“Được ra viện về nhà tĩnh dưỡng rồi, tớ cũng về trường rồi.”, Hà Tỉnh đeo tai nghe, ngồi trước bàn học đắp mặt nạ và gọi video call với Nam Tiêu.
Nam Tiêu: “Trình Triều Lạc ở cạnh cậu cả hơn chục ngày à?”
Hà Tỉnh gật đầu, “Bảo anh ấy về trước đi, mà anh ấy không chịu.”
“Vì để ở cạnh cậu mà nghỉ học hai tuần, Trình Triều Lạc được đấy.”
“Đổi là cậu, Mạnh Thiên Sơn cũng làm được.”
“Chắc thế, nhưng mà trường hợp của bọn tớ không giống bọn cậu, bố mẹ tớ không biết chuyện của bọn tớ, giả sử trong nhà mà có chuyện thì tớ cũng chẳng để hắn đến. Trình Triều Lạc ở nhà với cậu lâu như thế, bố mẹ cậu với bố mẹ cậu ấy không nghi ngờ à?”
“Không nghi ngờ, tại vì xưa nay trước mặt bố mẹ bọn tớ vẫn thế mà.”
“Yêu đương với thanh mai trúc mã chẳng bị ai nghi ngờ, thích thật.”, Nam Tiêu cảm thán xong lại hỏi: “Năm sau bọn mình xin đi trao đổi sinh viên, sang năm ba đi nhé?”
Hà Tỉnh gỡ mặt nạ xuống, đi rửa mặt rồi quay lại, nhìn vào màn hình và bảo: “Ừ.”
“Cậu có nói với Trình Triều Lạc không?”, Nam Tiêu hỏi.
“Nói với anh ấy làm gì?”, chuyện xin đi trao đổi sinh viên, Hà Tỉnh và Nam Tiêu đã nghĩ đến từ khi tốt nghiệp cấp Ba, lúc đưa ra quyết định này, cô còn chưa yêu Trình Triều Lạc, trong tiềm thức vẫn coi đây là chuyện của riêng mình, không liên quan đến anh.
“Đi trao đổi những một năm, có nghĩa là trong một năm này bọn cậu không được gặp nhau, yêu đương là chuyện của hai người, mỗi một quyết định đều có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này của hai người đấy.”, Nam Tiêu thở dài, “Tớ vẫn chưa nói với Mạnh Thiên Sơn, bọn tớ ở trong nước mỗi đứa một nơi mà đã cãi nhau như cơm bữa rồi, ra nước ngoài chắc hắn tức chết mất, kiểu gì cũng không chịu cho mà xem.”
Ý tưởng đi trao đổi sinh viên vẫn chưa hoàn chỉnh, Hà Tỉnh chưa nghĩ kĩ đến việc chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cô và Trình Triều Lạc, ngược lại, cô lo cho vấn đề của Nam Tiêu trước, “Thế phải làm sao? Cậu không định đi nữa à?”
“Đương nhiên là phải đi rồi, học rồi ôn tiếng Pháp từ hai năm trước, chính là để chuẩn bị cho đợt trao đổi sinh viên này, nguyện vọng từ bao nhiêu lâu rồi, không thể vì hắn mà từ bỏ được. Nếu Mạnh Thiên Sơn không chấp nhận được thì thôi, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống này.”
Nam Tiêu nói một cách nhẹ tênh, nhưng Hà Tỉnh biết trong lòng cô ấy vẫn rất yêu Mạnh Thiên Sơn, không đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không chia tay, “Tìm cơ hội nói với Mạnh Thiên Sơn đi, tớ nghĩ cậu ấy sẽ hiểu cho cậu thôi.”
“Cậu cũng đánh tiếng với Trình Triều Lạc trước đi, không thì đến lúc đấy lại mất vui.”
“Ừm, tớ tìm cơ hội nói với anh ấy.”
Nam Tiêu: “À đúng rồi, nghỉ hè Mạnh Thiên Sơn định đến trường tớ chơi mấy hôm đấy, cậu với Trình Triều Lạc, cả Châu Từ Dữ nữa, mấy cậu cũng đến đi? Chơi mấy hôm rồi bọn mình cùng về nhà.”
Hà Tỉnh: “Được đấy, đợi tớ hỏi Châu Từ Dữ xem có thời gian không nhé.”
Châu Từ Dữ ở trường đại học vẫn là một sự tồn tại cô độc nhưng tỏa sáng, rất nhiều người tiếp cận vì dung mạo của anh, nhưng rồi đều bị sự lầm lì và lạnh lùng của anh dọa cho chạy mất, bạn thân nhất vẫn chỉ có Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn. Nhận được lời mời đi chơi chung, anh đồng ý ngay lập tức.
Đợt thi cuối kỳ kết thúc, bốn người cùng bay qua nửa đất nước để đến thành phố nơi Nam Tiêu đang sống. Ngày đầu tiên đã muộn rồi, nên Nam Tiêu dẫn họ đi ăn đặc sản địa phương. Năm người đã lâu không gặp nhau đông đủ, suốt bữa cơm, Mạnh Thiên Sơn gọi những mấy chai rượu, ngứa tay rót đầy hai chén cho Hà Tỉnh và Nam Tiêu.
Nghỉ hè nên được xả hơi, Hà Tỉnh và Nam Tiêu lại lâu ngày mới gặp nhau, hai cô nàng nâng chén lên uống cạn. Trình Triều Lạc định cản nhưng không cản nổi. Có đoạn mở đầu này, hai người càng uống càng tít, cuối cùng phải nhờ hai anh bạn trai ngăn lại thì mới không đến nỗi say bí tỉ.
Đầu óc Hà Tỉnh váng vất, mơ màng theo Trình Triều Lạc về phòng, nằm vật ra giường rồi càm ràm: “Nóng quá, em muốn ăn kem.”
Trình Triều Lạc nhổm người dậy hôn lên trán cô rồi dặn dò: “Anh ra ngoài mua, em ngoan ngoãn nằm đây nhé.”
“Không được đi.”, men rượu khiến làn da trắng nõn của cô như được nhuộm một lớp phấn hồng, đôi mắt sáng trong điểm thêm chút vẻ ma mị, khóe môi cong cong, hai cánh tay ngoắc chặt cổ Trình Triều Lạc không cho anh dậy, “Em không muốn ở lại một mình.”
Ma mị mà lại ngây thơ là thứ quyến rũ nhất, Trình Triều Lạc ra tín hiệu cảnh cáo, “Còn mơi như thế này, có gì em tự chịu đấy.”
“Mơi cái gì?”, Hà Tỉnh dụi dụi vào xương quai xanh của anh, thủ thỉ nói: “Nóng quá, em muốn ăn đồ lạnh.”
Không đi được, Trình Triều Lạc đành lấy điện thoại ra gọi cho Châu Từ Dữ, làm phiền Châu Từ Dữ đi mua kem hộ. Cúp điện thoại, anh hôn liên tiếp lên môi Hà Tỉnh, “Đợi một lúc nữa là có kem.”
Hà Tỉnh buông một tay ra, khẽ vỗ lên má Trình Triều Lạc, “Anh nóng quá đấy, không được hôn em.”
Trình Triều Lạc cười, “Lạnh thì được hôn hả?”
“Lạnh cũng không được.”, bàn tay đó của Hà Tỉnh lại vòng qua gáy Trình Triều Lạc, “Đi tắm trước đã.”
Trình Triều Lạc: “…”
Hai cánh tay Hà Tỉnh gầy nhưng lại có lực, ôm ghì cổ Trình Triều Lạc khiến anh không nhổm dậy nổi, anh bất lực bật cười, “Em không buông tay, anh đi tắm thế nào được?”
“Em không muốn ở một mình.”
“Đưa em vào phòng tắm cùng nhé?”
“Được.”
Trình Triều Lạc đè thấp giọng, gằn bên tai cô: “Bảo bối, em đang chơi với lửa đấy.”
Hà Tỉnh ôm anh cười khúc khích, “Dù sao thì lửa cũng chỉ đốt anh, không đốt em.”
“Hay cứ thử châm lửa đi, xem là cùng bị đốt? Hay là chỉ một mình anh bị?”, Trình Triều Lạc áp bàn tay lên, Hà Tỉnh thấp giọng “aa” một tiếng, dòng diện tê dại nhanh chóng lan đi từ nơi nào đó, ánh mắt vốn còn sáng trong dần trở nên mơ màng.
Ngọn lửa này một khi bị châm lên thì khó lòng mà dằn xuống được, Trình Triều Lạc cúi đầu hôn từ vành tai Hà Tỉnh, thuận một đường xuống gò xương quai xanh, lại tiếp tục xuống nữa. Hà Tỉnh không ghìm được những tiếng rên rỉ khe khẽ, Trình Triều Lạc cũng không chịu nổi, “Tỉnh Tỉnh, anh muốn.”
Lời vừa dứt, thì điện thoại cũng réo ầm lên.
Cuộc điện thoại của Châu Từ Dữ vậy mà lại dập tắt trận lửa này.
Trình Triều Lạc mở cửa lấy kem, Hà Tỉnh đã chỉnh đốn xong quần áo, ngoan ngoãn đợi trên giường, vẻ khao khát trong ánh mắt vẫn chưa nguội hẳn, cả khuôn mặt đỏ bừng. Trình Triều Lạc ngồi xuống cạnh cô, xúc kem lên đút cho cô ăn.
Hà Tỉnh ăn mấy miếng liền rồi cảnh cáo Trình Triều Lạc, “Sau này… không được phép… chạm vào em nữa.”
“Tại sao?”, Trình Triều Lạc vừa xúc vừa hỏi.
Hà Tỉnh giật cốc kem lại tự ăn, cúi đầu không nhìn anh, cô nhỏ giọng nói: “Không thoải mái.”
“Không thoải mái chỗ nào?”, Trình Triều Lạc nhếch khóe môi, biết thừa còn cố ý hỏi.
Hà Tỉnh phát một cái lên lưng anh, “Trình Tinh Tinh, anh khốn nạn.”
“Anh cũng khó chịu mà.”
Hà Tỉnh hung hãn đút thìa kem vào miệng Trình Triều Lạc, không cho anh nói tiếp những lời phía sau nữa.
Vị ngọt tan ra trong miệng, đợi kem tan hết, Trình Triều Lạc khom người bế thốc Hà Tỉnh lên đùi mình. Dáng ngồi không thoải mái, Hà Tỉnh lùi về phía sau, từ ngồi nghiêng thành ngồi tọt trong lòng anh, mà vừa ngồi vững thì hai mắt bỗng trợn trừng, sững sờ mất hai giây, cô gằn giọng hét tên anh, “Trình Tinh Tinh, còn chưa làm gì mà anh đã…”
Hai tay Trình Triều Lạc vòng qua eo Hà Tỉnh, dùng sức kéo cô dựa sát vào mình, “Chịu thôi, cứ lại gần em là anh mất khống chế.”
Mặt Hà Tỉnh đỏ au, cô nhích về phía sau, “Bỏ ra, em muốn ăn kem.”
“Lại còn nhúc nhích?”, Trình Triều Lạc ngoạm một phát lên tai cô, khẽ dùng răng nhay cắn, “Còn châm lửa nữa, đêm nay cùng cháy thành tro đi.”
Xúc cảm vừa tê dại vừa ngứa ngáy mà còn nhâm nhẩm đau khiến Hà Tỉnh run rẩy, cô cúi đầu dựa vào vai Trình Triều Lạc, mượn men rượu còn chưa tan hết mà nói: “Nếu anh khó chịu thật… không nhịn được… bọn mình… có thể thử xem.”
Trình Triều Lạc không đáp lời, trực tiếp phủ kín môi Hà Tỉnh, vị ngọt tan ra trong miệng, không phân rõ là của ai. Một nụ hôn dài kết thúc, Trình Triều Lạc buông Hà Tỉnh ra, “Đi tắm trước đi, anh ra ngoài mua ít đồ.”
Hà Tỉnh ôm chặt anh, không chịu buông, “Mua gì em đi cùng anh, em không muốn ở lại đây một mình.”
Trình Triều Lạc nói bên tai cô ba chữ, Hà Tỉnh lập tức buông tay, trườn xuống khỏi đùi anh, cầm đồ dùng chạy vào nhà tắm. Trình Triều Lạc nhìn cái bóng cuống cuồng bỏ chạy của cô mà không nhịn được cười. Nhát gan thế này, có thể nói ra được câu vừa rồi, chắc chắn là đã phải dùng toàn bộ dũng khí sẵn có.
Thời gian Hà Tỉnh kì cọ trong nhà tắm khá dài, cô đi ra, vừa hay gặp lúc Trình Triều Lạc trở về. Thấy thứ đồ anh cầm trong tay, Hà Tỉnh trốn tụt vào trong, Trình Triều Lạc phải tóm tay kéo cô ra ngoài, “Giờ lại sợ à?”
“Anh Tỉnh mà phải sợ á?”, Hà Tỉnh già mồm lớn tiếng cãi, “Đợi lúc nữa anh đừng sợ là được.”
“Không sợ thì trốn cái gì?”, Trình Triều Lạc giơ tay toan giật bỏ khăn tắm trên người cô, Hà Tỉnh quýnh quáng, nện thùm thụp vào lưng anh, “Anh vẫn chưa tắm cơ mà.”
Trình Triều Lạc buông cô ra, thấp giọng cười, “Trêu em thôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc tắm xong, bước ra thì đã thấy Hà Tỉnh tắt đèn rồi, cô đưa lưng về phía phòng tắm, cả người vùi trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu. Trình Triều Lạc nằm xuống bên kia giường, ở giữa là khoảng cách đủ để chèn thêm một người nữa, anh lăn tới, kéo cô vào lòng, “Trốn cái gì?”
Hà Tỉnh không trả lời.
“Sợ thì không làm, có phải chuyện gì to tát đâu.”
Anh mới tắm nước lạnh, trên người còn hơi ẩm man mát, tản ra mùi bạc hà sảng khoái. Hà Tỉnh không nhịn được mà muốn lại gần, cô nhích về phía trước, Trình Triều Lạc liền lùi lại giữ khoảng cách với cô.
Hà Tỉnh không chịu nữa, ôm cổ không cho anh lùi, giọng điệu nghe ra có phần hung hãn, “Anh đang trốn đấy nhé.”
Trình Triều Lạc cười, “Anh sợ mất khống chế.”
“Mất khống chế thì mất khống chế.”, Hà Tỉnh ghì cổ Trình Triều Lạc rồi nhướn lên hôn anh, “Em tình nguyện cho anh hết những thứ quý giá nhất.”
Câu nói này khiến Trình Triều Lạc mất khống chế một cách triệt để, anh nghiêng người chồm lên. Nhưng còn chưa đợi hai đôi môi chạm nhau, thì từ phòng bên cạnh bỗng truyền sang tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, tiếp sau đó là tiếng cãi vã ầm ĩ. Là Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn.
Tiếng cãi vã đột ngột này dập tắt hoàn toàn ngọn lửa đang lượn lờ quẩn quanh giữa Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, hai người lập tức xuống giường, chạy sang phòng bên cạnh. Châu Từ Dữ nghe thấy động tĩnh nên cũng chạy tới. Sắc mặt Mạnh Thiên Sơn cực tệ, còn Nam Tiêu thì hai mắt đỏ hoe.
Châu Từ Dữ đứng bên cạnh Mạnh Thiên Sơn, anh hỏi: “Lúc ăn cơm vẫn còn ổn mà, sao giờ lại thế này?”
Trình Triều Lạc đá Mạnh Thiên Sơn một phát, “Ông ức hiếp Nam Tiêu hả?”
“Đi, bọn mình đi.”, Mạnh Thiên Sơn đẩy Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ cùng đi ra ngoài.
“Mạnh Thiên Sơn, mình chia tay đi.”, Nam Tiêu gào lên từ đằng sau.
Mạnh Thiên Sơn không đáp, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Đám con trai đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Hà Tỉnh và Nam Tiêu. Hà Tỉnh đưa cho Nam Tiêu cái khăn mặt, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vai cô ấy, “Lần này lại cãi nhau vì cái gì thế?”
“Lần trước cậu bảo tớ bình tĩnh nói chuyện với hắn, tớ nghĩ hôm nay là thích hợp để nói mấy chuyện, kết quả…”, Nam Tiêu cười lạnh, “Y như tớ nghĩ, hắn không đồng ý, cảm xúc xung đột ghê gớm lắm.”
“Điều kiện gia đình Mạnh Thiên Sơn không đủ để cậu ấy ra nước ngoài thăm cậu, đồng nghĩa với việc bọn cậu không gặp nhau suốt một năm, bình thường mấy tháng không gặp cậu ấy đã khó chịu rồi, đột nhiên nói cho cậu ấy biết tin này, chắc là chưa chấp nhận được ngay, cho cậu ấy chút thời gian ngẫm nghĩ đã.”, Hà Tỉnh an ủi Nam Tiêu.
“Thôi.”, Nam Tiêu thở dài, “Một năm nay hắn mệt mỏi, tớ cũng mệt mỏi, đi đến kết cục này hai bọn tớ đều nhẹ nhõm.”
Hà Tỉnh: “Giờ bọn cậu đang cả giận mất khôn, đợi cả hai cũng bình tĩnh rồi lại nói về chuyện này sau.”
Nam Tiêu: “Cậu nói với Trình Triều Lạc chưa?”
“Chưa.”
“Cố nói sớm đi, nói sớm cho cậu ấy còn chuẩn bị tâm lý.”, Nam Tiêu tựa vào vai Hà Tỉnh rồi bảo: “Nếu Trình Triều Lạc không đồng ý, cậu định làm gì?”
“Tớ không biết nữa.”, Hà Tỉnh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Có lúc tớ nghĩ thôi dứt khoát không đi nữa.”, Nam Tiêu tự lẩm bẩm một mình, “Có lúc lại nghĩ, tại sao phải vì hắn mà từ bỏ giấc mơ của mình? Yêu nhau thì cả hai phải cùng hỗ trợ nhau tiến bộ, chứ không phải vì không chịu được nỗi nhớ nhung mà giam người ta trong lồng, tình cảm như thế quá mệt mỏi.”
Hà Tỉnh an ủi Nam Tiêu đến tận nửa đêm, sau khi Nam Tiêu ngủ, chính cô lại mất ngủ. Hiện giờ cô và Trình Triều Lạc càng dựa dẫm vào đối phương nhiều hơn trước, ở thời điểm này mà chia cách một năm, liệu Trình Triều Lạc có như Mạnh Thiên Sơn? Đến khi ấy, cô nên làm gì đây?
[Ngủ chưa?], cô gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc.
ZL: [Chưa, đi uống rượu với Mạnh Thiên Sơn, vừa về]
Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Thu xếp cho Mạnh Thiên Sơn xong, anh ra đây một lát, có chuyện nói với anh]
Về phòng, Trình Triều Lạc giao Mạnh Thiên Sơn cho Châu Từ Dữ, anh chạy ra hành lang đợi Hà Tỉnh, cô vừa xuất hiện, anh liền hỏi: “Nam Tiêu ngủ rồi à?”
“Ừm, vẫn đòi chia tay. Mạnh Thiên Sơn thế nào?”, Hà Tỉnh đứng cạnh ô cửa sổ ngoài hành lang nói chuyện với Trình Triều Lạc.
“Chắc chắn không muốn chia tay, Mạnh Thiên Sơn không nỡ để Nam Tiêu đi, chỉ là cách biểu đạt không đúng thôi.”, Trình Triều Lạc dựa lưng vào bệ cửa sổ, chống khuỷu tay lên, hai chân bắt chéo, anh cúi đầu nhìn Hà Tỉnh.
“Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”, Hà Tỉnh dò hỏi.
“Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”, Trình Triều Lạc đáp.
“Giờ nghĩ đi.”, Hà Tỉnh gặng hỏi đến cùng, Trình Triều Lạc hiểu ra trong tích tắc, anh thoáng trầm ngâm, “Em cũng muốn sang Pháp đi trao đổi sinh viên à?”
Không có chuyện gì qua mắt được Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh không thăm dò nữa, mà ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh và bảo: “Đúng, em với Nam Tiêu đi học tiếng Pháp ngay sau khi thi đại học, lúc đấy đã có dự định này rồi.”
Tin tức đến quá đột ngột, Trình Triều Lạc thoáng im lặng.
Hà Tỉnh nhanh mắt tóm gọn được cái nhíu mày của anh, cô nói thẳng, “Nếu anh không chấp nhận được, thì bọn mình…”
Trình Triều Lạc nghiêm túc nạt cô, “Hà Tỉnh, đừng nói ra hai chữ đấy.”, rõ ràng chỉ là giả thiết, nhưng anh vẫn không muốn nghe.
“Em với Nam Tiêu chuẩn bị xin đi trao đổi một năm.”, ý ngoài lời là muốn Trình Triều Lạc phải chuẩn bị tâm lý, “Học phí đi du học cả mấy năm đại học quá cao, em không muốn liên lụy bố mẹ, nhưng vẫn muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt, đi trao đổi sinh viên là cách phù hợp nhất, mà chuyện này cũng được quyết định trước khi bọn mình yêu nhau rồi.”
Suốt bữa khuya hôm nay, Trình Triều Lạc nói rất nhiều điều khuyên giải Mạnh Thiên Sơn, đột nhiên chuyện xảy đến với mình, anh cũng bối rối, “Chuyện này đột ngột quá, cho anh suy nghĩ đã, được không?”
Trình Triều Lạc chỉ nói là suy nghĩ, chứ không nói suy nghĩ điều gì, họ cũng sẽ cãi vã rồi chia tay ư? Trong lòng Hà Tỉnh rối bời vô cùng, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, sáng dậy đeo nguyên hai cái quầng thâm đen xì.
Cả bữa sáng, ai cũng mang nặng tâm sự nên chẳng nói câu nào, bầu không khí ngột ngạt nặng nề, người trước giờ vốn im lặng nhất nay đành phải mở lời, “Lát nữa bọn mình đi đâu?”
Mạnh Thiên Sơn nhìn Nam Tiêu, xin lỗi cô trước mặt mọi người, “Tối qua anh nhất thời chưa chấp nhận được nên kích động, anh xin lỗi.”
“Hết lần này đến lần khác, thật sự quá mệt mỏi rồi, Mạnh Thiên Sơn, bọn mình dừng ở đây đi, đừng giày vò nhau thêm nữa.”, sau một đêm suy nghĩ, Nam Tiêu vẫn quyết định chia tay.
“Cãi nhau là đòi chia tay, Nam Tiêu, em hết chịu nổi rồi phải không?”, Mạnh Thiên Sơn đặt bát đũa xuống, nhìn Nam Tiêu qua khoảng cách một mặt bàn. Trong lòng anh chàng, nóng giận hay cãi vã là chuyện bình thường giữa các cặp đôi, chẳng to tát đến nỗi phải chia tay. Chuyện đi trao đổi sinh viên hoàn toàn có thể thương lượng được, Nam Tiêu thật sự muốn đi thì anh sẽ đợi, nhưng thái độ nhất quyết đòi chia tay của Nam Tiêu khiến anh cực kỳ bực bội.
Nam Tiêu bị câu nói này của Mạnh Thiên Sơn kích động, ý định chia tay càng mãnh liệt hơn, lời nói ra câu trước nặng nề hơn câu sau, “Đúng đấy, tôi hết chịu nổi việc anh chẳng cho tôi cảm giác an toàn, ấu trĩ như đứa trẻ con, càng không chịu nổi cái kiểu cứ cãi nhau hết lần này đến lần khác xong anh lại dùng đủ cách dỗ ngon dỗ ngọt, yêu anh tôi quá là mệt mỏi. Dừng ở đây đi, anh về tìm một cô có thể cùng anh ăn cơm, cùng anh đi chơi ấy, tôi cũng sẽ tìm người có cùng chí hướng với tôi, chứ không phải một người chỉ biết cãi nhau.”
“Được!”, chàng thanh niên dáng cao một mét tám bỗng đỏ hoe hai mắt, Mạnh Thiên Sơn đứng phắt dậy, gằn giọng hỏi một lần nữa, “Nam Tiêu, em muốn chia tay thật ư?”
Nam Tiêu nói một cách kiên quyết, “Đúng.”
“Chúc em tiền đồ xán lạn, sớm tìm được…”, Mạnh Thiên Sơn không nói tiếp được nữa, cắn chặt răng mới thốt ra được mấy chữ sau cùng, “…người tình trong mộng.”
Nước mắt Nam Tiêu rơi lã chã.
Thời thiếu niên, vì Hà Tỉnh gửi nhầm số Wechat mà họ vô tình bắt thành cặp, hai năm rưỡi, cuối cùng cũng đến bước này. Kỳ du lịch hè không thể tiếp tục được nữa, Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ đưa Mạnh Thiên Sơn về nhà, Nam Tiêu không muốn về ngay, nên Hà Tỉnh ở lại với cô ấy.
Từ trước đến giờ, Hà Tỉnh vẫn cho rằng Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn sẽ không chia tay, hoàn toàn không ngờ ngày này lại tới đột ngột như vậy, thì ra tình cảm là thứ mong manh đến thế. Mấy ngày bầu bạn bên cạnh Nam Tiêu, tâm trạng Hà Tỉnh cũng sa sút theo, cảm giác giống như chính mình bị thất tình.
Cô và Trình Triều Lạc đều không nhắc đến cuộc trò chuyện ngày hôm ấy. Sau khi về nhà, Hà Tỉnh vẫn chán chường như mấy hôm trước, không sang nhà đối diện tìm Trình Triều Lạc, cả ngày chỉ ở nhà dạy kèm cho Hà Lai, Trình Triều Lạc hẹn cô ra ngoài, cô cũng sẽ tìm đủ cớ để từ chối.
Hôm nay, Trình Triều Lạc xua được Hà Lai đi, sang nhà tìm Hà Tỉnh. Anh chưa nói gì đã lao đến hôn Hà Tỉnh, động tác vừa mạnh bạo vừa thô lỗ, không cho cô bất cứ cơ hội chống cự nào.
Hơi thở của Hà Tỉnh bị đảo loạn, nhịp thở của Trình Triều Lạc cũng chẳng còn bình thường, cảm nhận thấy có nguy cơ mất khống chế, Hà Tỉnh ra sức dừng hành động của Trình Triều Lạc lại.
Trình Triều Lạc siết chặt cô, nghiến răng nói: “Làm cho xong chuyện hôm nọ đang dở dang.”
“Đây là nhà em, anh điên à!”, Hà Tỉnh đấm anh, “Bỏ em ra.”
“Em hối hận à?”, Trình Triều Lạc hỏi.
Hà Tỉnh không hé răng.
Trình Triều Lạc buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô, “Có phải em đang nghĩ, anh sẽ giống như Mạnh Thiên Sơn? Nghĩ bọn mình cũng sẽ có kết cục như hai người kia?”
Đúng là Hà Tỉnh nghĩ như vậy, cũng vì thế mà thay đổi thái độ, không muốn làm những chuyện thân mật với Trình Triều Lạc nữa.
Trình Triều Lạc nắm cằm Hà Tỉnh ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình, “Hà Tỉnh, núi sẽ không bao giờ lay chuyển, bất kể em đi đâu thì nó vẫn ở đấy.”
Cô thường nói Trình Triều Lạc như ngọn núi, Trình Triều Lạc dùng chính cách ví von này để trả lời cô. Trái tim treo lơ lửng suốt nhiều ngày được đặt xuống, Hà Tỉnh lập tức duỗi tay ra ôm chặt Trình Triều Lạc.
“Anh nói để anh suy nghĩ, không phải là suy nghĩ có chịu cho em đi hay không, mà là nghĩ, lần này chia cách phải làm thế nào để không bứt rứt như hồi lớp Mười hai.”, Trình Triều Lạc khẽ xoa đầu cô, “Tình cảm không phải là cả cuộc sống, càng không nên là thứ cản trở ước mơ, em muốn bay thì cứ bay đi, bất kể là ở đâu thì anh đều ủng hộ.”
Hà Tỉnh: “Một năm không gặp đấy.”
“Không sao, nghỉ đông nghỉ hè anh sẽ sang tìm em.”, Trình Triều Lạc ôm siết lấy Hà Tỉnh, “Rồi bọn mình cùng nhau đi du lịch châu Âu.”
Chuyện của Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn đã gây ra ám ảnh quá lớn với Hà Tỉnh, lúc này lại có cảm giác không chân thực, cô hỏi Trình Triều Lạc, “Anh không giận thật à?”
“Ước mơ của bạn gái, cũng là ước mơ của anh, giận cái gì?”, Trình Triều Lạc cúi đầu, đặt một nụ hôn không mang theo dục vọng lên trán cô, “Đừng hỏi mấy câu ngốc nghếch như thế này nữa, anh mãi mãi là ngọn núi, là rặng cây phía sau em, chúng vươn về phía mặt trời là vì em, không bao giờ lay chuyển, chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy cả tán xanh um tươi tốt toàn là tình yêu và hy vọng.”