Chương 8
Triệu Băng Linh lạnh mặt sau đó nói: “Vẫn vì chuyện thu mua tập đoàn ư?”
Nhà họ Lý là một trong các vọng tộc lớn ở Trung Hải, tuy thực lực không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn hơn nhà họ Triệu bọn họ.
Các gia tộc các thì kinh doanh mọi ngành nghề, riêng có ngành mỹ phẩm thì ít nhà làm.
Vừa hay tập đoàn Triệu Thị lại đứng đầu trong ngành này, vì thế đã bị nhà họ Lý dòm ngó đến với mục đích phát triển mọi ngành.
Nhà họ muốn thua mua tập đoàn Triệu Thị, nhưng vì đưa ra quá nhiều điều kiện quá đáng nên ông nội Triệu Băng Linh không đồng ý. Lần này, ông cô sẩy chân ngã chắc cũng do nhà họ làm.
Triệu Diệu Quang gật đầu nói: “Chắc lần này tập đoàn sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn đấy…”
Triệu Băng Linh không nói gì nữa, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt. Tần Khải đứng một bên hẩy mũi, sau đó ho khan vài tiếng rồi thấy mình thật dư thừa.
Lúc này, Triệu Diệu Quang chợt nhìn sang anh rồi hỏi: “Đây là…”
“Chào chú, cháu là Tần Khải!”, Tần Khải tự giới thiệu.
Triệu Diệu Quang và Tống Nhan đưa mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc, sau đó cùng nhìn về phía Triệu Băng Linh.
Lẽ nào, đây chính là…
Triệu Băng Linh chán nản nói: “Vâng, là anh ta đấy ạ”.
Triệu Diệu Quang và vợ lại ngoảnh sang nhìn Tần Khải rồi đánh giá anh. Một lát sau, họ đều nhíu mày rồi khẽ lắc đầu.
Rõ ràng họ không hài lòng với cậu con rể tương lai này, nhưng bây giờ không phải lúc nói đến chuyện đó.
Tần Khải ho khan một tiếng cười trừ. Khỉ gió thật! Rõ ràng mình chỉ đến giúp cứu người, sao lại thành gặp người lớn rồi?
Cùng lúc đó, đèn ở phòng cấp cứu đã tắt.
Mọi người đều nhìn về phía đó, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ chính Trần Hải đi ra rồi lắc đầu với Triệu Diệu Quang.
Hai điều dưỡng ở phía sau đang đẩy một giường bệnh, người nằm trên đó đã đắp một tấm vải trắng lên.
Ai cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Mặt Triệu Băng Linh tái mét như tờ giấy, toàn thân chao đảo, tuy cô là tổng giám đốc của tập đoàn Triệu Thị, nhưng người chỉ đạo thật sự vẫn là ông cô.
Nếu ông mất thì nhà họ sẽ lâm vào cảnh tranh đấu, còn tập đoàn cũng sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tống Nhan sững người, sau đó ngã khuỵ bên cạnh Triệu Băng Linh rồi bật khóc nức nở.
Triệu Diệu Quang gào lên, đôi mắt đỏ hoe, ông ấy túm lấy Trần Hải rồi gầm lên với vẻ không dám tin: “Bố tôi chỉ bị hôn mê thôi mà? Tại sao lại thành ra thế này?”
Trần Hải thoáng qua vẻ hoảng loạn, sau đó nhanh chóng đã bình thường trở lại.
Tuy nhà họ Triệu cũng khá có thế lực ở Trung Hải, nhưng Trần Hải cũng là bác sĩ hàng đầu ở đây nên không việc gì phải sợ ai hết.
Ông ta đã kết luận bệnh nhân không qua lời thì còn ai dám nghi ngờ?
“Ông Triệu, xin ông tự trọng!”