• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19

“Hừ! Cậu đòi gặp viện trưởng còn gì, tôi mời viện trưởng đến rồi đây, để tôi xem cậu định giở trò gì!”, Trần Hải đắc ý nhìn Tần Khải.

Song, Tần Khải chỉ tỉnh bơ nói: “Tôi tưởng ông thức thời nên định tha cho ông, không ngờ ông lại là hạng hâm đơ này. Nếu tôi là ông thì chắc chắn không dám mời viện trưởng đến cho thêm nhục đâu”.

Nhưng Trần Hải không hề hiểu ý của Tôn Khải cứ tưởng anh đang mắng mình nên càng tức hơn.

“Chết tới nơi rồi còn già mồm, tôi sẽ kiện cậu tội hành nghề trái phép, vô cơ gây sự, chờ mà ngồi bóc lịch đi”.

“Thế cơ à?”

Tần Khải khoanh tay cười, người ta đã muốn chết thì cản sao được.

Trần Hải căm phẫn nhìn anh, sau đó đi vào văn phòng trước: “Họ Tần kia, nếu là đàn ông thì vào đây với tôi”.

Úi chà, doạ nhau à? Tôi sợ ông chắc?

Tần Khải chắp tay sau lưng rồi tao nhã đi theo như đang đi doạ trong vườn hoa.

Viện trưởng Trương Huy và vợ chồng Triệu Diệu Quang đang ngồi ở đây.

Trần Hải vừa vào đã chỉ vào Tần Khải rồi mách ngay: “Viện trưởng, chính thằng oắt con này đã cố ý gây rối ở viện ta”.

Viện trưởng có mái tóc hoa râm quay lại rồi quan sát Tần Khải, sau đó nhíu mày.

Hình như nhìn anh hơi quen mắt.

“Viện trưởng, tôi đã kể với ông tình hình ban nãy rồi, họ đổ lỗi cho tôi, ông đừng tin họ”,

Trần Hải nhìn vợ chồng Triệu Diệu Quang rồi nói nhỏ gì đó với viện trưởng.

Cùng lúc đó, còn không quên nhìn Tần Khải với vẻ khiêu khích.

Thằng oắt, đấu với tao thì mày chỉ có thua thôi!

Ông ta nhìn Tần Khải với vẻ hả hê, như thể phần thắng đã nằm chắc trong tay.

Song không hề phát hiện Trương Huy không hề nghe ông ta nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Khải với vẻ kích động.

Ông ấy tháo kính xuống dụi mắt rồi lại đeo lên.

Đôi mắt ông ấy đỏ hoe, viện trưởng bỗng kích động như nhìn thấy bố mình.

Lúc này, Tần Khải dựa người vào bàn làm việc rồi nói: “Tiểu Trương đấy à, không ngờ ông đã làm viện trưởng rồi, ban nãy tôi nhìn thấy ảnh của ông trên tường còn suýt không nhận ra đấy”.

“Tiểu Trương?”

Nghe thấy thế, vợ chồng Triệu Diệu Quang ngẩn ra.

Lẽ nào Tần Khải quen Trương Huy ư?

Nhưng mà sao nghe xưng hô cứ kiểu gì thế nhỉ!

Trần Hải cũng đần mặt ra, sau khi phản ứng lại thì chỉ thẳng vào mặt Tần Khải rồi mắng: “Viện trưởng, thằng này dám mắng ông, để tôi gọi bảo vệ tống cổ nó ra ngoài. Đúng là cái loại ngu dốt, ai cho cậu ăn nói như thế với viện trưởng hả?”

Tần Khải vẫn thản nhiên như không: “Tôi là sư thúc của ông ấy, không gọi thế thì gọi thế nào? Tiểu Trương, ông tin lời tôi hay tin lời lão già này?”

Dứt lời, Tần Khải nhìn về phía Trương Huy không chớp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK