• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68

“Ban nãy tên ranh này còn đứng ở trước cửa mà khoác lác, gọi thẳng tên của chủ tịch ra. Thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à?”

Tay gác cửa thầm mừng rỡ, liền hùa theo.

“Ha ha…”

Tần Khải giơ tay ra, cười một cách đáng sợ.

“Tôi rất tò mò, lát nữa mà tên Đinh Kim Phúc ấy đến đây, hai người sẽ cầu xin tôi thế nào nhỉ?”

Nghe vậy, quản lý khách sạn lập tức nhổ toẹt, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Đúng là giỏi giả vờ giả vịt!”

“Ranh con e là còn chưa biết chủ tịch Đinh của chúng tôi là ai nhỉ? Trước khi diễn trò cũng phải tìm hiểu một chút. Đừng nói là nhà Triệu, ngay cả Tứ thiếu Trung Hải mà gặp chủ tịch của chúng tôi cũng phải nhún nhường vài phần đấy. Dám gọi chủ tịch như thế, có tin tôi đánh nát miệng cậu không?”

Người nhà họ Triệu cũng ra chiều khinh bỉ, chỉ trỏ vào Tần Khải, hai bà bác kia thậm chí còn nhổ nước bọt vào anh.

“Hừ, chắc là Triệu Diệu Quang tìm thằng điên này đến chọc tức chúng ta đây mà. Hôm nay xem ra nhìn rõ bộ mặt của gia đình bọn họ rồi, thật ghê tởm!”

“Bây giờ tôi chỉ muốn đánh nó tàn phế. Ban nãy rõ là huênh hoang tự đại, cứ nghĩ nó là nhân vật nào ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là thằng nhặt rác”.

“Thứ không biết sống chết. Đừng phí lời với nó nữa, đánh nó chết đi!”

Nhìn thấy Tần Khải trở thành mục tiêu công kích, Triệu Băng Linh cảm thấy rất bất lực, lại có chút đồng cảm với anh.

Suy cho cùng thì lúc nãy Tần Khải quả thật đã oai phong đe doạ được người nhà họ Triệu, cũng đã trút giận giúp gia đình cô.

Nhưng hiện giờ Tần Khải đang rất nguy hiểm, có thể sẽ bị đánh chết.

Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi cô biết để ở đâu?

“Hay là tôi báo cảnh sát nhé?”

Triệu Băng Linh do dự một hồi mới cất giọng lí nhí hỏi.

Nhưng Tần Khải vẫn bình thản xua tay.

“Chuyện vặt vãnh này không cần báo cảnh sát! Chỉ là một tên lâu la thôi mà. Chờ Đinh Kim Phúc đến đây rồi xem tôi xử lý bọn chúng thế nào. Hổ không gầm lại tưởng tôi là mèo bệnh à?”

Nghe anh nói xong, người quản lý lập tức bật cười.

“Không thể không nói, khả năng giả vờ của tên ranh này đúng là trước nay chưa từng có, nói cứ như mình là nhân vật tầm cỡ thật, ngay cả chủ tịch của chúng tôi cũng phải châm trà rót nước cho cậu ấy nhỉ?”

“Ông ta xứng chắc?”

Tần Khải khẽ hừ giọng, khí thế ngút trời.

Tần Khải liếc nhìn tay giám đốc một cái rồi nói tiếp: “Ông nội mày hồi còn ở phố, đừng bảo là Thập Tam Thiếu đến các người lớn trong các gia tộc lớn gặp ông cũng phải khúm núm, Đinh Kim Phú này còn chẳng đủ tư cách xách giày cho ông đây đâu”.

“Nực cười! Tiếp, diễn tiếp đi. Để tao xem mày có thể diễn được đến mức nào!”

Tay giám đốc phì cười nói.

Ông ta sống đến ngần này tuổi đầu rồi nhưng chưa từng thấy ai diễn dở như Tần Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK