• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22

Trần Hải cắn răng nói: “Viện trưởng, nhưng đúng là nó trị bệnh phi pháp mà, đó là sự thật, hơn nữa ông cũng không được đuổi tôi”.

Trần Hải vẫn cố thanh minh.

Nhất là khi nói ra câu cuối, ông ta còn trầm giọng xuống như đang ra hiệu gì đó với Trương Huy.

Trương Huy nghe xong thì không khỏi cau mày.

Có thể người khác không biết, nhưng ông ấy rất hiểu ý đồ của Trần Hải.

Cậu của Trần Hải là một trong các viện phó ở viện, hơn nữa còn là người nhà họ Lý.

Nếu không, có cho thêm mười lá gan thì Trần Hải cũng không dám ngông thế này.

“Trần Hải, ông đã làm những việc gì có cần tôi phải nhắc lại không?”

Triệu Diệu Quang bước lên rồi lạnh lùng nói.

“Bố tôi chỉ chết lâm sàng mà ông bảo không cứu được nữa, ông thật sự không phát hiện ra hay cố ý làm vậy?”

“Ông đừng có ngậm máu phun người!”, Trần Hải phản bác lại, nhưng giọng nói run rẩy đã tố giác sự chột dạ của ông ta.

“Tôi ngậm máu phun người? Tôi đoán ông đã nhận lệnh của ai đó rồi cố ý không cứu chữa cho bố tôi đúng không?”, Triệu Diệu Quang cũng bắt đầu vạch trần Trần Hải.

Trước đó, ông ấy đã thấy nghi nghi rồi.

Bố ông ấy chỉ bị ngã, không hề va chậm vào các bộ phận trọng yếu thì sao có thể nguy hiểm tới tính mạng được?

Chắc chắn nhà họ Lý đã nhúng tay vào chuyện này.

Nếu Tần Khải không đến kịp thì đám người xấu kia đã được như ý nguyện rồi.

“Ông… ông vu oan giáng doạ, tôi sẽ kiện ông”, Trần Hải tái mặt, tuy vẫn già mồm nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra.

“Kiện tôi ư?”, Triệu Diệu Quang bật cười nói: “Có giỏi thì ông kiện đi, nhà họ tôi không làm gì được nhà họ Lý thật, nhưng chẳng lẽ không xử lý được ông chắc? Nếu đến lúc đó, nhà họ Lý không ra mặt giúp ông thì ông cứ chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi bóc lịch đi”.

Nghe thấy thế, toàn thân Trần Hải mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

Trong đầu ông ta chỉ có đúng một suy nghĩ: Thôi xong rồi!

“Trần Hải, ông còn gì để nói nữa không?”

Trương Huy sa sầm mặt hỏi.

Ông ấy biết rất rõ Trần Hải là hạng người gì, cho nên chuyện lần này khả năng cao là thật.

Ông ta đã làm một chuyện trái đạo đức và lương tâm như thế thì không xứng làm bác sĩ.

Tuyển loại người này vào làm việc trong bệnh viện đúng là vết nhơ trong sư nghiệp của Trương Huy.

“Trần Hải, mau cuốn xéo khỏi viện của tôi! Tôi dám chắc sẽ không còn một bệnh viện nào ở đây nhận ông vào làm nữa đâu, lo mà nghĩ cách kiếm tiền nuôi thân đi!”

Thái độ của Trương Huy rất cứng rắn, làm cho Trần Hải sợ tái mặt, sau đó lập tức ngã ngồi xuống đất.

“Lôi ông ta ra ngoài!”

Trương Huy hừ một tiếng rồi ra hiệu cho hai bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK