Chương 16
Nghe thấy thế, Tần Khải từ tốn đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì trước đó ông đã điều trị kháng sinh rồi, nhưng người bệnh bị dị ứng, thêm bệnh di truyền nữa nên khiến tình trạng nặng thêm, cuối cùng mới thành như bây giờ đúng không?”
Tần Khải vừa nói xong, Từ Vọng Đức đã đứng hình.
Cậu bạn này vừa nhìn đã biết được bệnh án mà không cần kiểm tra gì cả.
Đúng là thần y rồi!
Tần Khải hỏi tiếp: “Thật ra, vấn đề thật sự không nằm ở chân, mà là tim”.
Nói rồi, anh xé áo của bệnh nhân ra.
“Tim ư?”
Từ Vọng Đức tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tim của bệnh nhân đâu có vấn đề gì, sao Tần Khải lại nói vậy?
Nhưng hấy Tần Khải nói có lý nên Từ Vọng Đức cũng đánh liều tin.
Ngay sau đó, Tần Khải lấy một cái kim châm cứu ra rồi cắm vào huyệt Ưng Song của bệnh nhân.
“A!”
Một tiếng hét vang lên.
Bệnh nhân đang ngủ say chợt ngồi bật dậy như cương thi, suýt nữa doạ cho người thanh niên và Từ Vọng Đức sợ chết khiếp.
“Mẹ kiếp!”
Người thanh niên đập bàn với vẻ phẫn nộ.
Tuy Tôn Tấn Khôn không biết Tần Khải đã làm gì, nhưng rõ ràng tình trạng của bố anh ta không hề tốt chút nào.
Trong cơn giận, anh ta đã tung một cú đấm tới.
Tần Khải ngoảnh lại rồi hét lên.
“Dừng tay, đang lúc mấu chốt, nếu xảy ra vấn đề gì thì anh tự chịu trách nhiệm”.
Tôn Tấn Khôn đang bừng sát khí chợt khựng lại.
Đúng là sự an nguy của bố anh ta đang nằm trong tay Tần Khải, nhỡ có chuyện gì thì hậu quả khó lường.
“Tôi nói cho anh biết, nếu bố tôi mà làm sao thì tôi sẽ cho anh sống không bằng chết, tôi nói được làm được đấy”.
Tôn Tấn Khôn nén giận rồi tiếp tục quan sát từng hành động của Tần Khải.
Từ Vọng Đức ở cạnh đó cũng nơm nớp lo sợ, ông ấy vừa lau mồ hôi vừa nhìn Tần Khải.
Nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì thì ông ấy cũng xong đời.
Còn Tần Khải thì vẫn tiếp tục châm cứu.
Người đàn ông đang có vẻ đau đớn bỗng dãn cơ mặt ra như thể đang rất dễ chịu.
“Được rồi, ông thấy sao?”
Tần Khải búng tay, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Đỡ nhiều rồi, toàn thân không còn đau nữa, cảm ơn cậu…”
Tôn Thần nằm trên giường bệnh thở dài một hơi, giọng nói có vẻ vừa kích động vừa cảm kích.