“Cậu ta phiền phức lai láng thì có.”, Hà Tỉnh nghiêng người, dựng khuỷu tay lên bàn, một tay chống má, quay sang đối diện với Đổng Tuế Tuế, “Cậu nói xem, bạn học cấp Ba hơn một năm không liên lạc, giờ lại không học cùng một trường đại học, có thể tán đổ không?”
“Khó đấy.”, Đổng Tuế Tuế phân tích, “Nhưng cũng không chắc, nếu đối phương cũng có cảm giác, đôi bên thích nhau, chỉ thiếu một bước chính thức, thì khoảng cách chẳng thành vấn đề.”, rồi lại hỏi cô thêm, “Là cậu à?”
“Không phải.”, Hà Tỉnh vội vàng phủ nhận, “Một người bạn của tớ.”
“Trình Triều Lạc?”
“Dễ đoán thế à?”
Đổng Tuế Tuế bật cười ha hả, “Trừ mấy đứa phòng 204 này ra, cậu cũng chỉ có hai người bạn khác.”, đột nhiên cô nàng “Ớ?” một tiếng, “Cậu có cậu bạn cũng đẹp trai đấy, nhưng trông hơi lập dị, cậu ấy tên là gì?”
“Châu Từ Dữ! Cậu ấy không có bạn gái đâu.”, Hà Tỉnh có lòng nhắc nhở, “Đừng nhắm vào cậu ấy, khó cưa lắm, với lại cậu ấy mới bị bạn gái đá, không biết có chịu mở lòng lần nữa để đón nhận người khác hay chưa nữa.”
Đổng Tuế Tuế thở dài, “Vốn liếng tốt thật, nhưng mà vô ích.”
Hà Tỉnh: “…”
“Chuyện của Trình Triều Lạc, sao cậu biết người ta một năm nay không liên lạc?”, Đổng Tuế Tuế xoay đề tài về lại Trình Triều Lạc.
Hà Tỉnh thoáng khựng lại, năm lớp Mười hai, Trình Triều Lạc và cô không hay liên lạc, không có nghĩa là cũng không liên lạc với cô gái anh thích, có khi ngày nào hai người ấy cũng tán tỉnh nhau trên mạng cũng nên.
Trọng sắc khinh bạn!
Cô thầm phỉ nhổ trong lòng, rồi bất giác lôi điện thoại ra hỏi Trình Triều Lạc: [Một năm qua, cậu với cô bạn kia có liên lạc không?]
Dạo gần đây Trình Triều Lạc thường hồi âm lại gần như trong tích tắc, [Không hay liên lạc lắm]
Hà Tỉnh lại ngoảnh đầu sang nói với Đổng Tuế Tuế: “Tớ hỏi rồi, cậu ấy bảo không hay liên lạc lắm.”
“Với gương mặt đấy của Trình Triều Lạc, không liên lạc cũng vẫn có trò hay, chắc đầy đứa con gái thầm thích cậu ấy.”, đột nhiên Đổng Tuế Tuế nhíu mày, “Sao Trình Triều Lạc không vào học cùng một trường với cô gái cậu ấy thích? Học cùng một trường không cần phải chịu đựng nỗi khổ tương tư, khi không còn có thể ôm ấp hôn hít.”
“Tại vì cậu ấy đã đồng ý là sẽ cùng tớ thi vào Đại học B.”, ánh mắt Hà Tỉnh thoáng hiện vẻ bất mãn, giọng nói lí nhí như muỗi bay.
Đổng Tuế Tuế: “Có khi nào cô gái kia chính là cậu không?”
Hà Tỉnh: “Cậu ấy bảo đang theo đuổi rồi, nhưng tớ có nhận được lời tỏ tình của cậu ấy đâu, thế nên không thể nào là tớ được.”
Đổng Tuế Tuế có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng, khả năng tiếp nhận của tớ cao lắm.”, Hà Tỉnh nói.
“Trình Triều Lạc thích một người khác, nhưng lại vì cậu mà thi vào đại học B, tình huống này… Thật ra, cô gái mà cậu ấy đang theo đuổi quá thảm rồi.”, sợ làm mất đi hòa khi giữa bạn cùng phòng, Đổng Tuế Tuế đắn đo lên đắn đo xuống, “Nói thế này đi, giả sử bạn trai cậu có một cô bạn hồng nhan tri kỷ thanh mai trúc mã, hai người họ học chung một trường, đi ăn với nhau, đi học với nhau, thậm trí khi cô bạn thanh mai kia giận dỗi, bạn trai cậu còn nghĩ đủ cách để dỗ dành… Cậu hiểu không? Quá kinh tởm.”
Cảm giác ranh giới trong tình bạn khác giới.
Trước kia Hà Tỉnh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, cô và Trình Triều Lạc, khi một trong hai có người yêu, thì cả hai sẽ phải giữ khoảng cách, không thể thân mật như khi còn nhỏ được. Trong thoáng chốc, Hà Tỉnh có cảm giác rất hụt hẫng, thầm trách Trình Triều Lạc yêu đương đến mụ mị đầu óc, vừa mới lên đại học đã đòi yêu đương, yêu đương tốt hơn học hành chắc?
Đến tối Trình Triều Lạc gửi tin nhắn, cô không trả lời.
Mấy ngày sau đó, Hà Tỉnh vẫn ngó lơ Trình Triều Lạc. Thứ Bảy, Mạnh Thiên Sơn muốn sang trường chơi, thảo luận tới chuyện này, Hà Tỉnh mới đáp Trình Triều Lạc mấy câu trong nhóm chat chung. Tối thứ Sáu, trong nhóm đã chốt xong địa điểm đặt bàn ăn, Hà Tỉnh tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên Nam Tiêu lại gọi video call tới.
Sợ làm ồn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, Hà Tỉnh cầm điện thoại ra hành lang nói chuyện với Nam Tiêu. Trên màn hình, hai mắt Nam Tiêu đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là mới khóc xong. Trong nhà, Nam Tiêu được đối xử như công chúa, được bố mẹ cưng chiều, người có thể khiến cô ấy khóc thành ra bộ dạng này, chắc chắn là Mạnh Thiên Sơn.
“Lại cãi nhau à?”, Hà Tỉnh hỏi, “Lần này là vì chuyện gì?”
Sau khi thi đại học, họ cùng học tiếng Pháp, khi nói chuyện hay trộn lẫn cả tiếng Pháp và tiếng Trung, người bên cạnh không hiểu được, Nam Tiêu nức nở: “Hôm qua tớ đăng lên mạng ảnh chụp chung với các đàn anh đàn chị, chỗ đứng hơi gần một anh, Mạnh Thiên Sơn nhìn thấy xong bảo là anh kia có ý với tớ, còn nói nếu tớ muốn gặp người tốt hơn, không muốn yêu nhau nữa, thì cứ nói thẳng với hắn… Anh kia có bạn gái rồi, tớ giải thích nhưng hắn không tin, cứ khăng khăng là cách nhau xa như thế, tớ nói gì thì là thế, làm sao mà kiểm chứng được.”
Hà Tỉnh an ủi: “Bọn cậu muốn gặp nhau một lần phải vòng qua gần nửa vòng đất nước, cậu lại ưu tú như thế, Mạnh Thiên Sơn không có cảm giác an toàn.”
Nam Tiêu: “Tớ muốn cùng hắn thi một trường, hắn bảo không thi được, sau đấy tớ bảo vậy thôi cùng một thành phố cũng được, ai biết lại trượt nguyện vọng một? Cách xa thế này là tại tớ à? Tớ vẫn luôn cố gắng mọi mặt để kéo gần khoảng cách giữa hai bọn tớ đấy thôi.”
Nửa học kỳ sau của năm lớp Mười hai, Mạnh Thiên Sơn lao vào học như điên, chỉ vì để thi đỗ vào một trường trong cùng thành phố như nguyện vọng của Nam Tiêu. Cả hai đều nỗ lực, chỉ là đôi lúc vẫn có những chuyện không thể thay đổi được chen vào giữa. Hà Tỉnh nhìn Nam Tiêu khóc thút thít mà đau lòng, nhưng lại chẳng có cách nào, “Mai Mạnh Thiên Sơn đến chỗ bọn tớ, đợi tớ dạy cho cậu ta một bài, thay cậu xả tức.”
“Thôi.”, Nam Tiêu lau nước mắt, “Mệt mỏi quá rồi.”
Hà Tỉnh chứng kiến toàn bộ quá trình, từ khi Nam Tiêu là fan nhan sắc của Châu Từ Dữ đến khi trở thành bạn gái của Mạnh Thiên Sơn, thật lòng cô không muốn họ chia tay, “Hai bọn cậu nên bình tĩnh lại nói chuyện với nhau, cách xa nhau nên phải hiểu cho nhau, tuyệt đối đừng có suy nghĩ chia tay, một khi đã có suy nghĩ này rồi là không thu lại được đâu.”
“Không thu lại được thì chia tay, tớ chịu đựng đủ rồi.”, Nam Tiêu nói với thái độ “vò đã mẻ rồi cho vỡ luôn”.
“Hồi cấp Ba, nguyện vọng của cả hai đứa bọn mình là dành tình yêu đầu, nụ hôn đầu, mọi thứ quý giá nhất cho một người thôi mà, rồi sẽ sống cùng người đấy cả đời, hiện giờ những thứ quý giá của cậu đều dành cho Mạnh Thiên Sơn, sao có thể chia tay được?”
Nam Tiêu cười lạnh, “Đến cả đêm đầu tiên cũng cho hắn rồi đấy, có thể thế nào được nữa? Một đời quá dài, bọn mình sẽ thích rất nhiều người, Tỉnh Tỉnh, trước kia bọn mình quá ngây thơ rồi.”
Kết thúc cuộc gọi video, Hà Tỉnh thở dài thườn thượt, mấy ngày nay, cảm xúc kìm nén trong lòng mỗi hôm một chất chồng. Từ cấp Ba lên Đại học chỉ cách nhau đúng một kỳ nghỉ hè, một kỳ nghỉ ngắn ngủi, vậy mà lại là dải phân cách cả đời người. Quá nhiều chuyện lặng lẽ thay đổi, từng oanh liệt đeo đuổi Châu Từ Dữ là thế, mà Thẩm Ức Đường lại chấm dứt với anh, tên thánh kiêu Trình Triều Lạc lại có thể theo đuổi con gái, Nam Tiêu không còn giữ mộng tưởng bấy lâu về tình yêu nữa, còn cô cũng chẳng khao khát yêu đương như hồi cấp Ba.
Cuộc sống, suy nghĩ, tình cảm của mọi người, mọi thứ đều đang thay đổi, mối quan hệ giữa cô và Trình Triều Lạc cũng sẽ thay đổi.
Cô không muốn trở thành kẻ khiến bạn gái Trình Triều Lạc phải thấy ghê tởm.
Buổi chiều hôm sau, Trình Triều Lạc muốn đến ký túc xá đón Hà Tỉnh đi ăn, nhưng Hà Tỉnh từ chối, tự mình đi. Cô vừa bước vào phòng, ba chàng trai đã có mặt đều đồng loạt sửng sốt.
Không còn suốt ngày vuốt gọn mái và buộc đuôi ngựa như hồi cấp Ba, Hà Tỉnh trang điểm nhẹ, mái tóc xõa tung, trên người diện chiếc váy ngắn Trình Triều Lạc tặng dạo nọ, trong nét ngọt ngào pha thêm nét cuốn hút, chính là phong cách trong trẻo thuần khiết đang thịnh hành.
Mạnh Thiên Sơn dằn tiếng “anh Tỉnh” trong cổ họng lại, không thốt ra được lời nào.
“Chưa thấy tôi bao giờ à?”, Hà Tỉnh vòng qua chỗ trống cạnh Trình Triều Lạc, ngồi vào cạnh Mạnh Thiên Sơn.
Trình Triều Lạc khẽ ho một tiếng, Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ dần thoát ra được cảm giác ngỡ ngàng ban đầu, lần lượt thu tầm mắt lại.
“Hơn một tháng không gặp, Hà Tỉnh, cậu thay đổi rồi.”, Mạnh Thiên Sơn nói.
Hà Tỉnh không nể nang Mạnh Thiên Sơn, “Người thay đổi là cậu chứ nhỉ? Còn chọc giận Nam Tiêu nữa, lần sau đừng có nói chuyện với tôi.”
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này là lại động tới nỗi phiền não của Mạnh Thiên Sơn, anh chàng bắt đầu kể khổ với mọi người, “Trường cô ấy vừa xa vừa khuất, 1/10 tôi định đến đấy, nhưng không mua được vé máy bay, tàu hỏa thì cả đi cả về mất bốn năm ngày liền.”
“Đi đường mất bốn năm ngày, vẫn còn dư hai ngày đấy thôi.”, Hà Tỉnh cướp lời Mạnh Thiên Sơn.
“Hai ngày thì làm được gì?”
“Cậu muốn làm gì?”, tối qua Nam Tiêu khóc lóc thảm thiết, có lúc còn không nói được thành lời, Hà Tỉnh rất đau lòng, tuy nói yêu xa nên không thể trách Mạnh Thiên Sơn được, nhưng đàn ông thì phải hy sinh nhiều hơn một chút, Hà Tỉnh không nhịn được phải mắng anh chàng.
Ý ám chỉ đằng sau câu này quá rõ ràng, Mạnh Thiên Sơn bị Hà Tỉnh mắng cho đỏ mặt, “Mẹ kiếp! Tôi không thô bỉ đến mức đấy đâu.”
“Hai ngày đủ để gặp nhau, mở lòng nói chuyện, cãi nhau qua điện thoại không thể giải quyết được vấn đề, gặp nhau rồi có khi chỉ vài câu thôi là xong chuyện rồi.”, em gái ngọt ngào một khi nổi giận, thì uy lực tăng lên gấp bội, Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ không dám ho he câu nào. Hà Tỉnh vì muốn trút giận thay Nam Tiêu, nên nộ khí hừng hực, “Nếu Nam Tiêu mà xa mặt cách lòng, còn cần đến tận bây giờ à? Mạnh Thiên Sơn, không có cảm giác an toàn thì phải nỗ lực mà cải thiện mình, đừng nghi vớ nghi vẩn Nam Tiêu, cậu ấy ở nơi xa một mình, cậu có bao giờ nghĩ cậu ấy cô đơn bất lực thế nào không?”
Trước bữa ăn, Châu Từ Dữ có gọi một chai bia, chưa kịp uống, Mạnh Thiên Sơn đã tu ừng ức hết sạch, có chút men, anh chàng không quan tâm gì hết, trút mọi áp lực ra, “Hồi cấp Ba bố mẹ cô ấy quản nghiêm, không cho ra ngoài mấy, lên đại học lại cách xa nhau, người ta thì cuối tuần lại được đi dạo ăn uống với bạn gái, còn tôi, mẹ nó chứ, chỉ ở cạnh một đám đực rựa trong phòng, tôi dễ chịu lắm à? Tưởng là tôi muốn cãi nhau à?”
Hà Tỉnh: “Bố mẹ cậu ấy quản nghiêm, thế mà chuyện gì nên làm cậu vẫn làm được hết rồi đấy thôi.”
Mạnh Thiên Sơn: “…”
Châu Từ Dữ len lén liếc sang Trình Triều Lạc, như đang nói bằng ánh mắt: Kiểu nói chuyện khoét thấu tim đến tận khi thấy máu này, học cậu à?
Trình Triều Lạc đáp trả bằng ánh mắt “Cút!”.
Hai người chỉ lẳng lặng trao đổi ánh mắt, không ai dám lên tiếng.
Hà Tỉnh: “Khoảng cách giữa bọn cậu là hiện thực mà không ai có thể thay đổi được, nếu cậu không chấp nhận được thì chia tay đi.”
Mạnh Thiên Sơn: “Tôi không chia tay.”
Hà Tỉnh: “Không chia tay thì phải chấp nhận hiện thực, còn có lần sau, tôi tuyệt đối không khuyên Nam Tiêu tha thứ cho cậu nữa.”
Mạnh Thiên Sơn: “Tôi…”
“Biết là cậu chẳng dễ dàng gì, nhưng phải ra dáng đàn ông chứ.”, Hà Tỉnh nhìn sang Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ, “Các cậu nói xem có đúng không?”
Hai người đột nhiên bị điểm danh liếc nhau, rồi cùng gật đầu, “Đúng.”
Mạnh Thiên Sơn: “…”
Hà Tỉnh chỉ nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào con người, Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn vẫn yêu nhau, chỉ là khoảng cách mang đến khá nhiều mâu thuẫn, Hà Tỉnh mong đôi bạn thân có thể bên nhau dài lâu, mắng Mạnh Thiên Sơn xong, cô lại giúp anh chàng nghĩ cách để giải quyết vấn đề, “Cậu tìm thời gian bay qua đó một chuyến, dỗ ngon dỗ ngọt vào, đừng có chọc tức cậu ấy mãi nữa.”
Lời cô nói với Mạnh Thiên Sơn như chọc phải tổ ong vò vẽ, vô hình trung lại đào ra nỗi đau của Châu Từ Dữ. Hai kẻ đau lòng ngồi một chỗ, khó tránh khỏi việc mượn rượu giải sầu, Trình Triều Lạc không thể trốn được. Sau bữa cơm, Hà Tỉnh đưa Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ đến thuê phòng khách sạn ở gần trường ngủ tạm một đêm, lo cho hai người xong, còn lại một mình Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc không say ngoắc cần câu như Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ, nhưng hai mắt cũng nhuộm đẫm men say, anh dựa vào tường khách sạn, bần thần nhìn Hà Tỉnh.
“Làm thế nào với cậu bây giờ?”, Hà Tỉnh đi tới đá vào chân Trình Triều Lạc, “Thuê phòng bên cạnh, hay là về ký túc xá?”
“Về ký túc xá.”, sau khi say, đôi mắt lạnh lùng của Trình Triều Lạc mất đi vẻ sắc bén, biến thành vẻ yếu đuối đáng thương, anh cứ nhìn chằm chằm Hà Tỉnh như vậy, trông hệt như con chó đi lang thang chẳng ai nhòm ngó.
Hà Tỉnh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, định bụng để sau này lôi ra bắt chẹt anh. Cất điện thoại đi, Trình Triều Lạc vẫn đang nhìn, cô bèn đưa tay lên che mắt anh, “Nhìn tôi làm gì?”
Trình Triều Lạc cậy tay cô ra, khóe miệng cong lên một vòng cung với biên độ rộng nhất, “Hôm nay xinh quá!”
Trên bàn ăn, khi đang thảo luận chuyện của Mạnh Thiên Sơn và Nam Tiêu, Hà Tỉnh nổi giận đùng đùng, cô cảm thấy lúc đó trông mình hệt như bà thím già. Không hiểu Trình Triều Lạc nói luyên thuyên cái gì, Hà Tỉnh đang định phản bác thì Trình Triều Lạc bỗng áp tay lên đầu cô vò vò loạn xạ, rồi khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Tỉnh Tỉnh của tôi lúc nào cũng xinh.”
Hà Tỉnh bị đôi mắt kia nhìn mà run lên, vội lùi thụt về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Trình Triều Lạc, “Ai, ai?… Tôi không phải là của cậu.”, nói năng còn lộn xộn không lưu loát.
Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ sầu vì tình đã đành, nhưng Hà Tỉnh không hiểu, một người giỏi kiềm chế như Trình Triều Lạc mà cũng buồn ư? Chẳng ai có thể ép Trình Triều Lạc làm chuyện anh không muốn, chầu rượu hôm nay rõ ràng là anh muốn phóng túng một lần, có lẽ nào là vì theo đuổi bạn gái không thuận lợi?
Hà Tỉnh không muốn đoán nguyên nhân, càng không muốn ở cạnh Trình Triều Lạc nữa, cô vùng vằng nói: “Đi thôi.”
Ra đến cửa, cô mới sực nghĩ ra, giờ này mà Trình Triều Lạc về ký túc xá sẽ làm ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cô quay lại đẩy Trình Triều Lạc đứng cạnh tường, rồi lạnh giọng ra lệnh: “Tôi đi lấy một phòng nữa, cậu ngoan ngoãn đứng đây đợi, không được đi đâu, nghe rõ chưa?”
Trình Triều Lạc gật đầu.
Đại ma vương mà lại ngoan ngoãn nghe lời, Hà Tỉnh không thích ứng kịp. Trước khi đóng cửa, cô liếc Trình Triều Lạc một lần, thấy anh vẫn đứng đó, lại không nhịn được mà bật cười, đúng là khó lắm mới bắt gặp được bộ dạng này của anh.
Phòng mới ở ngay cạnh phòng của Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ, Hà Tỉnh không đi vào phòng, chỉ đứng cạnh cửa và bảo: “Vào ngủ đi, tôi về đây.”
Vừa xoay người, cổ tay đã bị kéo vào, “Sao lại trốn tránh tôi?”, uống rượu xong, giọng Trình Triều Lạc khàn hẳn đi, nhưng giọng điệu lại vô cùng tỉnh táo.
Hà Tỉnh nóng lòng muốn về, chứ không muốn lằng nhằng với Trình Triều Lạc nữa, cô buột miệng nói: “Có trốn tránh đâu.”
Trình Triều Lạc níu bả vai kéo Hà Tỉnh lại, “Lúc nói dối, ánh mắt cậu sẽ né tránh, quá rõ ràng.”
“Tôi không muốn thành người bị người ta kinh tởm.”, mấy ngày nay, tâm trạng Hà Tỉnh cũng rất nặng nề, vừa hay có dịp để nói cho rõ ràng, “Tôi đã nói từ lâu rồi, đến khi nào một trong hai bọn mình có người yêu, đều phải giữ khoảng cách, đừng gây rắc rối cho nhau.”
Trình Triều Lạc nhíu mày, anh không hiểu.
“Kể cả bây giờ cậu vẫn chưa theo đuổi thành công đứa con gái kia, thì bọn mình vẫn nên giữ khoảng cách.”
Lần này thì Trình Triều Lạc đã hiểu, anh cười khổ, “Chỉ vì chuyện này?”
“Chẳng có đứa con gái nào lại chấp nhận chuyện bạn trai mình có một cô bạn thân khác giới cả.”, Hà Tỉnh đặt mình vào địa vị đó mà suy nghĩ, “Tôi cũng không làm được.”
Trình Triều Lạc cúi người, nhìn thẳng vào mắt Hà Tỉnh, một lát sau, anh bật cười, cười đến nỗi hai bả vai rung lên bần bật, “Có bị ngốc không đấy hả?”, giọng nói dịu dàng một cách kỳ cục.
“Vớ va vớ vẩn.”, Hà Tỉnh không hiểu anh cười cái gì, hẩy bỏ bàn tay Trình Triều Lạc đang nắm lấy cánh tay mình, còn sẵng giọng, “Tránh ra.”
Trình Triều Lạc đứng yên bất động.
Hà Tỉnh vừa đấm vừa đá, Trình Triều Lạc vẫn không buông tay, cô thở hồng hộc, trợn trừng mắt quát Trình Triều Lạc: “Có biết bắt cá hai tay buồn nôn cỡ nào không?”
Trình Triều Lạc hứng một trận đòn mà tâm trạng lại cực kỳ tốt, khóe môi cong lên nãy giờ vẫn chưa hề hạ xuống, “Cậu thích tôi à?”
“Mơ đi.”, Hà Tỉnh hét lên.
“Thế cậu tức cái gì?”
“Tôi…”, Hà Tỉnh thoáng cứng họng, “Tôi đang đấu tranh đòi công bằng cho phái nữ.”
“Thế thì uổng công cậu giận quá, tôi theo đuổi thất bại rồi.”, Trình Triều Lạc nói một cách nhẹ tênh.
Hà Tỉnh: “…”
“Sau này cũng không định theo đuổi nữa.”
“Tại sao?”
“Tại cậu không vui.”
“Đừng có lôi tôi vào, tôi mặc xác chuyện của cậu.”
“Vậy thì là người ta không thích tôi.”
Điểm này thì Hà Tỉnh tán đồng, “Cái tính khí của cậu, ai mà thích cho được?”
“Thế nên vẫn phải dính lấy cậu thôi.”
Hà Tỉnh miễn cưỡng đáp: “Thôi được rồi, nhưng mà đến khi tôi có bạn trai, hai bọn mình vẫn phải giữ khoảng cách.”
“Không thành vấn đề, đến khi cậu có sủng phi mới, tôi sẽ tự giác chui vào lãnh cung.”
Giọng điệu gàn giở này nghe rất bất thường, Hà Tỉnh dùng lời tương tự để đáp lại anh, “Dựa vào IQ của cậu, sủng phi mới sớm muộn cũng bị cậu hành chết, còn chả giữ được con nữa đấy.”
“Tôi đáng sợ thế cơ à?”
“Cực kỳ, siêu cấp đáng sợ.”, Hà Tỉnh phóng đại lên.
Trình Triều Lạc: “Đã thế thì dứt khoát đừng tìm sủng phi mới nữa, có cũng chết thôi, cậu hại người ta làm gì?”
Hà Tỉnh: “…”
“Hiện giờ hai bọn mình có phải bạn thân nữa không?”, Trình Triều Lạc nhìn xuống hỏi.
“Phải.”
Trình Triều Lạc bỗng hỏi một câu chẳng liên quan, “Có cảm giác căn phòng này hơi âm u không?”
Đột nhiên chuyển chủ đề, Hà Tỉnh hơi mơ hồ, cô nhìn quanh một lượt, một căn phòng khách sạn phổ thông, chẳng có chỗ nào khác thường cả.
Trình Triều Lạc nói tiếp: “Mấy hôm trước tôi xem được một bản tin, nam sinh viên bị hại chết trong phòng khách sạn, các mảnh thi thể bị phân ra được giấu dưới gầm giường, người khác vào ở không phát hiện ra, đến khi phân hủy bốc mùi hôi thối mới được phát hiện, bây giờ con trai ra ngoài đường cũng nguy hiểm lắm.”
Hà Tỉnh: “…”
Đột nhiên cô có cảm giác lạnh sống lưng, vô thức nhìn xuống dưới giường, “Dưới gầm giường này liệu có cái gì kỳ quái không?”, lại nhìn khắp phòng, đúng là hơi âm u thật, cô dùng lực đẩy Trình Triều Lạc vào, “Sợ quá, tôi phải về ký túc đây.”
Trình Triều Lạc chặn đường, “Để tôi ở lại đây một mình, có khi ngày mai dưới gầm giường này là xác tôi đấy.”
Hà Tỉnh vội kiễng chân lên bịt miệng anh, “Bớt nói mấy câu đen đủi đấy đi, cậu là con trai, không ai dám làm hại cậu đâu.”
“Bây giờ con trai còn dễ gặp nguy hiểm hơn con gái, không giết thì cũng gây mê, bán ra nước ngoài ép làm lừa đảo, hoặc là moi nội tạng chẳng hạn.”, Trình Triều Lạc bỏ tay Hà Tỉnh ra rồi nói, “Cậu ở lại với tôi đi.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân… bọn mình…”, Hà Tỉnh do dự.
“Bạn thân mà cậu sợ cái gì? Tôi không nghĩ ngợi gì với cậu đâu.”, Trình Triều Lạc lại ném thêm một mồi lửa, “Quên là hồi bé bọn mình còn tắm chung à? Còn nữa, ngày xưa cậu chả ngủ ở phòng tôi bao nhiêu lần đấy thôi, với lại, cậu về rồi, ngộ nhỡ nửa đêm tôi nôn mửa, hay là bị người ta giết, chẳng ai biết cả.”
Phòng tuyến trong lòng Hà Tỉnh đứt gãy triệt để, “Thôi được rồi.”, cô nhón chân chạy đi bê ghế ra chặn trước cửa, “Tôi nghe nói, kẻ xấu hay gõ cửa lúc nửa đêm giả vờ là cảnh sát đến kiểm tra chứng minh thư, còn nghe nói khách sạn có thẻ phòng vạn năng, có thể mở được tất cả các phòng, cứ chặn vào cho an toàn.”
Cả khoảng thời gian sau đó, Trình Triều Lạc vô cùng im lặng, tắm rửa xong là lên giường ngủ luôn. Tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, mọi câu chuyện đáng sợ liên quan đến khách sạn đồng loạt ùa ra trong đầu Hà Tỉnh, chốc chốc cảm giác dưới gầm giường có người, lát sau lại nghĩ có người đứng ngoài cửa, hoặc không thì tưởng tượng trong phòng có máy quay lén. Cô kéo chăn trùm kín đầu, nhưng vẫn không kìm được những suy nghĩ lung tung.
Chui trong chăn toát mồ hôi, không nhịn được, Hà Tỉnh thò đầu ra, lí nhí hỏi: “Trình Triều Lạc, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
Nghe thấy giọng Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh yên tâm hơn một chút, chần chừ mãi lâu, cô ấp úng nói: “Tôi cứ nhắm mắt là lại nghĩ ngợi lung tung, sang giường cậu ngủ được không?”
“Không được!”, Trình Triều Lạc từ chối một cách dứt khoát, dùng chính lời của Hà Tỉnh mà nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hà Tỉnh quấn chặt chăn, trông đến đáng thương, “Trình Tinh Tinh là người bạn tốt nhất trên đời này, đi mà.”
Trình Triều Lạc dằn lòng nói: “Sang đây đi.”