Chương 39
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp câu hồn đoạt phách của cô ta, Tần Khải chỉ nhìn một cái thôi đã không dời mắt nổi rồi.
“Gặp phải một tên lưu manh giả vờ bị đụng rồi ăn vạ! Chị yên tâm, em lập tức đuổi anh ta đi!”
Vương Dao cũng không quay đầu lại, nói ra một câu như vậy.
Nhưng nhìn thấy Tần Khải lại chảy nước miếng với tiên nữ tỷ tỷ của mình, nắm đấm siết chặt vang lên ken két.
“Lưu manh! Xem ra anh cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà dám giả vờ bị đụng rồi ăn vạ với cô đây, xem tôi có dám đánh mù mắt chó của anh không!”
Lúc này Tần Khải mới hồi phục tinh thần, vừa lau nước miếng vừa cười hì hì.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, nếu không tôi xin lỗi cô nhé?”
“Xin lỗi có tác dụng gì à?”
Vương Dao giận dữ nhìn chằm chằm anh, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trông cũng rất mê người.
Tên này dám động vào nơi đó của mình, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
“Vậy cô muốn thế nào?”, Tần Khải tức giận trợn tròn mắt.
Cô gái xinh đẹp đúng là khó dây, tính tình còn nóng nảy như vậy, chỗ kia cũng chỉ là một cái sân bay thôi!
“Cô đây muốn thế nào? Đương nhiên là muốn chọc mù hai mắt của anh, rồi chặt đứt cánh tay kia của anh”.
Vương Dao siết chặt nắm đấm, còn muốn ra tay, lại bị người đẹp váy dài bên cạnh lên tiếng cắt ngang.
“Vương Dao, được rồi, vốn chính là anh ta tới trước, khi chúng ta tiến vào chị đã nhìn thấy anh ta rồi”.
Tần Khải nhướng mày, người đẹp này nói chuyện dịu dàng quá, giống như chị gái nhà bên vậy.
Mình thích!
Nhưng mà, Vương Dao vẫn giận không kìm nổi, nói: “Không được! Vừa rồi anh ta còn giở trò lưu manh, hôm nay em nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!”
“Anh ta đã nói là hiểu lầm rồi, em cũng đừng ầm ĩ vô lý nữa, bà nội vẫn đang chờ chúng ta đấy!”
Người đẹp váy dài khẽ cau mày lại, dùng giọng điệu răn dạy nói ra.
“Được rồi! Chị, nể mặt chị, em không so đo với tên lưu manh này nữa”.
Vương Dao tức giận thở hắt ra một hơi, rõ ràng rất không cam lòng.
“Lưu manh thối tha! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”, Vương Dao đi tới khóa cửa xe lại, quay đầu trợn mắt lườm Tần Khải một cái.
Tần Khải cảm thấy cạn lời.
Có nỗi khổ nhưng không thể nói.
Nhưng dù sao bất cẩn động chạm vào cô ta cũng không dễ gì nói lý với người ta, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Sau khi đỗ xe vào một góc khá xa, Tần Khải cũng đi theo vào bệnh viện.
Sau khi nghe ngóng được tin tức của Vương Càn, Tần Khải đi đến phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất khoa nội trú.