Trình Triều Lạc cảm thấy quá bất bình thường, “Bọn con không làm gì cả, Hà Lai hiểu lầm thôi.”
Trình Khiêm: “Không làm gì, mà đồ lót của Tỉnh Tỉnh lại ở trong phòng con?”
“Hôm trước cậu ấy ngủ trong phòng con rồi bỏ quên mà.”, Trình Triều Lạc giải thích.
Thứ đồ riêng tư như thế mà cũng đánh rơi được, đương nhiên Trình Khiêm không tin, “Bố tin kể cả hai đứa có yêu nhau thì cũng sẽ không sa đọa như thế, bố mẹ sẽ không ngăn cấm hai đứa, nhưng tốt nhất là tốt nghiệp cấp Ba xong rồi hẵng hẹn hò, lúc đấy có thể thả lỏng hơn một chút.”
“…”
Trình Triều Lạc không còn lời nào để nói.
Thấy con trai tỏ ra thờ ơ, Trình Khiêm bất lực day day trán, cuối cùng căn dặn: “Nếu thật sự không nhịn được, nhất định phải nhớ dùng biện pháp an toàn.”
Cái gì thế này, Trình Triều Lạc muốn đi tẩn cho Hà Lai một trận, cậu đứng dậy giải thích một lần nữa, “Có thể là trong lúc ngủ Hà Tỉnh mơ màng cởi bỏ, tiện tay vứt trên giường con, lúc về quên không cầm theo, ngày nào cậu ấy chả vứt đồ chỗ nọ chỗ kia rồi đến mấy ngày không phát hiện ra, tối nay Hà Lai sang đây nên con mới bảo nó cầm về, thật sự là như thế.”
Cậu đi thẳng ra ngoài, quay về phòng lấy sách, mà không lọt được một chữ nào vào đầu, bên tai cứ văng vẳng mấy chữ “biện pháp an toàn” mà Trình Khiêm nói, giấc mơ hoang đường kia lại xuất hiện, cậu phiền muộn quẳng sách sang một bên rồi đi tắm. Mấy ngày nay ở cùng hai cậu bạn vẫn luôn yên ổn, vừa về đến nhà được một tiếng đồng hồ mà toàn bộ bị lật úp, thậm chí còn sóng gió dữ dội hơn lần trước.
…
Ở bên kia.
Hà Lai mồm doe về kể luôn với bố mẹ, Hà Khánh Lâm định sang tìm Trình Triều Lạc dạy cho một bài, nhưng bị Tô Minh Tâm cản lại, rằng nên hỏi con gái đã rồi tính sau.
Hà Tỉnh ngái ngủ đi ra, thấy bố mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn mình, cô vừa ngáp vừa đi tới, “Bố mẹ làm gì đấy?”
“Con gái, có phải Trình Triều Lạc bắt nạt con không?”, Hà Khánh Lâm đang ngùn ngụt lửa giận, chỉ hận không thể lập tức chạy sang cho Trình Triều Lạc một trận.
Hà Tỉnh ngơ ngác, “Không ạ, mấy ngày nay bọn con có gặp nhau đâu, cậu ấy về rồi ạ? Lát nữa con sang tìm cậu ấy chơi.”
“Không được đi.”, Hà Khánh Lâm quát.
“Sao thế ạ? Kỳ cục.”, Hà Tỉnh hơi bực bội.
Tô Minh Tâm đưa cái túi giấy đựng áo lót cho Hà Tỉnh rồi hỏi: “Tại sao áo lót của con lại ở trong phòng Triều Lạc? Có phải bọn con… ở bên nhau rồi không?”
Áo lót gì cơ?
Hà Tỉnh kéo miệng túi ra xem, lập tức ngây người, đứng nhìn trân trối, không thốt lên được chữ nào. Vậy mà cô lại để quên một thứ riêng tư thế này ở nhà đối diện, còn bị mang về cho cả nhà xem, cô muốn tìm một cái lỗ nào để nhảy xuống, muốn biến mất, muốn trái đất đến hồi tận thế.
Đầu óc đang lơ mơ bỗng sực tỉnh, cô giấu túi áo lót ra sau người, rồi nhìn Hà Lai, “Trình Triều Lạc đưa cho mày à?”
“Đúng đấy.”, thằng nhóc bình thường chỉ biết khiến người ta bực bội, gặp chuyện, nó nói bằng giọng cực kỳ hùng hổ: “Chị, chị đừng sợ, em không đánh được anh Triều Lạc nhưng bố đánh được.”
Hà Tỉnh: “…”
Bị Trình Triều Lạc nhìn thấy, còn kinh hơn là bị cả nhà nhìn thấy, cô sắp khóc đến nơi rồi.
“Trình Triều Lạc không làm gì cả, là tại con ngủ trên giường cậu ấy rồi bỏ quên.”, mặt Hà Tỉnh nóng bừng lên, cô ôm cái túi chạy nhanh về phòng, cả ngày không chịu ra, càng không dám liên lạc với Trình Triều Lạc. Đương nhiên Trình Triều Lạc cũng không liên lạc với cô.
Đến tối, Hà Khánh Lâm xin lỗi Hà Tỉnh, đáng lẽ không nên chưa làm rõ sự việc đã hiểu lầm cô và Trình Triều Lạc. Thật ra Hà Tỉnh không giận, chỉ là xấu hổ quá mà thôi.
***
Ngày hôm sau phải về trường nhận điểm thi, Hà Tỉnh không đợi Trình Triều Lạc.
Lần thi cuối kỳ này, Trình Triều Lạc vẫn giữ vững vị trí số một, Châu Từ Dữ đứng thứ hai, Hà Tỉnh và Nam Tiêu vừa đủ điểm sang ban thực nghiệm, Lục Nguyệt Oánh nằm ngoài tốp 200 của khối, quá xa ban thực nghiệm.
Điều này có nghĩa là, bắt đầu từ học kỳ sau, nhóm ba người của Hà Tỉnh sẽ không còn chung lớp nữa. Vốn dĩ sẽ là một ngày để chúc mừng, nhưng vì sự thất bại của Lục Nguyệt Oánh nên tất cả đều không vui nổi nữa, Hà Tỉnh và Nam Tiêu phải dỗ dành Lục Nguyệt Oánh mãi.
Hà Tỉnh nói: “Học kỳ sau lại phân ban, lần sau thi tiếp.”
Nam Tiêu: “Tớ với Tỉnh Tỉnh đứng thứ nhất với thứ hai từ dưới lên trong lớp thực nghiệm đấy, có khi học kỳ sau lại về lớp mình thôi.”
“Đừng an ủi tớ, tớ biết đầu óc tớ kém thông minh, không bằng các cậu.”, Lục Nguyệt Oánh chán nản nói.
“Nói vớ vẩn.”, Hà Tỉnh phản bác, Lục Nguyệt Oánh không ngốc, chỉ là hơi ham chơi, không dồn hết tâm sức vào việc học.
“Kết quả đã như thế này rồi, lần sau lại chiến đấu tiếp.”, Nam Tiêu kéo tay Lục Nguyệt Oánh, “Bọn mình đi hát đi, đừng buồn nữa, được không?”
“Đúng đúng đúng, hát nhạc của Seven.”, Hà Tỉnh cũng dỗ cùng, “Hát xong bọn mình đi ăn buffet.”
Cuối cùng Lục Nguyệt Oánh cũng nở một nụ cười. Ba cô nàng bắt xe đến một KTV ở gần đó, đặt phòng, xách theo đồ ăn và đồ uống đã mua ở siêu thị đến, sau đó chọn một danh sách nhạc rất dài, thỏa thuê hát hò.
Họ cùng hát tình ca, hát về ước mơ, lý tưởng, một tiếng trôi qua, vậy mà vẫn không cảm thấy mệt. Hà Tỉnh hơi khát, tiện tay lấy một lon nước trong túi ra, thiếu ánh sáng, cô không nhìn rõ chữ trên thân lon, cứ thế bật nắp lon, uống một ngụm lớn, cảm giác là lạ, đang định cúi đầu xem thì Nam Tiêu gọi cô ra hát tiếp.
Lại hát thêm một lát, cô đã quen với mùi vị của lon nước kia, chẳng mấy chốc đã uống hết sạch. Một lát sau, cô bỗng có cảm giác lâng lâng, rất hưng phấn, hai má đỏ bừng, khóe miệng cứ nhếch lên cười ngớ ngẩn trong vô thức, còn càm ràm: “Đồ uống đâu? Làm lon nữa nào.”
Nam Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu lại hỏi Hà Tỉnh: “Đồ uống nào?”
Hà Tỉnh chỉ vào cái lon mình vừa uống hết rồi lè nhè nói: “Cái kia kìa… Sprite, hơi nồng.”
Nam Tiêu nhặt lên xem, không biết là ai lấy nhầm, mà bỏ lẫn vào một lon đồ uống có cồn, cô nàng vội vàng đỡ Hà Tỉnh ngồi xuống sô pha, “Cậu say rồi à?”, rồi lấy cái lon lên kiểm tra, trên đó ghi nồng độ cồn rất thấp, “Thế này mà cậu cũng say được, Tỉnh Tỉnh, tửu lượng của cậu kém quá đấy.”
“Say á? Say cái gì? Có ai uống rượu à?”, Hà Tỉnh gạt Nam Tiêu ra, “Đổi bài nào vui vui đi, tớ muốn nhảy, nhảy điệu con thỏ… Không đúng, tớ là cây nấm, cây nấm có độc ăn vào chết thẳng cẳng.”
Nam Tiêu: “…”
Còn đang đắm chìm trong âm nhạc, Lục Nguyệt Oánh chỉ nghe thấy đôi câu, bèn quay đầu hỏi Hà Tỉnh: “Cậu muốn hát bài “Chiếc ô đỏ và cây gậy trắng” không?”[1]
[1] Bài hát vui nhộn nói về việc ăn phải nấm độc, “ô đỏ” là mũ nấm, “gậy trắng” là thân nấm. Các bạn có thể tìm trên Youtube với tên “红伞伞白杆杆”, giai điệu như bài hát của Mixue =))
“Tớ có.”, Hà Tỉnh loạng choạng đứng dậy, cầm lấy micro rồi rống lên: “Xin chào mọi người, mình là Bội Kỳ, đây là em trai Kiều Trị, đây là mẹ mình…”[2]
[2] Phim “Heo Peppa” bên Trung có tên là “Chú heo nhỏ Bội Kỳ”
Nam Tiêu: “…”
Lục Nguyệt Oánh: “…”
“Trong đống đồ uống bị lẫn một lon có cồn, Tỉnh Tỉnh uống phải nên say rồi.”, Nam Tiêu giải thích.
Lục Nguyệt Oánh cầm cái lon rỗng lên xem, “Thế này mà cũng say?”
“Bọn mình đưa cậu ấy về nhà đi, nhân thể giải thích với chú dì một tiếng.”, Nam Tiêu nói.
“Tớ không về đâu, tớ còn chưa hát đủ.”, Hà Tỉnh nắm chặt cái micro, hai mắt lờ đờ.
“Hai bọn mình không lôi được cậu ấy về đâu, gọi điện bảo Trình Triều Lạc đến, cậu ta khỏe hơn bọn mình, cũng quen đường về nhà Hà Tỉnh hơn bọn mình.”, Lục Nguyệt Oánh tìm Wechat của Trình Triều Lạc, rồi gửi tin nhắn thoại qua.
Hai mươi phút sau, Trình Triều Lạc đến nơi, Nam Tiêu và Lục Nguyệt Oánh cũng về luôn.
Hà Tỉnh ôm hai chân ngồi trên sô pha, không biết đang ngủ hay đang thức, Trình Triều Lạc khẽ đẩy cô, “Về nhà thôi.”
Không có phản ứng.
Trình Triều Lạc khom người nhặt giày lên, đang định xỏ vào cho Hà Tỉnh thì cô bỗng rụt chân lại. Trình Triều Lạc không xỏ được, bèn tóm lấy cổ chân cô để kéo chân thẳng ra, mà vừa chạm vào, thì Hà Tỉnh liền nhổm người dậy, cầm micro trong tay đập một nhát vào gáy Trình Triều Lạc, rồi hét lên: “Yêu quái phương nào, nhận một gậy của Lão Tôn đi.”
“…”
Trình Triều Lạc xoa gáy, cướp micro trong tay cô bỏ sang một bên rồi cảnh cáo: “Đừng ngọ nguậy, còn không nghe lời là tôi để Như Lai Phật Tổ đến thu phục cậu.”
Hà Tỉnh nhìn cậu cười khềnh khệch, “Cậu sẽ đi cứu tôi đúng không?”
“Đi giày vào đã.”, Trình Triều Lạc mở giày ra xỏ vào chân Hà Tỉnh, cô liền hất bỏ, rồi nhào đến ôm cổ cậu, “Trình Tinh Tinh là ngôi sao sáng nhất trong đêm, thế nên nhất định sẽ đi cứu tôi.”, không cần đến câu hỏi nữa, cô khẳng định luôn, nói xong liền ngả vào lòng cậu.
Hai tay Trình Triều Lạc dừng giữa khoảng không, như bị đông cứng, dáng ngồi thẳng đơ, máu trong cơ thể như nước sôi ùng ục, mỗi một tế bào đều vui mừng nhảy nhót, tất cả đều đang kêu gào với lý trí của cậu, vô số âm thanh giục giã bên tai, “Ôm cô ấy đi!”
Cậu duỗi tay vớ lấy lon nước ngọt trên bàn, bật nắp rồi tu ừng ực, bọt khí sủi tăm dập tắt đi ngọn lửa hừng hực trong người. Cậu đẩy Hà Tỉnh ra, tiếp tục đi giày cho cô, buộc dây giày rồi hỏi: “Có tự đi được không?”
Hà Tỉnh lắc đầu nguầy nguậy, “Muốn Tinh Tinh cõng tôi cơ, cõng tôi về nhà như hồi nhỏ ấy.”
“Chẳng thà cậu chặt cụt hai chân tôi đi còn hơn.”, bởi những khao khát phiền phức cứ xuất hiện dồn dập, Trình Triều Lạc nói bằng giọng chẳng mấy vui vẻ.
Hà Tỉnh rướn lại gần, cúi đầu nhìn Trình Triều Lạc từ trên xuống dưới, “Sao phải dữ dằn thế? Cười một cái xem nào, tôi thích nhìn Tinh Tinh cười.”
Trình Triều Lạc đẩy Hà Tỉnh ra, “Mai sau tìm một thằng bạn trai hay cười, bảo nó cười suốt ngày cho cậu xem.”
Kinh nghiệm yêu đương của Hà Tỉnh đều đến từ việc xem phim và đọc tiểu thuyết, cô ảo tưởng về một tình yêu ngọt ngào nên bảo: “Mẹ nuôi nói bầu bạn mới là chuyện lãng mạn nhất, đợi lên đại học, tôi muốn tìm một anh bạn trai, sau đấy giống bố mẹ cậu với bố mẹ tôi, bầu bạn với nhau từ khi còn đi học đến tận lúc già, làm chuyện lãng mạn nhất thế gian, tôi muốn trao nụ hôn đầu, tình yêu đầu, tất cả mọi thứ tốt nhất cho một mình anh ấy.”
Tương lai mà cô mong ước không hề có cậu, tâm trạng Trình Triều Lạc như con sóng cuộn trào, trong nháy mắt lặn chìm dưới đáy biển sâu. Hiện giờ họ là đôi bạn thân thiết, nhưng đến khi Hà Tỉnh có bạn trai, họ sẽ phải giữ khoảng cách, không thể lúc nào cũng bên cạnh nhau như hiện tại, mà tới khi ấy, tình bạn sẽ trở nên nhạt nhòa, thậm chí là đứt đoạn.
Trình Triều Lạc không phải người đa sầu đa cảm, thế giới của cậu lạnh lẽo giản đơn, như núi tuyết trắng xóa tĩnh lặng, đơn điệu nhàm chán, mà Hà Tỉnh như đứa trẻ nô đùa trên tuyết, huyên náo, vui tươi, không có Hà Tỉnh, cuộc sống của cậu sẽ càng buồn tẻ. Đột nhiên Trình Triều Lạc có cảm giác hoang mang, không giống trước đây, lần này cậu biết rõ, cậu không muốn Hà Tỉnh có bạn trai.
Người say thì hẵng còn đắm chìm trong ảo tưởng, “Đợi cậu có bạn gái, nhất định phải dẫn đến gặp tôi đầu tiên.”
“Tôi sẽ không có bạn gái.”, Trình Triều Lạc buông ra một câu, mà chính bản thân cậu còn phải giật mình.
“Lớn tuổi rồi sẽ có thôi, đợi đến lúc đấy…”, Hà Tỉnh vẫn còn nói.
“Im miệng.”, Trình Triều Lạc không muốn nghe nữa, cậu kéo cánh tay Hà Tỉnh đi ra ngoài, “Cố đi ra ngoài KTV đi rồi tôi cõng cậu.”
Đầu óc Hà Tỉnh mơ mơ màng màng, bị Trình Triều Lạc dẫn ra ngoài, mà ý thức vẫn còn đang quẩn quanh trong mộng tưởng về tình yêu thời đại học. Mải mê ngẫm nghĩ, không phân được đâu là thực đâu là mộng tưởng, cô dừng lại, lật tay nắm lấy tay Trình Triều Lạc, năm ngón tay luồn qua tay cậu, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón đan cài, ấm áp gấp bội, cô nói: “Đồ ngốc, dắt tay là phải dắt thế này này.”
Nội tâm Trình Triều Lạc lại một lần nữa sôi trào, muốn nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy mình, nhưng bỗng Hà Tỉnh ôm eo đẩy cậu vào tường, đôi mắt trong veo mà mơ màng nhìn cậu, bàn tay không buông. Tim Trình Triều Lạc như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu hít sâu một hơi, ngoảnh đầu đi tránh khỏi tầm mắt của Hà Tỉnh, “Về nhà thôi, cậu làm gì đấy?”
“Không về nhà.”, Hà Tỉnh cọ cọ vào ngực Trình Triều Lạc, đưa tay xoay mặt cậu lại, để cậu nhìn thẳng vào mình. Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tỉnh kiễng chân, chạm khẽ vào môi cậu, “Bọn mình hôn nhau đi.”