Thẩm Ức Đường đã quen với việc gây sự vô lý của Tiền Hân, cũng chẳng thèm bận tâm. Bên này không làm gì được, Tiền Hân chạy đi tìm bố mẹ, giả vờ ốm đau trước mặt họ. Tiền Mĩ Lệ gọi nó dậy, nó nằm trong chăn khóc lóc, “Mẹ ơi, con đau bụng quá.”
Tiền Mĩ Lệ yêu con gái như mạng, thấy con gái rơi nước mắt là đau lòng không thôi, bà ta lại gần dỗ dành: “Sao thế bảo bối?”
“Hình như hôm qua ở trường con ăn phải cái gì hỏng rồi.”
“Từ giờ đừng ăn ở nhà ăn nữa, mẹ cho con thêm ít tiền tiêu vặt, ra quán ở ngoài trường mà ăn.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Để mẹ xin nghỉ cho con, hôm nay không đi học nữa, mình đi bệnh viện xem sao.”
Thẩm Ức Đường gấp chăn, tự giác lờ đi vở kịch tình mẹ con thắm thiết, lẳng lặng dọn giường, sau đó đi đánh răng rửa mặt. Tiền Hân lại nói: “Hôm nay là ngày trực nhật của con, phải đổ rác, quét dọn hành lang với nhà vệ sinh, phiền chị giúp con đến trường trực nhật mấy hôm được không nhỉ?”
Mấy hôm có nghĩa là Tiền Hân thoát toàn bộ lịch trực nhật, Thẩm Ức Đường dứt khoát đáp: “Dạo này chị không có thời gian.”
“Làm chị như này được quá nhỉ.”, Tiền Mĩ Lệ không chút ngại ngần, nói thẳng toẹt trước mặt Thẩm Ức Đường, cô mặc kệ, bà ta liền gào ra ngoài cửa: “Lão Thẩm vào đây.”
Vừa làm vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Trung treo khăn mặt rồi đi vào, “Sao thế bà xã?”
Vợ chồng gọi nhau ông xã bà xã là cách xưng hô vô cùng bình thường, nhưng lần nào nghe thấy Thẩm Trung gọi Tiền Mĩ Lệ là bã xã, Thẩm Ức Đường cũng buồn nôn. Nhưng chuyện này còn nhịn được, chứ có một lần cô bắt gặp họ “sinh hoạt vợ chồng”, khi ấy đã nôn thật, đó là cảnh tượng buồn nôn nhất mà cô từng chứng kiến.
“Bụng Hân Hân khó chịu, muốn nhờ Đường Đường trực nhật hộ mấy hôm.”, Tiền Mĩ Lệ liếc sang Thẩm Ức Đường, nói bằng giọng quái gở, “Đường Đường bảo dạo này bận, anh nghĩ cách xem, hay là anh đến trường trực nhật thay Hân Hân đi?”
Thẩm Trung lập tức cúi xuống nói với Thẩm Ức Đường: “Mày làm chị cái kiểu gì thế? Không làm hộ thì tháng này đừng hòng lấy tiền tiêu vặt.”
Hai mắt Thẩm Ức Đường bỗng chốc đỏ hoe, đang đúng độ tuổi cần bố mẹ chu cấp, chỉ một câu cắt bỏ tiền tiêu vặt đã dồn cô đến nước không còn đường nào khác, cô chưa thành niên, vẫn đang học cấp Ba, không thể tìm được công việc phù hợp, chuyện cơm áo chỉ đành dựa vào bố mẹ.
Nuôi con khi chưa thành niên là trách nhiệm của bố mẹ, nhưng bố đẻ của cô lại dùng phần trách nhiệm này hết lần hết lượt để ép cô làm điều cô không muốn, biến một chuyện thường tình nhất trong mọi gia đình thành giao dịch với Thẩm Ức Đường.
Cuối cùng cô vẫn phải đồng ý trực nhật thay Tiền Hân. Nhưng như vậy Tiền Hân vẫn chưa hài lòng. Thẩm Ức Đường quét lớp, Tiền Hân cố ý vứt giấy xuống chỗ cô đã quét sạch, cô ra lau hành lang, Tiền Hân lại ra hành lang theo, để lại cả đống dấu chân trên chỗ cô đã lau xong.
“Không chịu thôi phải không?”, Thẩm Ức Đường dừng lại hỏi, “Mày nên nhớ, lịch trực nhật hôm nay là của mày, dọn dẹp không chuẩn quy định, người bị hỏi tội là mày đấy.”
“Tao đi lại bình thường mà, không được à?”, Tiền Hân giơ chân lên lại định giẫm xuống tiếp. Bỗng một đôi giày trắng xuất hiện bên cạnh nó, cái chân đang định di xuống đất của nó bị đạp một cú, khiến nó mất thăng bằng ngã sõng soài. Bị đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, nó vừa mở miệng đã buông lời chửi bới, “Mẹ đứa mù nào đạp vào chân tao đấy?”, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt u ám của Châu Từ Dữ, tiếng chửi của nó lập tức im bặt.
Tiền Hân nhổm dậy, sửa lại mái tóc rối bù xù, “Sao cậu lại đến đây?”
Châu Từ Dữ ngoảnh lại nhìn Thẩm Ức Đường. Lúc này Tiền Hân mới phát hiện ra, cậu che chắn khuất trọn cả người Thẩm Ức Đường, tư thế bảo vệ rõ ràng, lòng nó nặng trĩu, “Từ Dữ, chị ấy…”, còn chưa nói xong đã nhìn thấy Chẩu Từ Dữ giơ màn hình điện thoại ra, [Cô ấy là bạn gái tôi, từ giờ trở đi tránh xa cô ấy ra, tôi chẳng phải loại lịch thiệp gì, nên không nương tay với con gái đâu]
Đối diện với ánh mắt âm u của cậu, Tiền Hân hiểu lời cảnh cáo này nghiêm trọng như thế nào, nó quen được cưng chiều, lần đầu tiên bị cảnh cáo như thế này, mà lại còn từ người mình thích, lòng đau như cắt, nó bật khóc, “Bắt đầu với nó từ bao giờ thế?”
Châu Từ Dữ không quan tâm.
Không nhận được câu trả lời, Tiền Hân như phát điên, chẳng buồn giữ hình tượng trước mặt Châu Từ Dữ nữa, nó duỗi tay ra tóm lấy Thẩm Ức Đường, “Nó là con tiện nhân, là đồ yêu tinh, cậu đừng bị nó mê hoặc.”
Bàn tay duỗi ra tóm Thẩm Ức Đường lập tức bị giữ lại, rồi bị đẩy mạnh trở ra, Tiền Hân nhìn chằm chằm dấu đỏ trên tay mà òa khóc nức nở.
Châu Từ Dữ dửng dưng không hề có chút vẻ thương hoa tiếc ngọc, thậm chí còn tỏ vẻ khó chịu.
Đám học sinh bâu đến hóng hớt mỗi lúc một đông, Thẩm Ức Đường phải kéo góc áo Châu Từ Dữ, dùng thủ ngữ nói với cậu: [Cậu về trước đi]
Châu Từ Dữ không đi, cũng dùng thủ ngữ để trả lời: [Nó ức hiếp cậu]
Thẩm Ức Đường: [Tôi xử lý được, nghe lời]
Khoảnh khắc xoay người rời đi, khóe môi Châu Từ Dữ khẽ gợn lên một nụ cười mỉm, vậy mà Thẩm Ức Đường lại học thủ ngữ vì cậu.
Vì chuyện này, Tiền Hân ghim nỗi hận Thẩm Ức Đường vào tận xương tủy, nhưng có lời cảnh cáo của Châu Từ Dữ, nó không dám làm gì Thẩm Ức Đường nữa, chỉ biết trợn mắt nhìn Thẩm Ức Đường tròng trọc rồi quay phắt đi.
Chuyện Thẩm Ức Đường và Châu Từ Dữ thành đôi được lan truyền rất nhanh chóng. Thẩm Ức Đường từng dám công khai theo đuổi Châu Từ Dữ trước mặt mọi người, nên chẳng hề sợ bị thầy cô hay bạn bè biết. Sau lần tỏ tình trước, chủ nhiệm lớp ngồi thuyết giáo cho cô những hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Ức Đường vẫn tiếp tục trạng thái theo đuổi Châu Từ Dữ, chủ nhiệm lớp hết cách, đành phải gọi điện cho Thẩm Trung. Về nhà, trước màn châm dầu vào lửa của Tiền Mĩ Lệ và Tiền Hân, cô bị chửi một trận tơi bời, nhưng vô ích, chuyện cô đã nghĩ kĩ rồi, thì chẳng ai có thể thay đổi được cả.
Lần này, chủ nhiệm lớp không tìm gặp Thẩm Ức Đường để nói chuyện riêng, không phải là vì mặc kệ không quan tâm, mà là vì thầy phát hiện ra, sau khi tỏ tình, thành tích học của Thẩm Ức Đường không hề giảm sút, thậm chí còn tăng lên thấy rõ.
Tiền Hân ngang ngược với Thẩm Ức Đường, nhưng trong tình cảm lại một lòng một dạ, ngay ngày đầu nhập học đã trúng tiếng sét ái tình với Châu Từ Dữ, thầm thương trộm nhớ, vì cậu mà vui vẻ suốt cả ngày, còn lén lút tặng quà cho cậu… Cái tên Châu Từ Dữ thật sự đã ghim sâu vào xương tủy Tiền Hân. Người trong lòng giờ thành bạn trai của người khác, cảm giác ấy quá khó chịu, khiến nó ngày thì trốn học, đêm thì không về nhà ngủ.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ sốt ruột chạy khắp nơi tìm kiếm, trong mấy ngày đó, chỉ còn mình Thẩm Ức Đường ở nhà. Căn phòng trở thành không gian riêng tư thuộc về một mình cô, muốn viết nhật ký cũng không cần giấu giấu giếm giếm nữa, có thể lấy ra viết một cách công khai.
Nhà họ Thẩm có hai người con trai, Thẩm Trung là anh cả, còn một người em trai tên Thẩm Lương. Ông lấy một người vợ hiền thục, cả nhà đối xử cực kỳ tốt với Thẩm Ức Đường, luôn tìm đủ cách để cho cô tiền tiêu vặt. Thẩm Ức Đường cảm kích vô cùng, thường xuyên đến quán ăn nhà Thẩm Lương đỡ đần công việc.
Vợ chồng Thẩm Lương kết hôn đã nhiều năm nhưng không có con cái, mãi tới hai năm trước mới sinh được một mụn con. Sau khi có em bé, mỗi lần Thẩm Ức Đường đến quán, thím luôn giao đứa trẻ cho cô trông, mà cô cũng thích em bé, rất vui vẻ nhận việc bế ẵm em họ, lắm lúc mải chăm em mà cả ngày quên luôn việc nhắn tin cho Châu Từ Dữ.
Châu Từ Dữ từng đưa Thẩm Ức Đường đến nhà chú nên biết địa chỉ, Thẩm Ức Đường không trả lời tin nhắn, cậu tìm đến tận nơi.
Thẩm Ức Đường đang chơi với cô em họ hai tuổi trong sân, trông thấy Châu Từ Dữ thì không khỏi sửng sốt, “Sao cậu lại đến đây?”
Châu Từ Dữ trả lời bằng thủ ngữ: [Nhớ cậu]
Từ khi Thẩm Ức Đường học thủ ngữ, nó trở thành cách giao tiếp thông thường nhất giữa hai người họ, người ngoài nhìn không hiểu, chỉ hai người họ hiểu với nhau mà thôi.
Thẩm Ức Đường cười, “Mình cũng nhớ cậu.”, cô ngồi xổm xuống bế em gái lên, rồi giới thiệu với Châu Từ Dữ, “Em họ mình, Thẩm Tư.”
Cô bé vừa tròn hai tuổi, còn chưa nói sõi, thấy Châu Từ Dữ liền giang tay ra đòi bế, “Bố, bố…”
Thẩm Ức Đường kéo cánh tay em gái lại, rồi sửa lời: “Đừng có nhìn thấy ai đẹp trai cũng gọi bố, chú Thẩm Lương nghe thấy là không vui đâu.”
Cô bé mặc kệ, cánh tay mũm mĩm vẫn thò ra khỏi vòng tay Thẩm Ức Đường, cả người nhoài về phía Châu Từ Dữ, “Bế, bố bế…”
Mặt Châu Từ Dữ lạnh tanh, chẳng có chút biểu cảm nào, Thẩm Ức Đường còn tưởng cậu ghét trẻ con nên lại ghìm cánh tay em họ xuống, nhưng còn chưa chạm tới thì con bé đã được Châu Từ Dữ ôm vào lòng. Con bé hớn hở, ôm cổ Châu Từ Dữ rồi thơm chụt một cái lên má cậu, còn vui sướng reo lên: “Bố, bố!”
Nước bọt của con bé dính đầy trên má cậu, Thẩm Ức Đường vội rút khăn giấy ra lau.
Có bà thím đi dạo trong công viên trông thấy họ liền bĩu môi rồi nói với người bên cạnh: “Bọn trẻ con bây giờ hỏng thật, mới tí tuổi đầu mà đã có con rồi, bố mẹ cũng mặc kệ được cơ.”
Ông lão đi cùng cũng liếc nhìn về phía họ, “Nhìn nhà người ta cũng được mà, bà bớt xen vào việc không đâu nữa đi.”
Thẩm Ức Đường định ra giải thích, nhưng Châu Từ Dữ một tay bế con bé, một tay nắm cổ tay cô, vừa mỉm cười vừa lắc đầu. Thẩm Ức Đường đấm cậu, “Cậu còn cười nữa?”
Châu Từ Dữ càng cười tươi hơn.
“Bố, đi.”, con bé rất thích Châu Từ Dữ, quyết gọi bố, không chịu sửa.
“Nó muốn xuống đi bộ đấy.”, Thẩm Ức Đường dịch hộ cho em họ.
Châu Từ Dữ đặt con bé xuống đất, con bé một bên dắt Châu Từ Dữ, một bên dắt Thẩm Ức Đường, ba người dắt tay nhau đi trong công viên.
“Cậu thích trẻ con không?”, Thẩm Ức Đường lơ đễnh hỏi.
Vốn dĩ Châu Từ Dữ không thích trẻ con, nhưng cảnh tượng ba người đi cạnh nhau như lúc này lại khiến cậu dao động, suy nghĩ một lát, cậu trả lời, [Thích]
“Mình cũng thích, mũm ma mũm mĩm, đáng yêu không cưỡng lại được ấy.”, Thẩm Ức Đường chưa hiểu được nỗi cực nhọc khi nuôi trẻ con, chỉ bởi thích những thứ đáng yêu, mà lại coi trẻ con là một trong số đó, cô tưởng tượng về tương lai, “Mai sau lớn, mình muốn sinh hai đứa, tốt nhất là một trai một gái, sau đấy sống với chúng đến già, bình an đi hết một đời.”
Cô không nhắc đến chuyện sẽ sinh con với ai, Châu Từ Dữ tự động nhập mình vào, nghĩ đến cảnh tượng một nhà bốn người dắt tay nhau, khóe miệng cậu bất giác cong lên, [Được, sau này bọn mình sinh hai đứa]
Nghe thế, Thẩm Ức Đường đỏ mặt, “Ai nói muốn sinh con với cậu chứ?”
Nụ cười trên mặt Châu Từ Dữ bỗng chốc tắt ngúm, mây mù kéo về giăng đầy hai mắt, cậu dừng lại hỏi: [Thế cậu sinh với ai?]
Thẩm Ức Đường chỉ bâng quơ nhắc đến vấn đề con cái, thật ra cô không hề nghĩ nhiều như vậy, càng chưa từng nghĩ đến việc sinh con với ai. Thấy sắc mặt Châu Từ Dữ thay đổi, cô vội vàng nói: “Trêu cậu thôi, mình có thể sinh với ai được nữa? Đương nhiên là với cậu rồi.”
Vẻ âm u trong đôi mắt cậu thiếu niên biến mất, chỉ còn lại hình ảnh nụ cười tươi tắn của cô gái đối diện.
Thẩm Ức Đường đưa em họ về nhà, rồi cùng Châu Từ Dữ thong dong đi bộ trên đường, “Lát nữa đi đâu ăn cơm?”
Châu Từ Dữ: [Nghe cậu]
Thẩm Ức Đường ngẫm nghĩ, “Đi ăn mì đi?”, bình thường cô ăn tiêu tiết kiệm, nếu phải ăn ở ngoài cũng quen chọn quán giá rẻ, cô chỉ vào biển hiệu của tiệm mì ở phía xa, “Mình hay ăn ở quán kia kìa, quán mở mấy chục năm rồi, mùi vị chính gốc, chỉ có điều là quán hơi nhỏ, nếu cậu không thích, bọn mình…”
Lời chưa dứt, Châu Từ Dữ đã dắt tay cô đi về phía bên đó, một tay khác ra hiệu thủ ngữ với cô, [Đi với cậu, đi đâu cũng được]
Lòng Thẩm Ức Đường tràn đầy cảm giác ấm áp, cô dùng sức siết chặt tay cậu.
Tiệm mì đã kín khách, trong lúc đợi đồ ăn, Thẩm Ức Đường hỏi: “Sao bố mẹ cậu lại đặt tên cho cậu là Châu Từ Dữ?”
Châu Từ Dữ: [Chưa hỏi bao giờ]
“Từ biệt, hòn đảo[1], tên cậu nghe cô đơn quá.”, nhưng chỉ sau tích tắc, Thẩm Ức Đường cười, “Không sao, mình ở bên cậu.”
[1] Tên Từ Dữ có chữ 辞 – “Từ” trong 告辞 – Từ biệt; 屿 – “Dữ” trong岛屿 – Hòn đảo
Châu Từ Dữ: [Vậy tại sao cậu lại tên là Ức Đường?]
“Vì mẹ mình thích hoa hải đường.”, Thẩm Ức Đường thở dài, “Mình không còn nhớ mẹ mình trông như thế nào nữa rồi. Cậu nghĩ bà ấy còn nhớ mình không? Thỉnh thoảng có nhớ ra còn có một đứa con gái trên đời này hay không?”
[Có chứ, chẳng có bà mẹ nào lại không nhớ con mình cả]
“Mẹ cậu thì sao?”
[Mất rồi]
“Xin lỗi.”, lần đầu tiên họ nói đến chuyện gia đình, Thẩm Ức Đường không biết chuyện mẹ Châu Từ Dữ đã qua đời.
[Bà ấy yêu phải một tên đểu giả, bị lừa sạch sành sanh, cơ thể cũng suy kiệt. Hồi mình tám tuổi, bà ấy đổ bệnh qua đời, sau đấy mình đến đây, sống với ông nội, ông nội mất rồi mình sống cùng bảo mẫu, từ lúc lên cấp Ba là bắt đầu sống một mình], Thẩm Ức Đường chỉ bâng quơ hỏi một câu, vậy mà cậu lại trả lời rất nghiêm túc, [Bố mình có gia đình riêng, có con trai con gái, mình không tiếp xúc nhiều với ông ta]
“Thế cậu tiêu xài bằng gì?”
[Ông nội để lại cho mình một ít tài sản, hàng tháng bố mình cũng gửi tiền sinh hoạt, không ít đâu, mình không tiêu hết, nếu cần tiền thì bảo mình, mình chuyển cho cậu]
Cảm giác tội lỗi dâng trào, cô đang lừa dối, mà cậu lại thật lòng.
Mì được bưng ra, Thẩm Ức Đường thêm tương ớt theo khẩu vị của Châu Từ Dữ, quậy đều, rồi mới đẩy bát mì ra trước mặt Châu Từ Dữ, chỉ khi đối xử tốt với cậu, mới có thể đè nén được cảm giác tội lỗi trong lòng.
***
Vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện học hành, sau khi bị tổn thương tình cảm, Tiền Hân bỏ học hẳn. Tiền Mĩ Lệ nuông chiều con gái nên mặc kệ cho nó làm càn. Chưa tròn mười tám tuổi, Tiền Hân không tìm được việc, cả ngày giao du với đám lêu lổng bên ngoài, bỏ bê học hành, đứng trực ngoài cổng trường vừa hút thuốc vừa theo dõi từng tốp học sinh đi ra.
Châu Từ Dữ có thói quen đội mũ áo hoodie, đi đường thì cúi đầu, trông không hề ăn nhập với đám đông xung quanh. Rời khỏi đám đông, cậu rẽ vào con hẻm nhỏ, rút một điếu thuốc, châm lửa, dựa vào tường đợi Thẩm Ức Đường.
Trông thấy Châu Từ Dữ, Tiền Hân không thể khống chế được nhịp tim thình thịch, nó dụi bỏ điếu thuốc trong tay rồi chạy đến nói: “Mấy hôm nay mình bình tĩnh suy nghĩ rồi, Thẩm Ức Đường ở bên cậu trăm phần trăm là vì muốn trêu tức mình, mình sống cùng nó lâu rồi, chưa bao giờ nghe nói nó thích ai cả, tự nhiên lại theo đuổi cậu, là vì ở nhà mình bắt nạt nó, nó muốn trả thù nên mới tiếp cận cậu, Châu Từ Dữ, nó đang lừa cậu đấy.”
Điếu thuốc trong tay đã cháy hết cả một đoạn dài, mẩu tàn thuốc rơi xuống đất, Châu Từ Dữ dùng ngón tay bóp điếu thuốc còn đang cháy dở, chẳng thèm ngó ngàng đến Tiền Hân mà cứ thế quay đầu bỏ đi. Tiền Hân gọi với theo cậu từ phía sau: “Nó không thích một người câm đâu, chỉ có mình mới thật lòng thích cậu thôi.”
Xung quanh trở nên yên tĩnh, những lời Tiền Hân nói lại một lần nữa văng vẳng bên tai Châu Từ Dữ, từng chữ từng từ như một mũi dao khoét vào tim cậu. Thẩm Ức Đường đang lừa cậu thật ư? Đang nghĩ ngợi mông lung, một cánh tay thiếu nữ mảnh khảnh ôm lấy cậu từ phía sau, siết chặt vòng eo cậu, giọng nói ngọt ngào vang lên theo, “Đang nghĩ gì đấy?”
Những âm thanh văng vẳng bên tai chợt biến mất, nỗi hoài nghi cũng tan bay, Châu Từ Dữ chọn tin Thẩm Ức Đường, tin vào cảm nhận bấy lâu. Cậu xoay người lại, ôm lấy cô, rất chặt, như muốn khảm cô vào xương thịt.
Thẩm Ức Đường bị siết chặt đến nỗi không thở nổi, phải đẩy cậu ra, “Mình sắp nghẹt thở rồi.”
Lúc này Châu Từ Dữ mới buông lỏng tay, lại cúi đầu tìm môi cô mà hôn. Đây là nụ hôn thứ hai của họ, cậu hôn vừa gấp gáp vừa dữ dội, hoàn toàn không bị động như hôm ấy.
Thẩm Ức Đường vẫn trợn mắt nhìn, Châu Từ Dữ liền giơ tay che mắt cô lại, để cô cảm nhận sự dịu dàng mà vồn vã của cậu trong bóng tối. Với mấy chuyện này, con trai thường chẳng cần học cũng tự biết, không nhẹ nhàng như cái cách Thẩm Ức Đường thử, cậu tiến quân thần tốc, khuấy đảo hơi thở của cô.
Bàn tay áp trên thắt lưng cô khẽ khàng ve vuốt xuống tới xương cụt, như có luồng điện chạy thẳng từ nơi đó tới toàn thân, Thẩm Ức Đường được cậu dẫn dắt, rồi bất giác đáp lại, dựa vào gần, cả hai như hai thanh nam châm bị hút vào với nhau, lặng lẽ hòa thành một.
Hơi thở Châu Từ Dữ cũng dần hỗn loạn.
Trong con hẻm nhỏ không người qua lại, chỉ có ánh trăng và tiếng nhịp tim cuồng loạn của đôi trai gái.
Lúc tách ra, Thẩm Ức Đường ôm hai má, không biết phải nói gì, bối rối nhìn chằm chằm xuống đất.
So với sự xấu hổ của cô, Châu Từ Dữ thản nhiên hơn nhiều, cậu châm thuốc, nhìn Thẩm Ức Đường như không có chuyện gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thẩm Ức Đường xoay người lại, không cho cậu nhìn, “Có gì buồn cười chứ?”
Châu Từ Dữ ôm cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, hai tay luồn qua eo cô, gõ chữ vào điện thoại cho cô xem, [Không phải là Thẩm Ức Đường hôn mình hôm trước nữa à?]
“Biết ngay là cậu định nhắc đến vụ này mà, lần đầu không có kinh nghiệm, thông cảm chút đi.”, đột nhiên Thẩm Ức Đường nghĩ ra, Châu Từ Dữ cũng không có kinh nghiệm, cô lại hỏi: “À đúng rồi, cậu cũng không có kinh nghiệm, sao lại biết?”
Châu Từ Dữ: [Xem nhiều rồi]
Thẩm Ức Đường: “…”
Châu Từ Dữ: [Mình còn biết nhiều thứ hơn cơ, muốn thử không?]
Thẩm Ức Đường định nói không muốn, vừa hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, Châu Từ Dữ đã hành động rồi. Dòng điện mãnh liệt hơn trước đó xuyên qua, Thẩm Ức Đường bủn rủn, hai chân mềm nhũn. Cậu xoay người cô lại đối diện mình, một tay đỡ thắt lưng không để cô trượt xuống, một tay còn lại thì mặc sức làm càn.
Cô như bị rút sạch xương cốt, lần môi tìm đến, cậu cũng tìm cô, lần này thì cô đã học được cách nhắm mắt cảm nhận.
Cơ thể thanh xuân, tựa như đang sục sôi trong một góc không người.
Leo đến đỉnh điểm, Châu Từ Dữ dừng lại, Thẩm Ức Đường dựa vào người cậu khẽ thở dốc, “Cậu hay xem mấy thứ đấy à?”
[Thỉnh thoảng]
“Lúc xem cũng như thế này hả?”, Thẩm Ức Đường như một đứa trẻ đầy hiếu kỳ, vừa nhìn cậu chằm chằm vừa hỏi.
[Sẽ có phản ứng, nhưng cảm giác không giống]
“Không giống chỗ nào?”
[Còn hỏi nữa, tối nay cậu đừng hòng về nhà], Châu Từ Dữ dọa cô.
Châu Từ Dữ này chuyện gì cũng có thể làm được, Thẩm Ức Đường không dám hỏi nữa.
Lần này xem như là nụ hôn chính thức của họ, Thẩm Ức Đường cứ ngỡ mình sẽ rất bài xích, nhưng thực tế thì chẳng những không hề bài xích, mà còn vô cùng kích động, bất ngờ là, cô muốn lưu lại trong trang nhật ký của ngày hôm nay.
Về nhà, còn chưa kịp lấy nhật ký ra, thì kế hoạch đã bị Tiền Hân phá hỏng.
Cuộc gặp mặt với Châu Từ Dữ hồi chiều khiến Tiền Hân chịu kích thích không nhỏ. Nó đổ hết nỗi oán giận vì yêu mà không được đáp lại lên người Thẩm Ức Đường, vừa về nhà đã kể hết chuyện yêu đương của Thẩm Ức Đường và Châu Từ Dữ cho Thẩm Trung nghe. Lần trước Thẩm Ức Đường tỏ tình trước toàn trường, Thẩm Trung đã bị giáo viên mời đến trường nói chuyện rồi, Thẩm Trung không thích mẹ của Thẩm Ức Đường, nên cũng ghét bỏ cô con gái này, chỉ hận nỗi cô không thể mau chóng đi lấy chồng, rời khỏi cái nhà này, ông ta không còn phải nuôi dưỡng nữa, vậy nên hoàn toàn chẳng bận tâm đến vấn đề yêu sớm.
Tiền Hân hiểu cách nghĩ của Thẩm Trung. Nó tìm ra được một tờ kết quả khám thai ở trên mạng, nhờ bạn bè sửa giúp tên thành Thẩm Ức Đường, sau đó in ra. Bản xét nghiệm ngụy tạo này không lừa được người bình thường, nhưng để lừa được Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ lại quá đơn giản.
Tiền Mĩ Lệ thiên vị con gái, rõ ràng biết là giả nhưng không hề vạch trần, Thẩm Trung ít đi bệnh viện, cũng chưa từng nhìn thấy giấy khám thai, cứ thế bị dắt mũi. Chuyện yêu sớm có thể cho qua, nhưng chơi đùa “ra mạng người” thì lại khác, vẫn đang tuổi đi học, chưa biết nhà trai có chịu nhận đứa bé này hay không, dù Thẩm Ức Đường có bỏ đi thì sau này cũng khó lấy chồng, ông ta coi con gái như một món hàng, hàng có tì vết và không tì vết giá cả đâu giống nhau.
Thẩm Ức Đường không nhận, hai cha con cãi nhau một trận ầm ĩ, dùng đủ loại ngôn từ khó nghe, Thẩm Trung không cãi thắng được, lại một lần nữa động tay đánh con.
Lực đòn của Thẩm Trung mạnh hơn hẳn lần trước, Thẩm Ức Đường đỡ nổi nên ngã rạp xuống đất, đập vào góc tường, trán đầm đìa máu.
Nhìn cảnh con gái ngồi rúm ró dưới đất, máu chảy thành dòng, Thẩm Trung chẳng hề hối hận, còn chỉ thẳng vào Thẩm Ức Đường và quát lớn, “Cút đi đâu xa vào, đừng để tao nhìn thấy mày nữa.”
Tầm mắt Thẩm Ức Đường dần trở nên mơ hồ, cô khóc chẳng phải bởi cơn đau trên trán, mà bởi những lời thóa mạ của bố. Cô đã từng nghĩ vô số lần, rằng Thẩm Trung có thật sự là bố đẻ của cô hay không? Bố người ta đều cưng chiều con gái, còn Thẩm Trung, chỉ mong sao cô sớm chết quách đi cho rồi.
Thậm chí cô còn từng nghĩ đến chuyện lấy tóc của Thẩm Trung đi xét nghiệm huyết thống, nhưng đôi mắt và cái mũi tương tự đã nói lên tất cả rồi.
Máu từ góc trán chảy xuống má, một vệt đỏ au, trông như ma nữ trong phim kinh dị. Thẩm Ức Đường lau nước mắt, đứng dậy xách ba lô bỏ đi.
Cô định sang nhà chú, lại sợ giờ này đã quá muộn rồi, làm phiền em họ ngủ nghỉ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đến nhà Châu Từ Dữ.
Trông thấy hai má sưng đỏ mà cái trán đầm đìa máu của Thẩm Ức Đường, lòng Châu Từ Dữ như bị đâm một dao, đau điếng, chết lặng. Cậu kéo cô vào, không hỏi nguyên do mà vội đi lấy hòm thuốc, dùng cồn i-ốt khử trùng cho cô, sau đó cầm khăn lạnh trườm hai bên má sưng phù.
Xử lý xong vết thương, cậu đứng dậy định đi cất hòm thuốc, đột nhiên Thẩm Ức Đường ôm chầm lấy cậu rồi òa khóc. Châu Từ Dữ không ngăn cô khóc, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, đợi cô khóc đủ rồi mới dùng sức ôm lại, lẳng lặng, không một tiếng động. Thật ra Thẩm Ức Đường không quá sầu thương, cô nói: “Xin lỗi, tôi không còn chỗ nào để đi nữa.”
Châu Từ Dữ đưa hai tay khẽ đẩy vai Thẩm Ức Đường, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói bằng thủ ngữ: [Ở đây, đợi học xong cấp Ba, bọn mình cùng nhau rời đi, vĩnh viễn không quay lại nữa]
Đôi mắt vừa sáng ngời lại giàn giụa một lần nữa, cảm giác tội lỗi dâng lên ào ạt, có cả sự cảm động, cùng với sự rung động như chồi mầm lên, mục đích tiếp cận Châu Từ Dữ đã dần dần bị thay thế bởi một thứ khác.
Họ như hai ngọn cỏ không nơi tựa nương, chỉ biết dựa vào nhau mà sưởi ấm cho nhau và cùng trưởng thành. Thẩm Ức Đường thật sự không quay về nhà, mà Thẩm Trung cũng chẳng hề đi tìm cô.
Châu Từ Dữ chưa từng hỏi, mà Thẩm Ức Đường cũng chưa từng kể về chuyện xảy ra tối hôm ấy, thế nhưng không lâu sau, Thẩm Trung bị công ty cho nghỉ việc, Tiền Mĩ Lệ cũng bị sa thải, cả hai cùng thất nghiệp, tuổi tác lại cao, không tìm đâu được công việc phù hợp, một nhà ba người chỉ sống dựa vào những đồng tiền tiết kiệm.
Chỉ tiêu đi mà không kiếm lại được, tiền tiết kiệm dần cạn, mâu thuẫn gia đình cũng từ đó mà gia tăng, sau một thời gian, Thẩm Trung bất mãn đủ điều với mẹ con Tiền Mĩ Lệ và Tiền Hân, cãi cọ liên miên.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà ấy, cuộc sống của Thẩm Ức Đường bình lặng hơn nhiều. Cô sống cùng Châu Từ Dữ, tuy chia riêng phòng, nhưng sớm tối bên nhau cũng khó tránh được việc lau súng cướp cò. Có lần thấy Châu Từ Dữ nhẫn nhịn khổ sở, cô cũng định cho cậu, nợ cậu quá nhiều, coi như để báo đáp. Nhưng cậu không chịu, sợ cơ thể cô chịu tổn thương, Châu Từ Dữ thà tự giải quyết cũng nhất định không động vào cô.
Ban ngày cùng nhau đi học, đến tối cùng nhau về nhà ôn bài, họ như hình với bóng, bên nhau suốt những năm tháng cấp Ba.
Lớp Mười hai vừa căng thẳng vừa mệt mỏi, là cơn ác mộng của Hà Tỉnh, nhưng với Thẩm Ức Đường lại đỡ hơn rất nhiều. Có Châu Từ Dữ, năm lớp Mười hai không còn quá vất vả, họ cùng nhau học, cùng nhau thi, cùng phấn đấu vì mục tiêu đại học chung, cứ thế, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, tất cả đều đã thành niên, cả hội uống rượu. Thẩm Ức Đường và Châu Từ Dữ không uống quá nhiều, chỉ ngà ngà say, vẫn coi như còn tỉnh táo. Bắt xe đưa Hà Tỉnh, Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn về, đến khi họ về tới nhà thì đã là nửa đêm.
Đóng cửa, trong tích tắc, Thẩm Ức Đường bị đè lên cánh cửa, đôi môi thoang thoảng mùi rượu ập tới. Cô cũng uống rượu, đáp lại trong tích tắc. Có cồn dẫn lối, họ bạo gan hơn hẳn trước kia, không ngừng khám phá đối phương.
Châu Từ Dữ dừng lại, hơi thở gấp gáp, tì trán lên trán Thẩm Ức Đường, mắt đối mắt.
Thẩm Ức Đường hiểu ý cậu, “Em qua sinh nhật tuổi 18 lâu rồi, anh cũng thế mà.”, cô ôm cổ cậu, khẽ cắn lên tai cậu, “Châu Từ Dữ, em tự nguyện cho anh.”, giọng nói mê hoặc, như tiếng mời gọi của một con tiểu yêu tinh.
Châu Từ Dữ nào có thể chịu được sự quyến rũ như thế này, cậu khom người bế thốc cô lên rồi đi vào phòng ngủ.
Ngang qua cửa phòng tắm, Thẩm Ức Đường bỗng giãy giụa, “Không được, còn chưa tắm.”
Châu Từ Dữ lùi lại mấy bước, đưa cô vào phòng tắm, định tắm cùng luôn nhưng vẫn bị Thẩm Ức Đường đẩy ra ngoài, quá trần trụi, cô xấu hổ. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô lề mề mãi không chịu ra, Châu Từ Dữ đợi đến nỗi mất kiên nhẫn, phải xông thẳng vào bế cô ra.
Thẩm Ức Đường muốn tắt đèn, nhưng Châu Từ Dữ quyết không chịu, cuối cùng mỗi người lùi một bước, chỉ bật một bóng đèn ngủ, không tối cũng không sáng, mờ ảo vừa khéo.
Châu Từ Dữ thích nhìn dáng vẻ cô động tình, cô mất khống chế, mỗi lần thấy cô nhất quyết không chịu kêu thành tiếng, cậu lại giở trò xấu xa, khiến cô không sao kìm nén nổi. Hành động mang đến sự kích thích còn mãnh liệt hơn cả lời nói, Thẩm Ức Đường bị cậu giày vò cho tan ra thành vũng nước đầm đìa.
Sự ngượng ngùng bị cậu lột đi triệt để, Thẩm Ức Đường bắt đầu thẳng thắn nhìn vào dục vọng, biểu đạt ý muốn.
Vần vò hơn một tiếng đồng hồ, Châu Từ Dữ mới tiến hành bước cuối cùng. Cảm nhận mà Thẩm Ức Đường có được không quá giống những người khác, đau đớn không phải là thứ đọng lại sâu sắc nhất.
***
Châu Từ Dữ đặt vé máy bay đi du lịch, dự định sẽ cùng Thẩm Ức Đường đi chơi trước khi có kết quả thi đại học.
Một ngày trước hôm khởi hành, Thẩm Ức Đường sang nhà Thẩm Lương ăn cơm.
Châu Từ Dữ không có việc gì làm nên hẹn Mạnh Thiên Sơn đi chơi bóng. Khoan khoái chơi xong một ván, hai anh chàng ngồi bên rìa sân bóng vừa uống nước vừa tán gẫu.
Mạnh Thiên Sơn hỏi: “Ông định khi nào thì để Thẩm Ức Đường biết chuyện ông nói được?”
Châu Từ Dữ nuốt ngụm nước, “Lần này đi du lịch, sẽ cho cô ấy một bất ngờ.”
Mạnh Thiên Sơn: “Cậu ấy muốn ông nói được lắm đấy, mấy lần nhắc đến chuyện này với bọn tôi rồi, ông đừng có dọa chết cậu ấy đấy.”
Châu Từ Dữ: “Không đâu, tôi sẽ giải thích với cô ấy.”
“Đi chơi mấy hôm?”
“Một tuần.”
Mạnh Thiên Sơn: “Lâu thế, cẩn thận đi hai về ba nhé.”
Đương nhiên Châu Từ Dữ hiểu ý nghĩa của câu “đi hai về ba”, cậu thảy chai nước uống dở vào lòng Mạnh Thiên Sơn, “Tôi tự biết chừng mực, lo cái thân ông đi.”
Mạnh Thiên Sơn: “Bạn gái tôi bảo rồi, nếu có em bé thì sinh, bọn ông dám không?”
Châu Từ Dữ: “Ông tự nói đúng không? Gan bé như Nam Tiêu mà dám sinh? Khéo có kết quả khám thôi là đã sợ chết khiếp rồi ấy chứ.”
Mạnh Thiên Sơn: “…”
Hai người đang tán gẫu cậu một câu tôi một câu, thì từ phía xa, Tiền Hân bước xuống khỏi một chiếc xe, gương mặt trang điểm lòe loẹt, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt đầy ngạo mạn, mà vừa trông thấy Châu Từ Dữ thì đã ỉu xìu. Có một số người được định là chông gai của số mệnh, không trốn thoát được, dù có phải chịu bao lời cay nghiệt, nhưng nhìn thấy người ấy thì vẫn chộn rộn không yên.
Tiền Hân chỉnh lại áo sống, đi đến trước mặt Châu Từ Dữ, rồi bảo Mạnh Thiên Sơn tránh đi. Chỉ còn lại hai người, nó hỏi: “Chuyện bố tôi thất nghiệp là do cậu nhúng tay vào phải không?”
Châu Từ Dữ thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
Tiền Hân: “Vì Thẩm Ức Đường ư?”
Châu Từ Dữ cảnh cáo thẳng thừng: [Dám động đến cô ấy, cậu sẽ còn thảm hơn bây giờ]
Tiền Hân cười lạnh, cười đến khi chảy nước mắt, “Tôi đã nói từ lâu rồi, là Thẩm Ức Đường đang lừa cậu, mà cậu không tin, lần này thì có bằng chứng đấy.”, nó quẳng cuốn sổ trong tay xuống trước mặt Châu Từ Dữ, “Trước giờ nó chưa từng yêu cậu, Châu Từ Dữ, cậu đúng là… một thằng ngốc.”, nói xong liền quay người bỏ đi.
Châu Từ Dữ nhặt cuốn sổ có khóa mật mã nhưng đã bị cạy mở lên, những trang giấy cũ mèm, là nhật ký Thẩm Ức Đường viết trong khoảng thời gian chật vật nhất, là “thùng rác” chứa những cảm xúc tồi tệ của cô, bên trong tràn ngập những lời uất hận, u ám, là một mặt tăm tối nhất của cô.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ không cầm cự được nữa, phải chuyển về quê sống. Lúc dọn dẹp phòng, Tiền Hân phát hiện ra cuốn sổ nhật ký năm ấy của Thẩm Ức Đường. Lần thứ hai Thẩm Trung đánh Thẩm Ức Đường, cô không quay về nhà nữa, cũng không lấy đồ đạc đi, rất nhiều thứ đã bị Tiền Mĩ Lệ vứt bỏ, cuốn nhật ký này được giấu rất kĩ, nếu không có chuyện chuyển nhà, thì chắc cả đời này cũng không tìm thấy.
Tiền Hân tò mò về nội dung bên trong nên tìm cách phá khóa. Đọc được toàn bộ tâm trạng của Thẩm Ức Đường khi theo đuổi Châu Từ Dữ, nó lập tức lấy điện thoại ra chụp trang nhật ký, rồi gửi cho Thẩm Ức Đường, [Cảm ơn món quà năm đó của mày, tao cũng trả lại cho mày một phần đây]
Đang ăn cơm ở nhà chú, đọc được tin nhắn, đầu Thẩm Ức Đường như ù đi.