đảm bảo mọi chuyện thành công, cũng giúp chúng ta giảm bớt thương vong.”
“Vâng thưa ông chủ Lôi, tôi hiểu rồi.” Khương Tam Lãng cúi người trả lời.
Sau khi gây ra chuyện ầm ĩ này, Hồ Trọng không thể ở lại nơi đã ẩn nấp trước đó nữa. Ở Phụng Thiên lạ nước lạ cái, anh ta chỉ có thể liên hệ với Âu Dương Lôi để tìm một chỗ an toàn.
Âu Dương Lôi gợi ý vài nơi cho anh ta, cuối cùng Hồ Trọng chọn một thôn trang nhỏ dưới một chân núi, anh ta cảm thấy nơi này địa thế hiểm yếu, có thể tấn công và cũng có thể phòng thủ, trong lúc cần thiết có thể chạy vào núi sâu. Đúng là một nơi lý tưởng.
Ngôi làng trong núi này có tên là Thôn trang dưới chân núi, từ làng này đi về phía bắc là những dãy núi nối tiếp không ngừng.
Thôn trang dưới chân núi vốn dĩ là quê của Trần Cương, nghe Âu Dương Lôi nói Hồ Trọng đã chọn nơi này nên Trần Cương đi vào trong làng một chuyến, nhờ những người trong thôn chiếu cố một chút, nói đây là những một người khách quan trọng từ trên mời về, hy vọng mọi người không tới làm phiền, đại loại là những lời như vậy.
Người dân của Thôn trang dưới chân núi đã sống ở đây nhiều đời, giao thông đi lại với thành phố không thuận tiện, hơn nữa văn hóa và tư tưởng cũng lạc hậu nên phần lớn người dân trong thông đều không muốn ra khỏi núi. Vậy nên những người dân ở đây vô cùng thuần phác, thấy có khách quý từ bên ngoài tới nên vô cùng nhiệt tình.
Nhưng sự nhiệt tình của người dân trong thôn ngược lại lại làm Hồ Trọng cảm thấy sợ hãi.
Anh ta cử hai vệ sĩ đứng trước cửa sân trước, cấm những người dân trong thôn đến đây chào hỏi lấy lòng.
Hơn nữa, anh ta còn đặt hai trạm gác ngầm ở con người con đường núi duy nhất thông gia với thế giới bên ngoài ở ngoài thôn để giám sát những người vào thôn, đảm bảo sự an toàn của mình.
Mười ngày liên tiếp, tất cả đều bình yên vô sự, vết thương của Giả Ba Nhĩ cũng gần khỏi hẳn, Hồ Trọng ở trong sơn thôn nhỏ này bắt đầu rục rịch muốn hành động.
Cho dù ở Tam giác vàng hay ở thành phố, anh ta đều quen sống trong cảnh hưởng thụ. Không có cao lương mỹ vị, không có phụ nữ, không có phòng ốc xa hoa, anh ta thật sự không thể chịu nổi những ngày tháng sống khổ sở như thế này nữa.
Không có nhà cửa phòng ốc xa hoa, không có rượu ngon, những thứ này anh ta đều có thể ra ngoài mua được, nhưng chuyện không có phụ nữ thật sự khiến anh ta cảm thấy khó chịu.