Công việc bắt buộc Trình Triều Lạc phải xuất ngoại một chuyến, không trong kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, nên Hà Tỉnh không thể đi theo được, nhìn anh sắp xếp hành lý, cô len lén bĩu môi.
Từ nhỏ, Trình Triều Lạc là bạn chơi cùng của Hà Tỉnh, cũng là “tùy tùng” cô muốn, Trình Triều Lạc luôn có cách giúp cô, không muốn làm thì chỉ cần sai Trình Triều Lạc đi, sau nhiều năm dần nuôi thành sự quen thuộc và ỷ lại, khiến cho mỗi lần xa cách là Hà Tỉnh đều không thể vui nổi.
Lần xuất ngoại hồi cấp Ba, Trình Triều Lạc mới phát hiện ra điều này. Bình thường vẫn luôn cố hết sức để không phải chia cách, trong trường hợp bất khả kháng phải đi công tác, anh sẽ càng cẩn thận dỗ dành cô hơn, sang đến nơi càng phải theo dõi sát sao tâm trạng của cô, nhận ra có vấn đề là phải xử lý ngay, áp lực hơn cả đi làm.
Thật ra mỗi lần chia cách, anh cũng không vui, chỉ có điều, sức kiềm chế tốt nên người ngoài không nhìn ra được mà thôi.
Cả hai dính lấy nhau bao nhiêu năm mà vẫn không đủ, hình như vĩnh viễn không đủ.
Trình Triều Lạc đặt đống đồ đang xếp dở xuống, đứng dậy, ghé vào môi cô, “Hai tuần nhanh lắm.”
Hà Tỉnh xòe năm ngón tay ra trước mắt anh, “Hai bàn tay còn không đếm hết được.”
Trình Triều Lạc bị hành động trẻ con của cô chọc cười, “Có cần anh cho em mượn thêm một bàn tay không?”
Hà Tỉnh lườm anh, xoay người định bỏ đi, lại bị Trình Triều Lạc ôm lấy, “Hằng ngày sẽ gọi video call cho em, được không? Giống như hồi em đi Pháp trao đổi sinh viên ấy.”
“Em không nhận điện thoại của anh đâu.”
“Hả?”
“Đi rồi đừng có liên lạc, đừng cản đường em đi tìm trai trẻ.”
Cô nhắm chuẩn vấn đề khiến Trình Triều Lạc khó chịu, cố tình để anh có cảm giác bực dọc.
Trình Triều Lạc nắm lấy eo cô, từ ôm đổi thành tóm, Hà Tỉnh bị cù đến nỗi cười khanh khách, tránh ngang tránh dọc, cuối cùng phải xin tha: “Không tìm, không tìm nữa, đợi anh về là được rồi chứ gì.”
“Không được nhắc đến chuyện này nữa.”, Trình Triều Lạc buông cô ra rồi bảo.
Được thả tự do, Hà Tỉnh lập tức không còn là kẻ vừa la ó xin tha khi nãy, lại tiếp tục giở trò, Trình Triều Lạc duỗi tay ra định tóm thì Hà Tỉnh đã lẩn nhanh như thỏ, cả căn phòng chứa đồ rộn tiếng cười.
Đến trường, lũ trẻ hi hi ha ha cả ngày, có chút chuyện cỏn con cũng gọi cô giáo, bận đến nỗi khiến Hà Tỉnh quên luôn chuyện Trình Triều Lạc đi công tác, thậm chí còn chẳng có thời gian trả lời tin nhắn của anh.
Ở đầu bên kia…
Trong phòng chờ lên máy bay, chốc chốc Trình Triều Lạc lại nhìn điện thoại, năm sáu tin nhắn trong khung chat như đá chìm đáy biển. Ngồi bên cạnh, Mạnh Thiên Sơn đang chìm đắm trong niềm vui được làm bố, nên không để ý đến Trình Triều Lạc, lại còn giơ điện thoại ra cho Trình Triều Lạc xem, “Bé con nhà tôi này, xinh không?”
Trình Triều Lạc chỉ thấy một cục tin hin trên màn hình, “Cái gì đấy?”
Mạnh Thiên Sơn bắn ngay ra một ánh mắt đầy sát khí, “Mẹ kiếp, đây là ảnh chụp bốn chiều con tôi đấy.”, anh chàng chỉ vào màn hình rồi giải thích cho Trình Triều Lạc, “Đây là mắt này, miệng này…”
Trình Triều Lạc: “…”
“Lần trước tôi mua khăn lau mặt lau chân cho bé con, Châu Từ Dữ hỏi tôi, mua nhiều giẻ lau thế làm gì.”, Mạnh Thiên Sơn mở ảnh trên mạng ra cho Trình Triều Lạc xem, “Cái này mà là giẻ lau à, cái đồ mù dở Châu Từ Dữ, giờ tôi với mấy thành phần không có con như bọn ông đúng là có khoảng cách thật rồi.”
Trình Triều Lạc: “Khoảng cách thì không đến nỗi, chỉ tại tôi chưa nhìn thấy ảnh siêu âm bốn chiều bao giờ thôi.”
Thật ra lần đầu tiên Mạnh Thiên Sơn nhìn thấy ảnh siêu âm thai bốn chiều cũng không phân biệt được đâu là cái gì, phải nhờ Nam Tiêu chỉ từng chút một thì anh chàng mới nhận ra, “Mai sau ông làm bố rồi sẽ hiểu thôi.”, lời vừa dứt thì điện thoại đổ chuông, Mạnh Thiên Sơn liếc xuống nhìn, “Không nói chuyện với ông nữa, vợ tôi gọi điện cho tôi đây này.”
Mạnh Thiên Sơn đi sang một bên nghe điện thoại rồi quay trở về, mà tin nhắn của Trình Triều Lạc vẫn chưa được hồi âm, vậy nhưng Mạnh Thiên Sơn lại chẳng nhận ra sự bồn chồn của anh, còn chọc trúng điểm đau: “Sắp lên máy bay rồi, Hà Tỉnh chưa gọi điện cho ông à?”
Trình Triều Lạc ngó lơ anh chàng.
“Hahaha, không phải là Hà Tỉnh quên ông rồi đấy chứ?”, Mạnh Thiên Sơn cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của Trình Triều Lạc, “Không gửi cho ông lấy một tin nhắn?”
Trình Triều Lạc: “Gửi rồi.”
Mạnh Thiên Sơn: “Mở ra tôi xem nào.”
Trình Triều Lạc: “…”
Mạnh Thiên Sơn phá lên cười, “Cái đồ già mồm nhà ông!”
Trình Triều Lạc: “…”
Tối qua còn quấn lấy anh vì sắp phải xa cách một khoảng thời gian, quay đi một cái là quẳng anh ra khỏi đầu, đồ vô lương tâm này.
***
Trình Triều Lạc đi công tác, Hà Tỉnh quang minh chính đại về nhà bố mẹ. Hà Lai đỗ một trường đại học ở tỉnh khác, bình thường trong nhà chỉ có Tô Minh Tâm và Hà Khánh Lâm. Tối đến, một nhà ba người quây quần ăn cơm, Hà Lai lại gọi về xin tiền tiêu vặt.
Tô Minh Tâm: “Mới gửi rồi còn gì, sao lại hết rồi?”
“Con với bạn cùng lớp định quay clip phiêu lưu mạo hiểm, cuối tuần này lên núi quay, phải mất tiền mua đồ leo núi mà.”, Hà Lai hùng hồn nói.
Hà Tỉnh giằng lấy cái điện thoại, “Cần bao nhiêu tiền?”
“Năm nghìn, coi như em vay, đợi tài khoản video ngắn của bọn em nổi tiếng, kiếm được tiền rồi em trả cho chị.”, Hà Lai không có kế hoạch gì cho tương lai, vẫn y như hồi nhỏ, được bố mẹ dẫn dắt, từng bước từng bước mới lên được đại học.
Trong những năm mà đáng ra phải nỗ lực học tập, Hà Lai lại chỉ chìm đắm trong game, bởi ước mơ trở thành tuyển thủ thể thao điện tử, bố mẹ không đồng ý, buộc phải học đại học, nó chẳng tự phân tích mình, chẳng biết mình giỏi cái gì, chọn bừa chuyên ngành, lơ ngơ cũng học được hai năm, đến gần lúc tốt nghiệp lại bắt đầu mông lung.
Hà Tỉnh hiểu tình hình của em trai, cũng mong Hà Lai có thể tìm được con đường thích hợp cho bản thân. Cô chuyển năm nghìn cho Hà Lai, không cằn nhằn như bố mẹ, chỉ dặn nó lên núi quay video phải chú ý an toàn.
Vốn dĩ chỉ mong Hà Lai có thể tìm được hướng phát triển sự nghiệp cho riêng mình, không ngờ lại thành gây họa.
Cô cứ ngỡ Hà Lai nói đi phiêu lưu là lên núi chụp ảnh hang động, hay bệnh viện hoặc viện dưỡng lão bỏ hoang nào đó, chuyển tiền xong cũng không lưu tâm. Ba ngày sau, Tô Minh Tâm nhận được điện thoại của giáo viên, rằng Hà Lai mất liên lạc rồi.
Nhận được tin, Hà Tỉnh lập tức xin nghỉ rồi cùng bố mẹ vội vã lên vùng núi nơi Hà Lai đi thám hiểm. Đến nơi họ mới biết, ngọn núi Hà Lai tới có địa hình vô cùng phức tạp, sườn núi dốc, là ngọn núi có tính mạo hiểm cực cao, ngoài những người bản địa thông thạo địa hình, người khác vào đây sẽ rất dễ bị lạc đường.
Vốn dĩ leo núi đã hao thể lực, lạc trong đó, mấy ngày mấy đêm không ra được, điện thoại mất tín hiệu, cạn kiệt nước và lương thực, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô không kịp báo với Trình Triều Lạc, mà gấp gáp cùng đội tìm kiếm của cảnh sát lên núi. Cả vùng núi bạt ngàn cây cối và cỏ dại, đi trong đó như lần mò vào mê cung, sợ lạc rồi lại gây thêm phiền toái cho đội tìm kiếm, cô phải bám theo nhóm của dân bản địa từng phút từng giây.
Cánh rừng già mênh mông, từng lưu truyền vô số những câu chuyện ly kỳ, hằng năm đều có người từ nơi khác đến khám phá, và hằng năm đều có người bỏ mạng ở đây. Phía cảnh sát đã đưa ra thông báo hết lần này tới lần khác, nhưng vẫn không ngăn được đám thanh niên mò đến phiêu lưu.
Có người bạo gan, cũng có người muốn thu hút sự chú ý của truyền thông như Hà Lai, bất kể vì lý do gì, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, Hà Tỉnh cầm loa phóng thanh, liên tục gọi tên em trai.
Trước thiên nhiên, con người trở nên nhỏ bé, núi rừng hun hút, tìm người như mò kim đáy bể, người trong đoàn tìm kiếm toàn đàn ông, sau một ngày còn cạn sức, huống hồ Hà Tỉnh là phụ nữ. Cô đi đến nỗi cẳng chân nhức mỏi bàn chân đau buốt, mồ hôi túa ròng ròng, thế nhưng vẫn không tìm được Hà Lai.
Sự mệt mỏi của cơ thể cũng không bằng sự lo lắng trong nội tâm, muộn thêm một phút chưa tìm được người, Hà Lai sẽ cận kề nguy hiểm thêm một phút nữa, với người lớn tuổi không thể tham gia tìm kiếm như vợ chồng Tô Minh Tâm, thì sẽ là thêm một phút thấp thỏm lo âu.
Trong đoàn tìm kiếm có cảnh sát, cũng có dân bản địa. Lúc nghỉ ngơi, một người dân tốt bụng nói với Hà Tỉnh, nên chuẩn bị sẵn tinh thần là người không còn nữa, vùng núi quanh đây phức tạp, càng khó tìm hơn, rất có khả năng là đến mười ngày vẫn chưa tìm được, người có thể lực tốt đến đâu, dầm trong gió trong sương rồi mười hai mươi ngày cũng sẽ đi thôi, huống hồ có những con dốc dựng đứng, không cẩn thận sẽ rơi xuống vách núi. Trước kia họ đã từng vào núi tìm kiếm những người như vậy, chỉ một số rất ít là may mắn còn sống.
Hà Tỉnh cũng đã nghĩ đến tình huống này, thế nên mới tranh thủ từng phút từng giây, không muốn nghỉ ngơi một chút nào. Cô vịn vào gốc cây để đứng dậy, đi ra khỏi chỗ nghỉ chân, cầm loa gọi to tên em trai, mỗi một tiếng gọi đều vọng trở về, nhưng lại chìm vào khoảng không.
Những sự nghịch ngợm phá phách đáng ghét, vào lúc này như biến mất hết, chỉ còn nỗi bận lòng máu mủ tình thân, cô phải tìm được Hà Lai, cho dù chỉ còn là một cái xác thì cũng phải tìm cho bằng được. Vừa nghĩ đến cảnh thằng em trai nghịch ngợm biến thành một cái xác bất động, cô lại sợ, nỗi áp lực không biết trút vào đâu, chỉ có thể nén chặt vào từng sợi dây thần kinh.
Hành trình quá tiêu tốn thể lực, đoàn tìm kiếm cũng cần dừng lại nghỉ ngơi, nhóm nhỏ của Hà Tỉnh ngồi giữa hai gốc cây đại thụ, người tựa đầu, người kê lưng, ngả ra ngủ tạm một giấc.
Hà Tỉnh dựa vào thân cây, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, vừa nhắm mắt đã như thấy cảnh tượng hồi nhỏ, Hà Lai vừa gọi chị vừa chạy đến ôm chầm lấy cô, kéo theo sau là nỗi lo sợ như thác lũ ào ào vây quanh cô, nặng nề tới mức không sao thở nổi.
Cô nhớ đến Trình Triều Lạc, nhưng điện thoại không có tín hiệu, không liên lạc được với Trình Triều Lạc đang cách đây cả đại dương. Những giọt nước mắt kìm nén sau một ngày cuối cùng cũng lặng lẽ trào ra, cô cắn môi, cố không nấc thành tiếng.
Không biết đã ngồi được bao lâu, cô thiếp đi trong cảnh nước mắt giàn giụa. Ban ngày kiệt sức, giấc ngủ rất sâu, tới khi tỉnh lại thì cảm giác bên cạnh âm ấm, nghiêng đầu nhìn, cô chợt trông thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc. Trình Triều Lạc ngồi bên cạnh, cánh tay giang ra ôm lấy bả vai cô.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trình Triều Lạc đưa mắt nhìn xuống, tầm nhìn đối diện, Hà Tỉnh hỏi: “Đến đây từ lúc nào thế?”
“Tối qua.”, vừa tỉnh ngủ, cổ họng Trình Triều Lạc khàn đặc. Anh không liên lạc được với Hà Tỉnh, gọi điện thoại cho Tô Minh Tâm mới biết chuyện của Hà Lai, việc đầu tiên là bay về ngay, rồi vội vàng lên núi. Anh dùng sức siết chặt Hà Tỉnh, “Anh đi tìm với em.”
Nước mắt Hà Tỉnh lăn dài, cô nói ra điều mà mình sợ nhất, “Anh nói xem, Hà Lai, có khi nào…”, cô không dám nói đến hai chữ “tử vong”.
“Không đâu.”, Trình Triều Lạc nói với cô bằng một giọng khẳng định chắc chắn.
“Đã mất liên lạc năm ngày rồi, đồ ăn nó mang theo chắc cũng ăn hết rồi.”
“Chần chừ càng lâu càng mạo hiểm, mình đứng dậy đi tìm thôi.”, Trình Triều Lạc không nói mấy lời an ủi nữa, mà biến tất cả thành hành động, anh nắm tay Hà Tỉnh, đi theo đoàn tìm kiếm, lùng sục khắp nơi.
Có Trình Triều Lạc bên cạnh, Hà Tỉnh bỗng yên tâm hẳn, chuyện có mệt mỏi hơn nữa cũng không còn thấy mệt. Lại là một lần mặt trời mọc rồi lặn nữa.
Đội tìm kiếm dừng lại nghỉ ngơi, nhưng Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh thì không, tiếp tục tìm quanh khu vực cả đội đang nghỉ.
Bất ngờ, Hà Tỉnh trông thấy có một người nằm dưới sườn núi, cô vô thức nắm chặt tay Trình Triều Lạc, “Hình như ở đằng kia có người.”
“Mình qua đấy xem sao.”, chỉ vài bước chân, mà bàn tay Trình Triều Lạc bị cô nắm chặt đến nỗi trắng bệch, anh nhỏ giọng trấn an: “Không phải Hà Lai đâu.”
Hà Tỉnh cắn chặt môi, không nói lời nào. Sườn núi dốc, Trình Triều Lạc đưa một tay dắt cô, một tay vịn vào thân cây từ từ men xuống dưới.
Xuống tới chân núi, hai tay Trình Triều Lạc nắm lấy bả vai Hà Tỉnh, anh nói: “Đứng đây đợi anh, anh đi qua xem thế nào.”
Họ gọi lớn tiếng, nhưng người nằm trên mặt cỏ không hề có phản ứng, là sống hay chết thì đã có thể đoán được. Bụi cỏ che khuất gương mặt của người kia, Hà Tỉnh không nhìn rõ, cũng không dám nhìn, cô lật tay lại tóm lấy cổ tay Trình Triều Lạc, “Nếu là Hà Lai… nói cho em biết.”
“Không phải Hà Lai đâu.”, Trình Triều Lạc vẫn nói bằng giọng chắc chắn như trước.
Anh đi tới, Hà Tỉnh nhắm mắt lại, cắn chặt môi, thấp thỏm đợi kết quả. Một lát sau, cô nghe thấy Trình Triều Lạc nói, “Không phải Hà Lai.”
Hà Tỉnh thở phào, chưa kịp nói gì, thì từ lùm cỏ phía xa bỗng vọng đến âm thanh loạt xoạt, họ cùng nhìn theo phía phát ra tiếng động. Trong lùm cỏ cách đó không xa còn có thêm một người nữa, có tiếng chứng tỏ là còn sống.
Họ nhìn nhau, rồi lập tức chạy đến, vén vạt cỏ ra. Là Hà Lai với khuôn mặt trắng bệch và đôi môi khô khốc, nó thều thào gọi một tiếng “Chị!”
Hà Tỉnh không quan tâm được chuyện gì nữa, cuống quýt đỡ Hà Lai dậy, vặn nắp chai nước mang theo bên mình cho nó uống.
“Bọn em ngồi yên ở đây, anh lên kia gọi người.”, Trình Triều Lạc dặn dò xong liền chạy lên đỉnh núi.
Năm sáu ngày không uống nước, Hà Lai nằm trong lòng chị mà cảm giác như đây chẳng phải thật, nó dồn hết sức, đưa tay lên chạm vào Hà Tỉnh, “Chị, em vẫn còn sống à?”
Sống mũi Hà Tỉnh cay xè, nước mắt lã chã, “Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn thế, bố mẹ đang đợi ở ngoài núi để đưa mày về nhà đấy.”
Vì kiệt sức trầm trọng, lại thêm việc cẳng chân bị gãy xương, vừa ra khỏi núi, Hà Lai lập tức được đưa đến bệnh viện địa phương để điều trị. Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hà Tỉnh như bị vắt cạn sức, dựa vào thành ghế dài, không nói một lời nào.
Cuộc phẫu thuật kết thúc, Tô Minh Tâm và Hà Khánh Lâm ở lại bệnh viện chăm sóc, Trình Triều Lạc dẫn Hà tỉnh đến một khách sạn gần bệnh viện để nghỉ ngơi. Ở trên núi hai ngày, cả người ướt rượt, Hà Tỉnh lê tấm thân mệt lả đi tắm rửa. Ra khỏi nhà tắm, Trình Triều Lạc đưa cho cô hộp sữa vừa ngâm trong nước nóng, “Uống rồi đi ngủ.”
Đến lượt Trình Triều Lạc đi tắm, Hà Tỉnh mặc bộ đồ ngủ mới mua, lắng nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, tay cầm hộp sữa nóng, đứng trước cửa sổ phòng khách sạn nhìn dòng xe hối hả qua lại bên dưới, cơ thể như một cỗ máy khuyết linh kiện, chỉ chạm vào thôi là sẽ hỏng, mệt mỏi cực độ.
Cô uống hết hộp sữa, cúi đầu vứt vỏ hộp vào thùng rác, lại ngước lên nhìn dáng người cao lớn của Trình Triều Lạc phản chiếu trên cửa kính. Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, cơ bụng gồ ghề săn chắc, dưới mép khăn tắm, đường nhân ngư chạy dọc xuống nơi thần bí, lộ ra một nửa hình xăm màu xanh đen, là tên của cô.
Để ý thấy ánh mắt của cô, bàn tay đang lau tóc của Trình Triều Lạc khựng lại, anh ngước lên nhìn về phía cửa sổ, chạm phải ánh mắt cô trên kính, một lát sau, anh đi tới rồi ôm cô, “Qua cả rồi.”
Hai mắt Hà Tỉnh ướt nhòe, cô không nói câu nào, Trình Triều Lạc biết cô đang lo sợ điều gì, cô ôm chặt anh, “Tiền để Hà Lai đi thám hiểm là em cho nó… Giả sử nó ngủ luôn trên núi như cậu bạn kia… em sẽ thành tội đồ của cả nhà, cả đời không thể nào tha thứ cho mình được… Đáng ra cho tiền xong em phải hỏi nó đi đâu, đi thế nào, nhưng em cắm mặt vào công việc nên chả hỏi han gì…”, cô nói trong tiếng nghẹn ngào nức nở.
“Hà Lai với cậu bạn kia suy nghĩ đơn giản quá, hành động nóng vội, không liên quan gì đến em cả.”, Trình Triều Lạc duỗi một tay ra rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Nhưng tiền là do em cho, nếu em không cho tiền thì Hà Lai không đi được, từ đầu bố mẹ đã không đồng ý để nó đi làm mấy chuyện vô bổ rồi, là tại em cảm thấy nó đang mơ hồ không có mục tiêu, thử làm vài thứ cũng hay.”
“Một tòa nhà bị sập, phải trách người chi tiền ra xây nó à?”, Trình Triều Lạc nói bằng giọng rất điềm tĩnh, “Nền móng không chắc thì mới sập được.”
Hà Tỉnh vừa tự trách mình vừa chưa thoát ra khỏi cảm giác sợ hãi, cơ thể lại rệu rã, khóc một trận đã đời rồi những u uất trong lòng mới trút ra được. Trước khi ngủ, cô gối đầu lên cánh tay Trình Triều Lạc, cả người vùi trong lòng anh, vô thức nép vào nguồn nhiệt ấm nóng.
Trên núi, cảm giác bất lực, hoang mang, sốt ruột cứ thay nhau ập tới, trái tim cô như bị thả vào chảo rán, bỏng rát từng giây từng phút. Sự xuất hiện của Trình Triều Lạc như một luồng sáng kéo cô ra khỏi sự vùng vẫy vô tận.
Nghĩ đến việc Trình Triều Lạc nói đi nói lại với cô rằng Hà Lai không sao, Hà Tỉnh hỏi: “Sao anh biết chắc chắn sẽ tìm thấy Hà Lai?”
Rất nhiều năm về trước, Trình Triều Lạc từng xem một bộ phim điện ảnh của Hồng Kông tên là “Cầu vồng đôi”, trong phim, bà La có một câu cửa miệng là “Làm người phải luôn có niềm tin.”
Hồi lần đầu xem, anh còn rất nhỏ, không hiểu ý nghĩa của câu nói này, sau thành niên rồi mới dần dần hiểu được những gì bộ phim muốn truyền đạt, rằng năm tháng có thể đánh cắp tình yêu, tình thân… rất nhiều thứ đè nặng lên chúng ta, nhưng lại không thể lấy đi được niềm tin.
Chỉ cần có niềm tin, thì tới cuối cùng sẽ được ánh sáng chiếu rọi.
Anh không có khả năng biết trước tương lai, cũng không biết có thể tìm được Hà Lai hay không, chỉ là anh biết, trong hoàn cảnh khốn đốn, càng phải vật lộn khổ sở,càng cần có lòng tin.
Đó mới là Trình Triều Lạc.
Hà Lai xuất viện về nhà, mọi người ăn ý chuyển thái độ từ quan tâm sang răn dạy, như thể đã bàn bạc từ trước rồi.
Cậu bạn cùng phòng trượt chân trong lúc giẫm lên mỏm đá, sườn núi dốc, Hà Lai chạy ra kéo cậu ấy, nhưng không kéo được, ngược lại còn bị lôi xuống theo. Cậu bạn kia đập đầu vào đá, mất mạng ngay tại chỗ, nó thì may mắn hơn, không đập vào đâu, chỉ có xương cẳng chân bị gãy nên không cử động được. Nếu người nhà không báo cảnh sát lên núi tìm, thì chỉ qua vài ngày nữa, nó cũng sẽ rơi vào cảnh dầu cạn đèn tắt, chết luôn trên đó.
Trải qua sự việc như vậy, chẳng cần ai giáo huấn cũng sẽ tự trưởng thành.
Giông bão qua đi, cuối tuần, Hà Tỉnh tới thăm Nam Tiêu. Tầm này bụng Nam Tiêu đã nhô lên nhiều rồi.
Nam Tiêu mang đĩa hoa quả ra, vừa ăn vừa hỏi thăm chuyện của Hà Lai. Hà Tỉnh kể lại cả quá trình họ đi tìm kiếm, mà hai mắt vẫn dán chặt lấy bụng Nam Tiêu.
“Muốn sờ không?”
Hà Tỉnh gật đầu lia lịa.
Trong nhà chỉ có hai người, Nam Tiêu vén vạt áo lên, để lộ ra cái bụng tròn xoe.
Hà Tỉnh nhẹ nhàng áp bàn tay lên, lòng bàn tay bỗng bị đá một cái, cô cười toe toét, “Nó đá tớ này?”
“Ngày nào cũng đá thùm thụp ấy.”, Nam Tiêu cũng cười, đồng thời chạm lên bụng rồi bảo, “Thích mẹ Tỉnh Tỉnh không?”, gò bụng lại nhô lên, Nam Tiêu quay sang nhìn Hà Tỉnh, “Xem ra nó thích cậu thật đấy.”
Hà Tỉnh lại sờ lên bụng Nam Tiêu, “Bảo bối, mẹ cũng thích con.”
“Thích thì cậu cũng sinh một đứa đi.”, Nam Tiêu ôm cánh tay Hà Tỉnh lãm nũng, “Cậu với Trình Triều Lạc mau sinh một đứa đi, đừng để hai đứa lệch tuổi nhau nhiều quá, không thì có khoảng cách, làm bạn thân kiểu gì được.”
“Tớ vẫn chưa chuẩn bị xong.”, Hà Tỉnh do dự.
Nam Tiêu: “Chuyện con cái không phải cậu muốn có là có ngay được, khối người phải đến một hai năm mới có thai ấy, thời gian dài như thế rồi mà vẫn còn chưa đủ cho cậu chuẩn bị à?”
Nói như vậy, hai năm sau hai người họ hai mươi chín tuổi, đợi đến khi con ra đời là vừa tròn ba mươi, không sớm không muộn, Hà Tỉnh hơi động lòng, “Cũng được.”
Nam Tiêu: “Thế thì đừng tránh thai nữa, đêm nay bắt đầu luôn.”
Hà Tỉnh: “…”
Họ vẫn luôn vậy, hao tâm tổn sức vì chuyện của người kia hơn cả của mình.
Vấn đề con cái đã xong, Nam Tiêu lại nhắc đến chuyện của Hà Lai, “Bố mẹ cậu có mắng nó không?”
“Mắng á? Mẹ tớ cho nó ăn hai cái tát.”, nhớ lại cảnh tượng lên núi tìm người, Hà Tỉnh vẫn còn sợ, “Nó lên vùng núi có chằng chịt núi con, đi vào mà như mê cung ấy, núi cao, cây cối thì rậm rạp, đi trong đấy cảm giác mình nhỏ bé hẳn, như trôi trên biển, không nhìn ra được đâu là đầu đâu là cuối, sợ lắm, cũng may sau đấy Trình Triều Lạc đuổi kịp, bằng không chắc tớ không trụ nổi.”
Nam Tiêu xoa đầu Hà Tỉnh, “Đổi một góc độ khác mà nghĩ thì bất kể vào thời điểm nào, cậu cũng đều có Trình Triều Lạc bên cạnh, may mắn thật.”
“Đúng là quá may mắn.”, đuôi mắt Hà Tỉnh cong lên, “Có anh ấy, hình như trời sập cũng không sợ nữa.”
“Thế nên nhanh sinh một đứa đi thôi.”, vì chuyện để hai đứa con trở thành bạn thân, Nam Tiêu dùng mọi cách thúc giục, cứ có cơ hội là lại nhắc đến chuyện này, lâu dần khiến Hà Tỉnh bất giác bị tẩy não, cô đáp: “Sinh, sinh, sinh, tối nay về sinh luôn.”
…
Đến tối, Trình Triều Lạc đi ăn cùng đối tác, nửa chừng nhận được mười tin nhắn của Hà Tỉnh giục anh về nhà. Anh giải thích lý do không thể ra về ngay được, Hà Tỉnh liền không nhắn nữa. Sợ cô giận, Trình Triều Lạc quyết định luôn việc quan trọng nhất ngay trên bàn ăn, sau đó lập tức về nhà.
Trong nhà, Hà Tỉnh đang thảnh thơi xem tivi, gặm đồ ăn vặt, thấy anh về thì rất ngạc nhiên, còn cảm thán: “Bọn anh ăn nhanh thế.”
Trình Triều Lạc bị cô chọc cười, “Em gọi anh về như kiểu cháy nhà đến nơi, là để anh xem phim cùng em à?”
“Không phải.”
“Thế gọi anh về làm gì?”
Hà Tỉnh xem tivi, nhai miếng khoai tây rồm rộp, “Sinh em bé.”
Trình Triều Lạc tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi lại lần nữa, “Gì cơ?”
Hà Tỉnh dời tầm mắt khỏi màn hình tivi, nhìn sang Trình Triều Lạc, đổi thành từ khác, “Tạo người.”
Lần này thì Trình Triều Lạc nghe rõ mồn một, ý cười bên môi càng đậm hơn, ánh mắt lại đảo một vòng trên bộ đồ ngủ kín mít của Hà Tỉnh, “Mặc bộ này để tạo?”
Sinh em bé với quần áo thì liên quan gì đến nhau?
Hà Tỉnh thản nhiên nhìn anh, “Đúng.”
Trình Triều Lạc xoay người bỏ đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, anh vung tay lên, hờ hững nói: “Hôm nay không tiện, để hôm khác đi.”
Hà Tỉnh:???
“Không tiện? Anh đến tháng à?”