• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64

Và Tần Khải chính là kẻ xấu đó.

Nhìn thấy tất cả đều im như thóc, Tần Khải mới hài lòng bật dậy khỏi ghế.

“Đây là bác cả nhỉ?”

Đặt chai rượu xuống, Tần Khải vừa chỉ vào Triệu Hoành Quang – người có vầng trán sáng bóng, vừa hỏi.

Triệu Băng Linh khó hiểu nhìn anh, không biết đối phương lại sắp làm chuyện động trời gì.

Tần Khải cười cười, nói bằng giọng uy nghiêm: “Chẳng phải khi nãy mới nói ba anh em là người một nhà sao, thế mà các người còn có mặt mũi đến đây ép buộc cô ấy?”

“Ông cụ để Băng Linh làm chủ tịch chứng tỏ trong lòng ông ấy không tin tưởng hai gia đình các người. Lời mà ông cụ không dám nói, hôm nay tôi sẽ lên tiếng thay ông ấy”.

“Các người chỉ là một đám tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, không có tư cách thừa kế số gia sản này! Đừng nghĩ Băng Linh là phụ nữ thì có thể dễ dàng ức hiếp cô ấy. Nghe tôi nói đây, chỉ cần Tần Khải này còn ở nhà họ Triệu một ngày thì các người đừng hòng được như ý!”

Những lời này của Tần Khải có thể gọi là “đất bằng nổi sấm”.

Mọi người đều chết lặng, nhìn anh bằng những vẻ mặt khác nhau, bị chấn động đến mức không thốt nên lời.

Đôi mắt của vợ chồng Triệu Diệu Quang đều lấp lánh sáng lên. Tần Khải đã nói ra tiếng lòng của họ.

Trong ba anh em nhà họ Triệu, Triệu Diệu Quang là người giống ông cụ nhất, tính tình mềm yếu, không dám tranh đấu với hai người anh.

Lại càng không dám thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Những lời Tần Khải nói ra lúc này đã giúp Triệu Diệu Quang thấy dễ chịu vô cùng.

Triệu Băng Linh cũng kinh ngạc nhìn Tần Khải.

Cô không ngờ tên ngốc này cũng có thể nghênh ngang đến vậy.

Chỉ vài câu nói đã biến những kẻ hống hách như hai gia đình bác cả, bác hai thành khúc gỗ, không dám ho he.

Lẽ nào chuyện này thật sự có chuyển biến?

Triệu Băng Linh cảm thấy hình như mình đã hiểu sai động cơ của Tần Khải.

Lần này, bác cả và bác hai thừa lúc ông cụ nhập viện, hợp sức tranh giành quyền lực, nói cho cùng cũng vì tiền.

Lòng người, nham hiểm và đáng sợ như thế đấy.

Nghe Tần Khải nói xong, vẫn có kẻ không phục mà lớn tiếng mắng chửi.

“Đồ ngu xuẩn! Không biết ông cụ tìm thằng điên này ở đâu nữa. Mẹ nó, đúng là xúi quẩy”.

Tần Khải ngoái lại nhìn.

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ ngồi cạnh Triệu Hoành Quang, tướng mạo khá trẻ, không biết là con gái hay vợ ông ta.

“Vợ ơi, đó là ai vậy?”

Tần Khải chỉ vào người nọ, đoạn quay lại hỏi Triệu Băng Linh.

Triệu Băng Linh sa sầm mặt. Tên này đúng là xem lời cô nói như gió thoảng qua tai mà.

Lúc trưa cô đã trịnh trọng dặn dò Tần Khải rằng không được gọi cô là “vợ” trước mặt người khác.

Anh không nghe cũng đành, lại còn gọi một cách buồn nôn như vậy, đúng là kinh tởm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK