Chương 4
Tần Khải cũng ngẩn ra, không ngờ Triệu Băng Linh lại chủ động nắm tay mình.
Bàn tay của Triệu Băng Linh hơi lạnh, nhưng rất mềm và mịn, cảm giác như điện giật này chạy dọc cơ thể anh, khiến anh không khỏi thấy nhộn nhạo.
Đây là lần đầu tiên anh nắm tay con gái, cảm xúc này… thật là khó tả.
Mãi tới khi được kéo đến thang máy rồi, Tần Khải mới định thần lại, sau đó còn ngoái lại cười nói với cô nhân viên lễ tân đã như hoá đá: “Chúc mừng người đẹp, nhưng đứng lâu không tốt cho phụ nữ có thai đâu, cô nhớ phải giữ gìn đấy”.
Anh nói dứt câu thì cửa thang máy cũng khép lại.
Cô nhân viên lễ tân trợn tròn mắt rồi vô thức sờ bụng, cô ấy cũng mới biết chuyện mình mang thai, thậm chí còn chưa kể cho chồng mà sao người đàn ông này lại biết?
Lẽ nào anh là bác sĩ?
Nhưng anh còn chưa chạm vào người cô ấy, cũng không bắt mạch, lẽ nào anh phát hiện bằng mắt thường ư?
Nếu đúng là vậy thì anh là bác sĩ giỏi đến mức nào?
Tuy vẫn đang vô cùng chấn động, nhưng cô ấy đã đi ra khỏi quầy, sau đó quyết định sẽ xin cấp trên cấp cho một chiếc ghế, nếu cấp trên không duyệt thì cô sẽ từ chức về nhà dưỡng thai.
Nhưng những người khác đều không hề quan tâm đến câu nói sau cùng của Tần Khải, họ chỉ ghen tức đến đỏ mắt khi thấy anh và Triệu Băng Linh đi vào thang máy.
“Mẹ kiếp! Thằng ấy là ai mà dám cướp nữ thần của bọn mình thế? Mang đao ra đây!”
“Nữ thần của lòng tôi ơi! Sao em lại nắm tay thằng khốn ấy?”
“Đừng ai cản tôi, tôi phải liều mạng với nó!”
“…”
Cả sảnh như bùng nổ, vốn họ không tin lời của Tần Khải, nhưng sau khi thấy hành động của Triệu Băng Linh thì không tin không được.
Vấn đề là nếu Tần Khải là chồng sắp cưới của Triệu Băng Linh thì kiểu gì anh cũng là con nhà giàu có nào đó, họ không thể so bì, tuy là thế nhưng họ vẫn thấy đau lòng.
Sau đó, ai cũng lôi điện thoại ra để bày tỏ sự bực tức của mình. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã đồn ầm cả công ty, gây ra một cơn sóng lớn…
Lúc này, nguồn cơn của mọi chuyện là Tần Khải đã được Triệu Băng Linh dẫn vào trong văn phòng làm viên của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Vừa vào trong, Triệu Băng Linh đã hất tay Tần Khải ra, sau đó đóng sập cửa lại rồi tức tối quát: “Tần Khải đúng không? Tôi đã bảo anh đến thì gọi cho tôi cơ mà?”
Đôi mắt đẹp của Triệu Băng Linh như phóng ra lửa, nếu cô không đến kịp thì không biết tên khốn này còn lộng ngôn đến mức nào nữa.
Tần Khải hẩy mũi, đầu ngón tay vẫn lưu lại hương thơm của Tần Khải, khiến anh hơi rung động.
Anh vội bỏ tay xuống rồi lấy cái điện thoại cùi bắp của mình ra, sau đó ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tại điện thoại tôi hết pin”.
Triệu Băng Linh hừ lạnh nói: “Anh không biết tìm chỗ mà sạc à? Quán ăn hay cửa hàng tiện lợi đều có mà?”
Tần Khải lúng túng gãi đầu rồi nói: “Ngoài hết pin ra, điện thoại còn hết tiền rồi”.