Hà Tỉnh không nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh, bên tai chỉ có tiếng tim đập như sấm dậy của chàng thiếu niên, âm thanh mạnh mẽ có tiết tấu nhịp điệu, vậy mà lại mê mẩn. Cô ngước mắt lên, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, phủ một lớp mỏng trên đỉnh đầu, trên mái tóc Trình Triều Lạc, phất phơ qua đôi mắt đen láy lạnh lùng, qua đường cằm gầy của cậu.
Tầm mắt chạm nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nhau, không ai lảng tránh, đám đông ồn ào như chẳng bận gì đến họ, thời gian như đang chầm chậm trôi đi.
Tiếng còi xe inh ỏi bỗng lướt qua họ, chiếc xe đi xa, Trình Triều Lạc mới buông Hà Tỉnh ra, “Có xe.”
“Ờ.”, Hà Tỉnh cúi đầu nhìn lớp tuyết mỏng dưới đất, đưa mũi chân đá bay một hòn gạch nhỏ.
Trình Triều Lạc giơ tay phủi bỏ bông tuyết trên vai cô, “Lạnh không?”, cậu chỉ vào cửa hàng ở trước mặt, “Đi mua khăn đi?”
“Được.”, Hà Tỉnh không nhìn cậu, cúi đầu lầm lũi đi vào cửa hàng. Đèn trong cửa hàng sáng trưng, vô cùng ấm áp. Hà Tỉnh lấy một chiếc khăn định quàng thử, mà vừa ngẩng đầu nhìn vào gương thì đã thấy Trình Triều Lạc đứng sau cô từ lúc nào chẳng hay. Hai người một trước một sau, một cao một thấp, nhìn nhau qua tấm gương.
Hà Tỉnh vội vàng dời tầm mắt đi, cúi đầu đeo khăn.
“Lệch rồi.”, Trình Triều Lạc luồn tay qua cổ Hà Tỉnh, vươn ra phía trước giúp cô chỉnh lại khăn. Trên người cậu vẫn còn dính tuyết, cánh tay mang theo hơi lạnh ngoài trời, đột nhiên Hà Tỉnh bị cậu quấy nhiễu mà cảm thấy bực bội, hậm hực bỏ chiếc khăn về lại chỗ cũ.
Cô bỏ đi một đoạn, Trình Triều Lạc đuổi theo, đeo chiếc khăn lên cổ cô, “Lạnh đấy.”
“Cậu phiền thế nhở?”, Hà Tỉnh không muốn đeo, kéo tuột cái khăn xuống.
Trình Triều Lạc giữ chặt cái khăn không cho cô tháo, nhìn từ xa trông như đang tóm cổ cô, tay áo dán bên tai Hà Tỉnh còn thoang thoảng hơi lạnh, “Đeo đi rồi tôi đứng xa cậu.”
Hà Tỉnh: “…”
Cậu nhìn ra sự bối rối của cô, Hà Tỉnh lại không muốn bị nhìn ra, tâm trạng phức tạp cuộn len đan chặt vào nhau, cần có một cái kéo cắt phăng nó đi, cô giơ tay phát một cái vào bàn tay Trình Triều Lạc còn đang để trên cổ mình, “Tôi có cố ý ôm cậu đâu, cậu đã ôm lại rồi còn ghì chặt lấy tôi, nam nữ thụ thụ bất thân đấy hiểu không?”
Lực đánh của Hà Tỉnh khá mạnh, song với Trình Triều Lạc lại chỉ như mèo cào, cậu buông ra, rồi gác cánh tay lên vai Hà Tỉnh, nói với vẻ siêu vô lại: “Không hiểu.”
Hà Tỉnh đẩy Trình Triều Lạc ra, hậm hực bỏ đi trước.
Mỗi một phản ứng của cô đều được Trình Triều Lạc thu hết vào mắt, cậu khẽ nhếch môi rồi đi theo sau, cho cô một chút thời gian để một mình suy nghĩ. Xuyên qua biển người huyên náo, Trình Triều Lạc rảo nhanh bước chân đi lên trước, “Tại lúc đấy có xe ở phía sau, sợ bị xe đâm nên mới ôm cậu lại thôi.”
Nghe được lời giải thích này, Hà Tỉnh không còn cảm thấy bối rối nữa.
Trình Triều Lạc lại nói: “Trước giờ cậu vẫn hay ôm vai bá cổ tôi đấy thôi, sao không nói là nam nữ thụ thụ bất thân đi?”
Hà Tỉnh trả lời rất nhanh: “Tại không coi cậu là đàn ông.”
Trình Triều Lạc chặn ngay trước mặt Hà Tỉnh, khom lưng xuống nhìn cô, “Thế sao hôm nay cậu phải mất tự nhiên vậy?”
“…”, Hà Tỉnh không trả lời, giơ hai tay ra đẩy người phía trước đi, còn già mồm cãi, “Mất tự nhiên đâu nào.”
Trình Triều Lạc dài giọng nói câu “Hả?”, đi giật lùi trước cô, mặt đối mặt, cậu cười, “Không lẽ cậu thích tôi rồi?”
Hà Tỉnh xông lên, vả nhẹ một cái vào mặt Trình Triều Lạc, “Đừng có mơ, nếu trên đời này hết sạch đàn ông thì hẵng đến hỏi tôi câu này.”, thấy sắc mặt cậu trầm xuống, Hà Tỉnh tiến lại, nhếch mép cười hỏi, “Người cậu thích chẳng lẽ lại là tôi?”
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu không nên rước họa vào thân.
Thấy cậu không phản bác ngay lập tức, Hà Tỉnh có cảm giác như vừa thắng một màn, tâm trạng cực tốt, nhưng sau vài giây lại thấp thỏm nhìn Trình Triều Lạc, “Không phải đấy chứ?”
Vẻ mặt Trình Triều Lạc lạnh xuống, “Không phải.”
Hà Tỉnh thở phào một hơi, “Dọa chết tôi.”
Trình Triều Lạc: “…”
“Hai bọn mình còn thuần khiết hơn cả nước, tôi không cho phép có một chút tạp chất nào.”, Hà Tỉnh tự lẩm bẩm một mình.
Trình Triều Lạc không có lời nào để đáp, cũng may Hà Tỉnh nhanh chóng chuyển chủ đề, “Cậu định bỏ Đại học Q để thi Đại học B với tôi thật à?”
“Ừ.”
“Vì tình bạn của bọn mình, tôi phải dốc toàn lực để thi đỗ Đại học B.”, Hà Tỉnh nhìn cậu, cười tươi roi rói, đuôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
Trình Triều Lạc đội mũ lên cho cô, phủi bỏ tuyết trên đầu vai cô, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Được, bọn mình cùng học một trường.”
“Không được.”, đột nhiên Hà Tỉnh phá bỏ lời ước hẹn, “Cậu vẫn nên thi cùng một trường với người cậu thích thì hơn, nếu không yêu xa khổ lắm.”
Trình Triều Lạc: “Cô ấy cũng muốn thi Đại học B.”
Hà Tỉnh bày ra vẻ mặt kiểu “Tôi hiểu rồi!”, “Thì ra cậu từ bỏ suất tuyển thẳng là vì tình yêu, tôi chỉ dính tí lộc của tình yêu đấy thôi, haiz, đàn ông ấy à, đúng là trọng sắc khinh bạn.”
Có điều, người con gái Trình Triều Lạc thích chắc hẳn là không hề kém cỏi, Hà Tỉnh đoán là một cô gái ở lớp thực nghiệm, với họ mà nói thì việc thi vào Đại học B là quá đơn giản, “Mấy hôm trước còn già mồm không chịu thừa nhận với tôi, hôm nay không giả vờ nữa hả?”
Trình Triều Lạc: “…”
Trước kia không muốn nói về vấn đề này, là vì sợ cô sẽ gặng hỏi, quay qua quay lại rồi sẽ bị cô quay cho chóng mặt, mà cuối cùng vẫn không tránh nổi.
“Cậu tỏ tình chưa?”, Hà Tỉnh nhìn Trình Triều Lạc và hỏi với đôi mắt chứa đầy vẻ tò mò.
Trình Triều Lạc quyết định sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, “Chưa.”
Hà Tỉnh kinh ngạc thốt lên, “Chó à, cậu mà lại yêu thầm ư?”
Trình Triều Lạc giữ vẻ mặt lãnh đạm, chẳng có biểu cảm gì, cô lại hỏi tiếp: “Sao lại không nói ra?”
“Không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.”, Trình Triều Lạc đút hai tay vào túi áo khoác, đón gió đón tuyết mà đi về phía trước.
Hà Tỉnh đi bên cạnh cậu, “Cũng phải, giờ mà bị thầy cô biết thì phiền phết đấy, có thể đợi lên đại học rồi nói sau, lúc đấy không còn áp lực từ chuyện thi cử hay từ bố mẹ thầy cô nữa rồi, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp Ba là thời cơ tốt nhất để yêu đương đấy.”
“Nghe cậu, đợi thi đại học xong.”, Trình Triều Lạc điềm tĩnh nói.
Hà Tỉnh cười: “Cứ như là bọn mình yêu nhau không bằng.”, cô vỗ vỗ vai Trình Triều Lạc, “Thành công rồi đừng quên mời tôi ăn cơm nhé.”
“Muốn ăn gì?”
“Buffet hải sản.”
“Được, thành công rồi sẽ mời cậu ăn mười bữa.”, Trình Triều Lạc khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hà Tỉnh lo ló sau lớp khăn mũ dày cộm.
Nghe thế, Hà Tỉnh hớn hở ra mặt, không để ý thấy ánh mắt ở ngay bên cạnh, cô chìa một ngón tay ra đòi móc ngoéo với Trình Triều Lạc, “Nói rồi đấy nhé.”
Trình Triều Lạc ngoắc tay với cô, “Lừa cậu làm chó.”
“Giờ cậu đã là chó rồi.”, đầu vai Hà Tỉnh bỗng nhói lên một cái, Trình Triều Lạc vừa cắn cô qua lớp áo, “Bảo cậu là chó, mà lại cắn thật à?”
Trình Triều Lạc nhả ra, rồi véo má Hà Tỉnh, “Chỉ cắn cậu thôi.”, trên vai cô có tuyết, đầu lưỡi cậu hơi tê lạnh.
Hà Tỉnh tóm lấy cánh tay Trình Triều Lạc, kéo cổ tay áo lên, rồi không khách khí mà cắn trả lên cánh tay cậu, trên cánh tay trắng bóc bỗng xuất hiện một vết cắn tròn tròn.
Trình Triều Lạc liếc xuống nhìn, rồi kéo tay áo xuống, lại đẩy Hà Tỉnh đi về phía trước, “Chó con này.”
Về tới nhà, trước cửa tiểu khu xuất hiện một chiếc thể thao, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc không hẹn mà cùng nhìn lên xe. Cửa xe mở ra, Hà Khánh Nghiên bước từ trong xuống, trước khi đóng cửa, cô ta đột nhiên quay lại, quỳ một chân lên ghế, hôn người đàn ông trên ghế lái.
Cửa xe vẫn mở, hai người hôn nhau quên trời quên đất, Hà Tỉnh không nhìn nổi nữa, phải kéo Trình Triều Lạc đi vào khu nhà.
“Cô út có bạn trai à?”, Trình Triều Lạc hỏi.
“Không rõ nữa, đợi về rồi tôi hỏi thử xem.”, Hà Tỉnh thở dài, “Cũng không biết đường mà đóng cửa vào.”
Trình Triều Lạc ngoảnh đầu lại liếc nhìn biển số xe.
…
Lúc Hà Khánh Nghiên vào phòng, Hà Tỉnh vội chạy lại, “Cô út, cô có người yêu rồi à?”
“Nhìn thấy rồi hả?”, Hà Khánh Nghiên đặt chiếc túi xách xuống trước mặt Hà Tỉnh, “Quà Giáng Sinh số lượng có hạn đấy, đẹp không?”
Hà Tỉnh không hiểu về hàng xa xỉ, nhìn cái túi mà chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt, cô lắc đầu.
“Không biết thưởng thức.”, Hà Khánh Nghiên đặt chiếc túi bảo bối vào tủ quần áo, “Cô để ở bên trái ngăn thứ hai, mày có lấy quần áo cũng đừng chạm vào.”
Hà Tỉnh gật đầu, “Sao không đưa bạn trai về cho bố mẹ cháu gặp? Bố mẹ cháu mà biết cô có bạn trai thì sẽ vui lắm đấy.”
Sắc mặt Hà Khánh Nghiên trầm xuống trong nháy mắt, “Mày đừng có nói lung tung đấy, sau này tự cô sẽ nói.”
Thấy sắc mặt cô út không tốt, Hà Tỉnh không nhiều lời nữa, rút tập đề ra để lên bàn. Tâm trạng Hà Khánh Nghiên không tồi, cô ta mở phim ra xem rồi tẩy trang, một bộ tiên hiệp bi đát, nhân vật chính sinh ly từ biệt, gào khóc thảm thiết.
Âm thanh ồn ào khiến Hà Tỉnh không thể làm bài được, cô lấy điện thoại ra nhắn tin.
Hà Khánh Nghiên bỗng gọi: “Lấy cho cô cái khăn bông.”
Hà Tỉnh lấy khăn đưa qua, trong lúc bất cẩn lại gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc vào nhóm chat mới lập tối nay, [Tôi muốn sang phòng cậu ngủ]
Mạnh Thiên Sơn là người trả lời đầu tiên: [Đến đi]
Trình Triều Lạc: [Giữ chút liêm sỉ đi]
Những người khác cũng bị shock vì dòng tin nhắn này.
Châu Từ Dữ: [Hai cậu sống chung à?]
Nam Tiêu: [@Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh, thật không?]
Trình Triều Lạc: [Tắm rửa rồi đi ngủ hết cả đi]
Mạnh Thiên Sơn: [Anh Lạc nhớ kiềm chế nhé, đừng có nghịch ra mạng người]
Châu Từ Dữ: [Bố mẹ cậu ấy còn ở nhà đấy]
Nam Tiêu: […]
Hà Tỉnh đưa đồ xong mới quay lại đọc được mấy câu này, còn có cả tin nhắn Trình Triều Lạc gửi riêng cho cô, [Thu hồi tin nhắn đi], cô muốn thu hồi nhưng qua lâu rồi nên không thu hồi được, chỉ đành gửi vào nhóm: [Không như các cậu nghĩ đâu]
Mạnh Thiên Sơn: [Bọn tôi nghĩ như thế nào cơ?]
Không giải thích rõ được, Hà Tỉnh dứt khoát mặc kệ luôn.
[Ngậm mồm đi ngủ], Mạnh Thiên Sơn nhanh chóng nhận được tin nhắn riêng của Trình Triều Lạc.
[Sợ Hà Tỉnh khó xử à?]
Mạnh Thiên Sơn gửi ảnh chụp màn hình một đoạn chat sang, [Tống Ninh cứ dăm ba hôm lại hỏi tôi về Hà Tỉnh, nó vẫn chưa từ bỏ đâu, ông phải tăng tốc lên]
Trình Triều Lạc trả lời: [Tôi tăng tốc có ích chắc?]
Chuyện này cần hai người phải có tiến độ đồng đều, Trình Triều Lạc thì lái xe hơi, trong khi Hà Tỉnh chỉ đi xe đạp, hoàn toàn không cùng tần sóng, có tăng tốc độ cũng vô ích. Mạnh Thiên Sơn cực kỳ sốt ruột: [Chắc tôi sắp kết thúc đời độc thân rồi đấy]
[Có khi Từ Dữ cũng sắp thất thủ rồi]
[Tự xem mà làm đi]
[Theo tôi thấy, hai người bọn ông có quá ít cảm giác ranh giới. Giãn khoảng cách với cậu ấy ra, để Hà Tỉnh ý thức được ông là con trai, chứ không phải là bạn thân từ nhỏ của cậu ấy, cũng đừng chiều chuộng quá, lạt mềm buộc chặt đấy, hiểu không? Để cho cậu ấy biết tầm quan trọng của ông]
Trình Triều Lạc gác cánh tay lên trán suy tư. Họ quen biết đã mười mấy năm, có một số chuyện thật ra chỉ thiếu một giây một khắc mà thôi, nhưng lời Mạnh Thiên Sơn nói cũng có lý, có lẽ nên giữ chút khoảng cách, để Hà Tỉnh nhận thức được tầm quan trọng của cậu. Nghĩ thế, cậu liền gửi tin nhắn cho Hà Tỉnh: [Mai chú Lý có việc, đi bộ đi học nhé]
Sáng sớm, Trình Triều Lạc lấy cớ có việc, không đợi Hà Tỉnh, cậu xuất phát trước mười phút, đợi cho Hà Tỉnh đi một mình cô đơn thì mới xuất hiện, cho cô bất ngờ. Cậu thầm tính toán thời gian, đứng đợi ở ven đường, kết quả là chỉ một lát sau, từ đằng xa đã nghe vọng lại tiếng của Hà Tỉnh.
Nghe thấy tiếng, cậu ngẩng đầu, lại bắt gặp Hà Tỉnh đang ngồi sau xe đạp của cậu bạn cùng khu nhà – Lưu Minh, hai người nói nói cười cười rất vui vẻ. Lúc đi ngang qua cậu, Hà Tỉnh hô lên: “Cậu chậm thế, tôi đi trước đây.”
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu nghiến răng, sút văng hòn đá trên đường.
Bước đầu thất bại, cả ngày Trình Triều Lạc chìm trong tâm trạng u ám. Hà Tỉnh cảm giác có gì đó không ổn, trên đường về nhà liền gặng hỏi cậu bị làm sao.
Trình Triều Lạc không nói, chỉ im lặng bước đi.
Lưu Minh đạp xe đi qua cổng, tới chỗ họ liền rung chuông, “Hà Tỉnh, lên xe, tôi đèo cậu về.”
Đi bộ về nhà vừa mệt vừa lạnh, Hà Tỉnh muốn ngồi lên xe của cậu bạn cùng khu, lại không yên tâm về Trình Triều Lạc, nên ghé lại gần hỏi cậu: “Rốt cuộc là cậu bị làm sao đấy? Không nói là tôi đi đấy nhé.”
Trình Triều Lạc vẫn không đáp, Hà Tỉnh mặc kệ, giơ chân định ngồi lên xe cậu bạn kia, nhưng cánh tay bỗng bị nắm lấy, rốt cuộc Trình Triều Lạc cũng chịu mở miệng: “Tôi đau đầu.”
“Ngủ không ngon giấc à?”
“Chắc thế.”
“Bao lâu rồi?”
“Một ngày.”
“Thế nên trông mới chán đời như này hả?”
“Ừ.”
Cơ thể mệt mỏi, Hà Tỉnh không nhẫn tâm bỏ mặc một mình Trình Triều Lạc lại, nên đành nói tạm biệt với Lưu Minh, “Có cần đi bệnh viện không? Hay là tại trúng cảm? Bọn mình bắt xe về đi?”
“Tôi muốn đi bộ một lúc, hóng gió cho dễ chịu.”
“Vậy tôi đi cùng cậu.”
Trầm mặc đi một đoạn, Trình Triều Lạc lại lên tiếng: “Tôi có phải người bạn thân nhất của cậu không?”
“Không phải.”, Hà Tỉnh đáp cực nhanh.
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu không cam tâm, lại hỏi tiếp: “Có phải là người bạn nam thân nhất của cậu không?”
Hà Tỉnh: “Cũng không phải.”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh vừa nói xong câu này liền có cảm giác toàn thân người bên cạnh tỏa ra khí lạnh, còn lạnh hơn cả những ngày khắc nghiệt của mùa đông, cô nhoẻn miệng cười, kiễng chân khoác cổ Trình Triều Lạc, “Trêu cậu đấy, cậu là người bạn nam thân nhất của tôi.”
“Bốc phét.”, Trình Triều Lạc tránh khỏi cánh tay Hà Tỉnh, “Không có tôi, cậu vẫn đi học với người khác được, vẫn cười nói hi ha, còn vui là đằng khác, với cậu, tôi có cũng được chẳng có cũng không sao, không quan trọng một chút nào.”
Hà Tỉnh vượt lên trước một bước, chặn Trình Triều Lạc lại, cúi đầu nhìn cậu từ dưới lên trên, “Cậu giận đấy hả? Sáng nay tôi xuống dưới nhà, định gọi điện hẹn cậu cùng bắt xe đi học, nhưng vừa hay Lưu Minh đi ngang qua, tôi nghĩ chắc cậu cũng đi xa rồi nên mới lên xe đấy chứ… Mặc dù hồi nhỏ Lưu Minh cũng hay chơi với bọn mình, cũng là bạn, nhưng không thể so sánh với bọn mình được, Trình Tinh Tinh là người bạn khác giới thân nhất của tôi, câu này là thật một trăm phần trăm.”
Cô rút điện thoại ra, bật màn hình cho Trình Triều Lạc xem, “Cậu xem đây, tôi mua vé xem bộ phim đang hot nhất dạo gần đây, định cuối tuần hai đứa mình cùng đi, nếu không quan tâm đến cậu, sao lại muốn đi cùng cậu chứ?”
Áng mây đen phủ trên đầu Trình Triều Lạc cả ngày hôm nay bỗng chốc bị thổi bay đi nhờ đôi ba câu nói của cô.
Lúc này, Hà Tỉnh đứng bên cạnh thở dài thườn thượt, “Nhưng tiếc là cậu bị đau đầu không đi được, ngoài rạp vừa bí bách vừa ồn ào, có đi chỉ tổ đau đầu thêm thôi, để tôi hủy vé vậy.”
Trình Triều Lạc vội giật lấy điện thoại của Hà Tỉnh, “Không đau nữa.”
***
Lời tác giả:
Mạnh Thiên Sơn: Đau đầu, sốt, đứt tay, trên người anh Lạc còn chỗ nào lành lặn không? Lần sau định nói là đau ở đâu?
Châu Từ Dữ: Đau mông.
Trình Triều Lạc: …