Cảnh nồng nhiệt trong phim đã kết thúc, song nụ hôn của họ vẫn chưa dừng lại, mãi một lúc sau mới tách ra mỗi người nằm một bên, từ từ lấy lại nhịp thở.
Đầu óc Hà Tỉnh trở nên trống rỗng, rồi từ từ được lấp đầy lại. Cô bắt đầu nghi ngờ bộ phim này đã được Trình Triều Lạc chọn sẵn rồi, nụ hôn tối nay cũng là âm mưu từ trước, “Anh cố ý phải không?”, cô nhìn lên trần nhà và hỏi Trình Triều Lạc.
“Chuyện gì?”
“Phim cả… nụ hôn.”
Trình Triều Lạc thấp giọng cười, “Không thích à?”
Hà Tỉnh lờ đi, không đáp, “Còn dám giở trò gài em, là mặc xác anh đấy.”
Trình Triều Lạc xoay người nằm nghiêng, chống một tay dậy, thân trên áp sát vào Hà Tỉnh, hai mắt nhìn cô chằm chằm, “Thế lần sau anh nói thẳng luôn là bảo bối anh muốn hôn em nhé?”
Sao anh có thể nói ra mấy câu kiểu này mà mặt không biến sắc vậy?
Mặt Hà Tỉnh nóng ran, cô không nhìn thẳng vào mắt anh, mà chỉ liếc sang bên cạnh qua khóe mắt, thấy khóe môi Trình Triều Lạc dính một vết son, cô không nhịn được phải phì cười.
“Cười cái gì?”
“Không nói đấy.”
Trình Triều Lạc thò tay ra nhắm trúng điểm nhột hai bên eo Hà Tỉnh, “Nói không?”. Hà Tỉnh lật người lại tóm anh, đùa giỡn ầm ĩ rồi bất giác quấn vào nhau, lăn từ đầu giường xuống cuối giường, ánh mắt vừa chạm nhau, lại một nụ hôn tới tấp, cả hai cùng chìm đắm trong một thứ trải nghiệm trước giờ chưa từng có.
Xong xuôi, Trình Triều Lạc ôm cô không rời tay, nhất quyết phải thấy cô đỏ mặt, phải thấy ánh mắt lảng tránh vì xấu hổ của cô. Trình Triều Lạc như tìm ra được một món báu vật, nâng niu, bịn rịn, không muốn buông ra, anh đưa tay lên khẽ véo má Hà Tỉnh, “Da mặt mỏng thế này, mai sau phải làm sao đây?”
Hà Tỉnh quay đầu định cắn tay anh, nhưng Trình Triều Lạc nhanh tay nhanh mắt tránh được. Chợt thấy có vẻ lại sắp dính lấy nhau, Hà Tỉnh vội vàng lùi về, giữ khoảng cách với Trình Triều Lạc. Cô kéo cái chăn chặn ngang ở giữa, rồi cảnh cáo Trình Triều Lạc, “Không được vượt ranh giới.”
Trình Triều Lạc nhướn người tới, “Em nghĩ cái này ngăn được anh à?”
Hà Tỉnh muốn nghiêm túc xem hết bộ phim, cô khẽ thụi Trình Triều Lạc, “Không được sang đây, em phải xem hết phim.”
Trình Triều Lạc nhổm dậy hôn một cái lên chóp mũi cô, rồi ngoan ngoãn về lại chỗ của mình, phần sau của phim chẳng có chỗ nào để họ đùa giỡn nữa, nên anh xem tiếp cùng cô.
Trong phim, nam nữ chính bị chia cách vì sự khác biệt thân phận, trước khi xa nhau, nam chính xăm tên nữ chính lên người mình, để trên người mình mãi mãi có dấu ấn của nữ chính.
Hà Tỉnh cảm động khóc thút thít, không ngừng cảm thán, “Lãng mạn quá.”
Trình Triều Lạc nhíu mày, nói một câu phá hỏng bầu không khí: “Anh thấy là ngu dốt quá mới đúng, ngộ nhỡ chia tay thật, người sau mà nhìn thấy lại chả tức chết à.”
“…”
Hà Tỉnh cả giận nhào sang đấm anh, “Anh còn muốn có người sau hả?”
“Đâu có, anh chỉ đơn thuần là đang đánh giá hành vi này thôi.”, Trình Triều Lạc đưa tay lên vỗ vỗ vào miệng mình, “Cái mồm thối tha này.”
Hà Tỉnh bất mãn “hừ” một tiếng, “Nam Tiêu còn khen anh lãng mạn cơ đấy, rõ ràng là tên đầu gỗ, có mạo hiểm khiến người sau tức giận mà vẫn xăm lên người mới là lãng mạn nhất.”
Trình Triều Lạc: “…”
Một khúc nhạc đệm đi qua, tầm mắt của họ lại chuyển về bộ phim. Bỗng nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng của Hà Lai, “Anh Triều Lạc.”
“Ế? Sao lại khóa cửa nhể?”, Hà Lai đập thùm thụp lên cửa phòng, “Anh Triều Lạc, anh có trong đấy không?”
Hà Tỉnh hốt hoảng trốn vào chăn, đồng thời bịt miệng Trình Triều Lạc, nhìn chằm chằm ra cửa, sợ nhất là Hà Lai lẻn vào rồi sẽ thấy họ quấn một chỗ. Cô chỉ mải để ý động tĩnh ngoài cửa, bất chợt cảm giác lòng bàn tay nóng rực, ươn ướt, cúi đầu xuống lại vừa vặn chạm phải ánh mắt tinh quái của Trình Triều Lạc, vậy mà anh lại dám liếm lòng bàn tay cô.
Không dám phát ra tiếng động, Hà Tỉnh duỗi tay cấu Trình Triều Lạc, khiến Trình Triều Lạc giãy giụa tránh, cả hai lại một lần nữa quấn lấy nhau trong lặng lẽ.
Hà Lai áp rịt vào cửa nghe ngóng một lát rồi lẩm bẩm: “Ở trong có tiếng động mà nhỉ, chẳng lẽ lại ngủ rồi?”, nó giơ cả hai tay ra đập cửa bùm bùm, còn gào cổ lên gọi: “Anh Triều Lạc.”
Trốn mãi cũng không được, Trình Triều Lạc đành xuống giường đi mở cửa. Anh chặn Hà Lai ở ngoài, tiện tay đóng cửa lại, Hà Lai không nhìn thấy được bên trong, “Tìm anh làm gì?”
“Nguyên một ngày hôm nay em không thể qua được cửa này, không qua cửa em không ngủ được, anh Triều Lạc hộ em một lần đi.”, Hà Lai cầm cái điện thoại bỏ không trong nhà ra chơi game.
Trình Triều Lạc chỉ mất đôi ba thao tác là giúp nó qua ván, anh trả điện thoại lại cho Hà Lai, “Xong rồi, về đi ngủ đi.”
Hà Lai nhận điện thoại, nhưng vẫn ngồi yên bất động, tầm mắt nó dính chặt lấy Trình Triều Lạc.
“Nhìn gì?”, Trình Triều Lạc bị nó nhìn mà chột dạ, sờ bừa lên mặt.
Hà Lai: “Sao cạnh mép anh lại có son? Hôn nhau với chị em à?”
Trình Triều Lạc: “…”
Vừa rồi chỉ mải nô đùa, quên mất lau bỏ vết son, Trình Triều Lạc đi rửa mặt rồi dặn Hà Lai, “Dính màu vẽ, chị em không ở nhà anh, đừng có nói linh tinh.”
Hà Lai bán tín bán nghi, lê bước đi về.
“Về rồi.”, Trình Triều Lạc về phòng.
Hà Tỉnh thò đầu từ trong chăn ra, hít sâu thở đều, vỗ vỗ ngực và bảo: “Dọa chết em rồi.”
“Có phải yêu đương lén lút đâu, sợ cái gì?”
“Cái thằng Hà Lai này mồm doe lắm, nó mà biết, rồi cả nhà sẽ biết, em vẫn chưa muốn kể cho bố mẹ sớm như thế.”, Hà Tỉnh nhìn ra, Trình Triều Lạc mới rửa mặt, tóc trước trán hẵng còn đọng nước, đôi mắt đen láy sáng ngời. Đột nhiên cô bật cười, nhào đến hôn chụt một cái lên má Trình Triều Lạc, “Bạn trai em đẹp trai quá.”
Trình Triều Lạc cúi đầu hôn cô, “Bạn gái anh còn xinh hơn.”
Đang chuẩn bị quấn quýt ôm hôn, thì cửa phòng bỗng bị đẩy vào. Trình Triều Lạc cứ tưởng sẽ không còn ai đến nữa, vừa rồi quên không khóa lại, không ngờ Hà Lai lại quay về, “Anh Triều Lạc.”
Hà Tỉnh bắn xa ra khỏi người Trình Triều Lạc như cái lò xo, giữ khoảng cách với anh, vốn định vớ lấy một quyển sách để lấp liếm, nhưng nhìn trái ngó phải khắp giường cũng chẳng kiếm được quyển sách nào, cô chỉ đành ngồi yên bất động.
Hà Lai đứng sững lại, nhìn Hà Tỉnh chằm chằm, “Nửa đêm nửa hôm, chị ở trên giường anh Triều Lạc làm gì?”, nó ngoảnh sang nhìn Trình Triều Lạc, “Anh Triều Lạc, vừa nãy anh bảo chị em không có ở nhà anh cơ mà?”
“Chị sang mượn sách.”, Hà Tỉnh xuống giường, đi ra ngoài, “Khuya rồi mày còn sang đây làm gì?”
Hà Lai vò đầu, “Mượn sách mà mượn được hẳn lên giường à?”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh liếc sang Trình Triều Lạc, ra hiệu cho anh xử lý Hà Lai, sau đó bỏ về.
Trình Triều Lạc thừa chiêu để đối phó với Hà Lai, vừa dỗ vừa dọa, chỉ mấy câu đã khiến Hà Lai tin sái cổ chuyện Hà Tỉnh ham học nên đêm hôm khuya khoắt vẫn còn sang phòng Trình Triều Lạc mượn sách.
***
Tụ tập ăn uống là việc không thể thiếu mỗi dịp Tết, Hà Tỉnh theo bố mẹ đi gặp bao nhiêu vị trưởng bối, đến mùng năm mới có thời gian đi gặp bạn bè của mình. Vẫn là mấy người bạn cấp Ba, chỉ có điều, vai độc thân lần này chuyển từ Hà Tỉnh sang Châu Từ Dữ.
Bên trái thì Mạnh Thiên Sơn mải dỗ vợ, bên phải thì Trình Triều Lạc gắp đồ ăn rót đồ uống cho Hà Tỉnh, thiếu điều đút thức ăn vào miệng Hà Tỉnh. Châu Từ Dữ đặt đũa xuống, “Hôm nay các cậu hẹn nhau ra đây để thồn cơm chó à?”
Hà Tỉnh: “Cho cậu cảm nhận một chút cảm giác của tôi hồi lớp Mười hai.”
Mạnh Thiên Sơn: “Hơn nửa năm nay Thẩm Ức Đường không liên lạc với ông một lần nào, chắc cũng quên tiệt ông rồi đấy, sao cứ phải nhớ mãi như thế? Đại học B đầy gái xinh, yêu một em đi.”
Châu Từ Dữ trầm mặc. Từ khi họ chia tay, Thẩm Ức Đường trở thành chủ đề cấm kỵ, không ai được nhắc đến trước mặt Châu Từ Dữ, Mạnh Thiên Sơn vì để khuyên anh ấy nên mới chẳng quan tâm mà động đến chủ đề cấm kỵ này. Bỗng Châu Từ Dữ bật cười, khó mà nhìn ra được điều gì trong ánh mắt, “Độc thân hay mà.”
Vậy là vẫn không quên được rồi.
Mạnh Thiên Sơn ngậm miệng không nói nữa, chủ đề nhanh chóng được chuyển sang chuyện ở trường, “Mấy phòng cạnh phòng ký túc xá của bọn tôi toàn là sinh viên năm tư, trước đợt thi học kỳ, có ông nhảy từ trên tầng xuống, nghe bảo là tại áp lực về việc làm nặng quá, trong nhà lại thúc giục căng, nhất thời không chấp nhận được.”
“Đáng tiếc thật.”, Trình Triều Lạc tán gẫu câu được câu chăng với Mạnh Thiên Sơn, một tay để trên bàn xoay xoay cốc nước, một tay cho xuống dưới bàn nắm lấy tay Hà Tỉnh. Ngón tay cô rất thon, làn da nhẵn mịn, lòng bàn tay không dầy dặn, cảm giác chỉ nắm chặt thôi là sẽ gãy, anh không dám siết mạnh, chỉ dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt.
Hà Tỉnh lẳng lặng phản ứng lại, hoặc mười ngón đan cài, hoặc lòng bàn tay áp vào nhau, hai bàn tay lặng lẽ ủ ấm cho nhau ở chỗ người khác không thấy được. Hà Tỉnh lại nghịch ngợm cong ngón tay lên, khều nhẹ vào lòng bàn tay Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc dựa lưng vào thành ghế, thu bàn tay đang nghịch cốc nước lại, búng một phát lên tai Hà Tỉnh như để trừng phạt, phát ra tín hiệu cảnh cáo rõ ràng.
Hà Tỉnh hiểu ý anh, động tác trên tay không hề dừng lại, thậm chí còn cố ý làm tới.
Châu Từ Dữ ho khẽ một tiếng, làm gián đoạn chuỗi hành động của Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, tất cả cùng nhìn qua, nhưng Châu Từ Dữ chỉ nhìn mỗi Trình Triều Lạc, “Hai con mắt sắp rơi lên người Hà Tỉnh rồi đấy, chảy nhão nhoét ra không thấy hãi à?”
“Thích thế.”, Trình Triều Lạc cầm viên kẹo bạc hà cạnh bàn ném về phía Châu Từ Dữ, “Cậu ghen tỵ à?”
Châu Từ Dữ: “…”
Mạnh Thiên Sơn cười khùng khục, anh chàng huých Châu Từ Dữ, ý châm chọc rõ mồn một, “Mười tám năm mới lần đầu được yêu, thông cảm tí đi.”
Châu Từ Dữ gật đầu, nói hùa theo ý của Mạnh Thiên Sơn: “Đúng là phải thông cảm cho trai còn zin thật.”
Trình Triều Lạc: “…”
Sợ họ càng nói càng xiêu vẹo, Hà Tỉnh lên tiếng chặn lại, “Ngậm mồm hết cả vào.”
“Nhìn đi, mới thế mà đã bênh rồi kìa.”, Mạnh Thiên Sơn trêu đùa.
Bình thường Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn không có cơ hội bỡn cợt Trình Triều Lạc, chẳng mấy khi nắm được thóp, đương nhiên cả hai không chịu từ bỏ, suốt cả bữa cơm cứ vần quanh chuyện yêu đương của Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh, đến khi Trình Triều Lạc xuống lầu thanh toán thì mới bịt được miệng của đám bạn.
***
Khai giảng, nghe được tin Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc yêu nhau, mấy cô gái phòng 204 vừa hoan hô vừa hú hét ầm ĩ, đồng thời quyết phải “sát phạt” Hà Tỉnh một bữa.
Cuộc sống của Hà Tỉnh trong học kỳ mới chẳng khác khi trước là bao, chỉ có điều là thời gian ở cạnh Trình Triều Lạc nhiều hơn, ngoài những lúc hai người phải đi học, thì hầu hết là như hình với bóng, dính nhau hơn cả ngày xưa.
Có hôm Hà Tỉnh rất bận, cả ngày không có thời gian gặp Trình Triều Lạc, đến tối Trình Triều Lạc đợi dưới chân ký túc xá, tới tận khi Hà Tỉnh xong việc quay về nhìn nhau qua quýt một lúc, rồi anh mới chịu đi.
Vào phòng, Đổng Tuế Tuế hỏi: “Hai đứa bọn cậu quen nhau mười mấy năm, thân thiết như thế, mà vẫn có chuyện để nói à?”
“Có chứ.”, những lúc ở cạnh nhau, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc không bao giờ hết chuyện để nói, dù ai bận việc của người đấy không nói gì thì cũng chẳng gượng gạo, đây là sự ăn ý được hình thành qua nhiều năm bên nhau.
Trương Cúc nói chêm vào: “Mấu chốt là quen nhau bao nhiêu như thế, mà vẫn dính như sam ấy.”
Hà Tỉnh ngượng ngùng cười, “Đâu có đâu.”
Trương Cúc: “Một ngày không gặp như cách ba thu, lại còn đâu có đâu?”
“Tớ với bạn trai tớ hồi mới yêu nhau cũng thế đấy, lâu dần rồi sẽ đỡ thôi.”, Mạnh Thanh Đồng tạm dừng, sau đó hỏi, “Có điều, bọn cậu quen nhau lâu như thế, có cảm giác mới mẻ không? Có bị đỏ mặt, tim đập thình thịch không?”
Hà Tỉnh ậm ừ đáp: “Có.”
Đổng Tuế Tuế thở dài, “Đã có thanh mai trúc mã bao giờ đâu, đương nhiên là không hiểu được rồi.”
Những điều đám bạn cùng phòng thắc mắc, Hà Tỉnh chưa từng suy nghĩ tới. Cô và Trình Triều Lạc đã quen thuộc thân thiết khó chia tách được, yêu nhau chỉ càng gắn bó hơn mà thôi, cả hai đều thích cảm giác ở bên nhau, cũng thường ôm hôn ở nơi không người, hưởng thụ những trải nghiệm khác lạ đến từ việc chuyển đổi mối quan hệ.
…
Hôm nay Hà Tỉnh tan học sớm, đến văn phòng trước giờ. Cửa không khóa, cô đẩy cửa đi thẳng vào trong. Văn phòng im ắng, nên giọng nói của đứa con gái ở trong nghe cực kỳ chói tai.
Cô ả với mái tóc xoăn đang che tay trước máy tính của Trình Triều Lạc, không cho anh làm việc, chất vấn một cách kỳ cục, “Rốt cuộc là có được không?”
“Không được.”, không đóng được máy tính, Trình Triều Lạc dứt khoát không lấy nữa, cúi đầu thu dọn đồ cho vào cặp.
“Mình theo đuổi cậu lâu như thế, mà cậu không động lòng chút nào à?”, cô ả giằng lấy đồ đạc trong tay Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc quẳng cặp sang một bên, “Tôi đã bảo là tôi có bạn gái rồi cơ mà.”
“Chưa cưới, không tính là phạm pháp.”, cô ả quyết không chịu từ bỏ.
Trình Triều Lạc chán nản, “Trong trường có bao nhiêu con trai, sẽ có người phù hợp với cậu hơn, bỏ qua tôi đi.”
“Nhưng mình thích cậu.”
Hà Tỉnh nhận ra, đó là cô nàng đã tỏ tình với Trình Triều Lạc ở sân bóng rổ vào học kỳ trước. Ngày xưa gặp phải chuyện này, Hà Tỉnh còn hí hửng đứng hóng, giờ thì không nhìn nổi nữa, không nhìn nổi một phút nào nữa. Cô đi vào, hất bàn tay đang che máy tính của cô ả kia ra, hùng hổ gập máy tính vào rồi cho vào cặp.
Cô ả tức điên tiết, giọng điệu nghe chẳng mấy hiền lành, “Cô là ai?”
Trình Triều Lạc chắn trước mặt Hà Tỉnh theo bản năng, “Bạn gái tôi.”
Cô ả nhìn Hà Tỉnh bằng ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó bỡn cợt Trình Triều Lạc, “Không ngờ mắt nhìn của cậu lại kém thế này.”
Trước giờ Trình Triều Lạc vẫn từ chối cô ta vô cùng lịch sự, nhưng vừa nghe thấy câu này, mặt mày anh bỗng chốc sa sầm, ánh mắt lạnh buốt, lời buông ra không chút khách sáo: “Tôi thích ai, không cần cô phải đánh giá, mời ra khỏi đây.”
Cô ả vùng vằng quay người bỏ đi, nhưng Hà Tỉnh kịp xông lên một bước chặn cô ta lại, “Biết thừa người ta có bạn gái rồi còn đến quấy quả, đúng là chả ra làm sao. Nếu cảm thấy mình xinh đẹp thì đừng làm chuyện mất mặt thế này, làm kẻ thứ ba chen chân vào giữa người ta có vẻ vang gì cho cam.”, cô nhếch mép hỏi đối phương, “Cô nói xem có đúng không?”
Cô ả tự biết mình đuối lý, bị Hà Tỉnh nói cho xám ngoét mặt mày, cuối cùng cũng đành phải thề, “Yên tâm, tôi không thèm đến tìm cậu ta nữa đâu.”
Người đi rồi, Hà Tỉnh cũng không thèm để ý đến ai nữa.
Trình Triều Lạc sán lại gần, “Ghen à?”
Hà Tỉnh quay ngoắt đi, gắt gỏng nói: “Ghen đấy.”