Chương 18
“Họ Tần kia, đừng có đắc ý sớm quá!”
Tôn Tấn Khôn nghiến răng với vẻ không phục.
“Bố, cô đừng nghe anh ta nói bừa, thật ra…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Tôn Thần cắt ngang lời.
“Khỏi phải giải thích nhiều, đã nói được thì phải làm được. Con trai, mau nhận anh đi”.
“Cái gì?”
Tôn Tấn Khôn tròn mắt ngạc nhiên vì nghĩ mình nghe nhầm.
“Bố, bố có nhầm không ạ?”
Anh ta là cậu chủ của một gia tộc lớn mà lại nhận một thằng nhà quê làm anh ư?
Không phục!
“Không!”, Tôn Thần lắc đầu, tỏ rõ vẻ kiên định.
“Đã là người nhà họ Tôn thì phải nói được làm được. Nếu con không chịu thì sau này đừng gọi bố là bố nữa”.
Tôn Thần thừa sức nhìn ra Tần Khải là một nhân tài.
Đương nhiên ông ấy phải móc nối quan hệ với anh rồi.
Con trai mình mà đi theo Tần Khải thì kéo lại hưởng được chút hào quang.
Tôn Tấn Khôn chẳng biết nói gì nữa.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Tần Khải, anh ta chỉ muốn phát điên.
Nhưng thấy bố mình định cắt đứt quan hệ cha con, anh ta đành thoả hiệp.
“Anh”, Tôn Tấn Khôn nhi nhí nói.
“Hả? Anh hơi nặng tai, không nghe thấy”, Tần Khải kéo tai ra.
Tôn Tấn Khôn nén giận rồi hét lên: “Anh! Được chưa?”
“Ừ, phải thế chứ!”, Tần Khải có vẻ rất hưởng thụ: “Oa, cảm giác có em trai là thế này à, biết thế đã nhận thêm vài đứa rồi! Nào, gọi thêm vài câu nữa cho anh nghe”.
“Mẹ cái thằng này…”
Tôn Tấn Khôn giận tím mặt, nếu bố mình không có ở đây thì anh ta đã táng chết Tần Khải rồi.
“Thằng này nhà tôi tính là vậy, tôi thay nó xin lỗi cậu”, Tôn Thần cười trừ nói với giọng chân thành.
“Không sao, tôi không chấp vặt với trẻ con”.
Tần Khải xua tay: “Hình như có người đang gọi tôi, tôi xin phép! Này chú em, hôm khác đi uống với anh nhé, anh sẽ dẫn chú đi chơi”.
Dứt lời, Tần Khải mặc kệ bố con họ rồi chuồn thằng.
Vì đúng là có người đang gọi anh ở ngoài.
“Họ Tần kia, có giỏi thì ra đây, đừng làm con rùa rụt cổ”.
Trần Hải nhăn nhở đứng gào ở ngoài hành lang, khiến bao người đi qua phải chú ý.
Ông ta đang muốn có nhiều người đến xem.
Ông ta phải chà đạp lên Tần Khải trước mặt đám đông thì mới hả giận được.
“Gì mà cuống lên thế, vội đi đầu thai à?”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, Tần Khải đi ra từ phòng bệnh VIP.