• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

Cảnh này đã bị các nhân viên ở sảnh tầng một của tập đoàn Triệu Thị trông thấy, bọn họ đều đang trố mắt ra nhìn.

“Vãi, đó là BMW I8, hai triệu đấy! Thế mà thằng này dám khoá con xe nát của nó lên, điên rồi đúng không?”

“Điên là cái chắc rồi, đùa chứ làm xước sơn xe của người ta một chút thôi, có bán cả người nó đi cũng không đền được đâu”.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là xe của anh Tô đúng không? Sắp có kịch hay xem rồi đây!”

“…”

Cả sảnh vang lên tiếng bàn tán, cả đám người nhìn Tần Khải với ánh mắt kỳ lạ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tần Khải vừa bước chân vào đây, đã cảm thấy bầu không khí rất lạ.

Nhưng anh không bận tâm.

Dẫu sao tập đoàn Triệu Thị cũng là một công ty lớn, nhân viên đi làm đều ăn mặc chỉn chu, còn anh thì mặc như bang chủ Cái bang, người ta không nhìn mới lạ.

Anh đi thẳng tới quầy lễ tân rồi gõ nhẹ tay lên bàn, sau đó huýt sáo với cô nhân viên lễ tân đang thất thần rồi cười nói: “Chào người đẹp, tôi đến tìm Triệu Băng Linh”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, sau đó càng nhìn Tần Khải với vẻ coi thường hơn.

Anh khoá con xe ba bánh nát của mình vào con BMW đã đủ hâm dở lắm rồi, đã thế giờ còn thấy sang bắt quàng sếp mình làm họ nữa ư?

Phải biết rằng đến cậu ấm của các gia tộc giàu nổi tiếng ở Trung Hải mà sếp của họ còn không thèm để mắt tới, lẽ nào tên này nghĩ mình còn oách hơn các cậu chủ kia sao?

Đúng là nực cười!

Bấy giờ, cô nhân viên lễ tân mới hoàn hồn rồi nhanh chóng nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Vâng, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Có! Tôi là Tần Khải, tôi đã bảo với Triệu Băng Linh là hôm nay đến tìm cô ấy rồi”.

Tần Khải nhớ trước đó mình đã gọi cho Triệu Băng Linh, vậy cũng coi là hẹn trước rồi nhỉ?

“Vâng, anh chờ một lát ạ!”

Cô nhân viên lễ tân mỉm cười ngọt ngào, sau đó di con chuột máy tính để xem ghi chép cuộc hẹn, nhưng tiếp theo nụ cười trên mặt cô ấy đã tắt.

Cô ấy tập trung nhìn ghi chép lịch hẹn, sau đó mới ngẩng lên nhìn Tần Khải rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi anh Tần, tôi không thấy có ghi chép cuộc gặp nào có tên anh cả”.

Mọi người nghe thấy xong thì càng có vẻ châm chọc hơn.

Ra là một tên nhà quê thích ra vẻ.

Chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều lần trước đây, kết quả là mấy tên như Tần Khải đều bị bảo vệ lôi ra ngoài đánh cho một trận rồi tống cổ đi.

“Không có ư? Chắc là cô ấy quên rồi…”

Tần Khải gãi đầu, sau đó lấy một chiếc điện thoại của nhãn hàng trong nước ra, song ấn mấy lần vào màn hình cũng không chịu sáng, hình như hết pin rồi.

Điện thoại hết pin, anh lại không nhớ số của Triệu Băng Linh nên đành muối mặt nói: “Hay giờ tôi đặt lịch hẹn được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK