• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước giờ cả hai bên gia đình đều biết ngăn tủ đựng cúp thưởng của Trình Triều Lạc là vùng cấm không thể xâm phạm. Anh phân loại sắp xếp từng chiếc cúp, từng chiếc huy chương một cách gọn gàng, ngăn nắp, tất cả đều là vinh quang anh giành được từ thuở bé đến khi thành niên, là những món đồ anh trân trọng nhất.

Hà Lai nhòm ngó chúng đã lâu, nhưng Trình Triều Lạc còn chẳng cho nó động vào, vậy mà lúc này, tất cả những cúp thành tích mà người khác không thể sờ tới lại bày ra hết dưới chân Hà Tỉnh.

Anh không dùng nhẫn kim cương, mà lại nâng tấm huy chương danh giá nhất của giải thi đấu quốc tế, quỳ gối trước mặt Hà Tỉnh, thực hiện ước mơ từ thuở thiếu thời của mình.

Từ bé đến khi trưởng thành, Trình Triều Lạc từng tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ, sau khi đi làm cũng phát biểu trong các sự kiện khác nhau, nhưng chưa lần nào tim đập nhanh như thế này, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi, thời gian như bị kéo dài, từng giây từng phút như chật vật trôi đi.

Nam Tiêu, Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ, cùng nín thở chờ đợi, mọi ánh mắt đổ dồn lên người Hà Tỉnh.

Con người Hà Tỉnh luôn có quy hoạch rõ ràng cho chuyện học hành và công việc, nhưng với cuộc sống sinh hoạt, bao lâu sẽ kết hôn, có sinh con hay không, cô đều dựa theo tự nhiên, chẳng có kế hoạch gì cả, lúc thì cảm thấy cùng người yêu xây dựng gia đình là điều vô cùng hạnh phúc, khi lại nghĩ vẫn còn trẻ đâu phải vội kết hôn, thái độ thay đổi thất thường, như hai người khác biệt.

Trước đây, Trình Triều Lạc từng nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng luôn bị câu “Bọn mình còn trẻ, cưới vội làm gì!” của cô làm cho câm nín, nhưng khi anh thật sự quỳ xuống trước mặt mình, Hà Tỉnh không nói được câu nào, đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì thêm.

Đang lúc cô ngây ngẩn thất thần, không biết Mạnh Thiên Sơn đẩy ra một cái tivi kiếm được từ chỗ nào. Màn hình vụt sáng, xuất hiện hai đứa trẻ mới sinh được chưa đầy một trăm ngày nằm trên cùng một chiếc giường, rồi chớp mắt hai đứa trẻ ấy đã biết ngồi, trắng trẻo, bụ bẫm, lại tới lúc hai đứa nắm tay đứng cạnh nhau, cùng nhau đi chơi, cùng vào nhà trẻ, cùng lên Tiểu học… Mỗi một bước trưởng thành của cô đều có Trình Triều Lạc ở bên, anh là bạn, là người yêu, cũng là người nhà.

Chiếu hết ảnh, Đổng Liên và Trình Khiêm xuất hiện, họ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa ở nhà họ Trình. Đổng Liên nói: “Từ lúc hai đứa còn nhỏ, bà nội Triều Lạc vẫn hay bảo, mai sau Tiểu Tỉnh Tỉnh lớn lên là phải gả vào nhà họ Trình làm dâu. Thật ra trong lòng người nhà bên này, Tỉnh Tỉnh đã là dâu nhà mình rồi, bất kể hôm nay con có nhận lời cầu hôn của Triều Lạc hay không, thì con vẫn sẽ là một thành viên trong gia đình bố mẹ. Bảo bối à, bất kể lúc nào, ở đâu, hay trong mối quan hệ nào, bố mẹ vẫn mãi yêu con.”

Trình Khiêm giang hai tay ra làm tư thế chào đón, “Tỉnh Bảo, chào mừng con về nhà.”

Ý ngoài lời, chào mừng con đến lấy Trình Triều Lạc, làm một thành viên trong nhà bố mẹ.

Màn hình lại chuyển tiếp, người trên sofa đã thay đổi, Tô Minh Tâm, Hà Khánh Lâm, Hà Lai, một nhà ba người, mà Hà Lai là người đầu tiên lên tiếng, “Chị, nhanh nhận lời cầu hôn của anh Triều Lạc đi, em chỉ muốn anh Triều Lạc làm anh rể của em thôi, chị mà dám không đồng ý, chị về đây là không xong với em đâu.”

Bộ dạng hấp ta hấp tấp, vừa nhìn đã biết thằng ranh Hà Lai đang thừa nước đục thả câu, định mượn chuyện này để hưởng lợi từ Trình Triều Lạc. Mà Trình Triều Lạc lại chẳng phải dạng dễ bị bắt chẹt, chắc chắn đã nói với Hà Lai là chỉ cần Hà Tỉnh nhận lời cầu hôn thì tâm nguyện của nó sẽ được thực hiện.

Chút ý đồ này của em trai bị Hà Tỉnh nhìn thấu, vừa rồi còn chìm đắm trong sự cảm động vợ chồng Đổng Liên mang đến, giờ lại bị Hà Lai chọc cho bật cười.

Tô Minh Tâm trợn mắt lườm Hà Lai, kéo nó ngồi xuống rồi bảo: “Mẹ biết giờ hội trẻ bọn con sợ kết hôn, sợ hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, sợ cuộc sống cơm áo gạo tiền, đầy chuyện lông gà vỏ tỏi, sợ bị phản bội. Mẹ tôn trọng mỗi một chọn lựa của con, ghi đoạn băng này, chỉ là muốn nói với con, tình yêu có nhiều kiểu, ngọt ngào, cay đắng, hôn nhân cũng thế, quan trọng là tìm đúng người, có người cùng con trải qua vui buồn giận hờn, cùng con dần dần già đi, nhìn thấy bộ dạng xấu nhất của con nhưng không ghét bỏ. Bọn con là người yêu, cũng là bạn, có thể tâm sự, cũng có thể gắn bó thân thiết, hôn nhân như thế không đời nào là nấm mộ được, sẽ chỉ có thể là tế thủy trường lưu[1], vĩnh viễn trung trinh. Mẹ tin, Triều Lạc là linh hồn tâm giao của con, là người đáng để trao phó.”

[1] Ý chỉ tình bạn và tình yêu lâu dài.

Không ai yêu thương con gái hơn mẹ, nghe những lời tâm can của Tô Minh Tâm, Hà Tỉnh cúi đầu lau nước mắt, nhưng đến phần của Hà Khánh Lâm, cô lại phải bật cười.

Hà Khánh Lâm nắm chặt mép quần, nửa cười nửa không, trông rất thiếu tự nhiên. Bình thường ông ít khi nghiêm túc tâm sự với con gái, nên dù là đang quay phim thì cũng vẫn căng thẳng, “Con gái, con yên tâm, lấy Trình Triều Lạc, cái khác thì bố không dám nói, nhưng nếu nó ức hiếp con, chắc chắn bố không tha đâu, đến bố nó mà bố còn xử lý được nữa là.”

“Nói luyên thuyên cái gì đấy?”, Tô Minh Tâm ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc.

“Em sợ anh không đánh được Lão Trình à? Hồi đại học, nếu mà cãi nhau nhớ, cậu ta không phải là đối thủ của anh đâu.”, Hà Khánh Lâm phân bua với vợ, từ phía ngoài màn hình vọng vào cả tiếng cười của Đổng Liên và Trình Khiêm.

Đoạn video này khiến Hà Tỉnh lúc khóc lúc cười, lớp trang điểm nhòe cả đi, cô nhỏ giọng nói với Trình Triều Lạc: “Lúc khóc lúc cười, anh làm em thành ra như đứa thần kinh.”, nói xong mới phát hiện Trình Triều Lạc vẫn đang quỳ dưới đất.

Trình Triều Lạc quá hiểu cô, đoạn phim của bốn bố mẹ đã triệt để phá tan chút do dự trong lòng Hà Tỉnh. Sau khi đoạn video dừng lại, cô cầm lấy chiếc huy chương của Trình Triều Lạc rồi bảo: “Bọn mình cưới đi.”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy. Trình Triều Lạc quỳ lâu đến nỗi tê chân, anh nén cảm giác khó chịu lại, đứng dậy ôm Hà Tỉnh, nhấc cô lên xoay một vòng trên bờ cát, hòa cùng gió biển, anh thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em.”

Vầng dương đỏ quạch dần khuất khỏi mặt biển, sóng biển tấp từng đợt vào bờ cát, trong tiếng vỗ tay, âm nhạc nổi lên, Châu Từ Dữ đích thân lên sân khấu hát bài “Bày tỏ thái độ” của Lương Bác.

“Thuở thiếu thời cậu cùng đám bạn

Bước ngang qua dòng chảy thời gian

Cậu và cậu ấy khoác vai nhau

Chả qua là vì không còn trẻ ranh nữa

Tình cảm của một số người

Vẫn nhiệt huyết và sục sôi như ngày nào…”

Mấy câu hát này vẽ lên những năm tháng họ trưởng thành, vẽ lên tình bạn mười năm không đổi.

“Cậu vẫn mang dáng vẻ cậu vốn có

Cậu vẫn luôn là một bản ngã độc đáo…”

Hai câu này hát về Trình Triều Lạc.

22 tháng 5 năm nay, ấn định là một ngày không hề bình thường, cả hội túy lúy đến tận đêm.

Về khách sạn, Hà Tỉnh nửa tỉnh nửa say đòi đi bể bơi, Trình Triều Lạc hỏi nguyên nhân, cô liền ra dấu “suỵt”, “Em không thể nói được.”

Trình Triều Lạc hết cách với cô, chỉ đành bế cô đến cạnh bể bơi, nhìn xem cô định làm gì. Mọi người lên đảo đều mặc quần áo thích hợp đi dạo bờ biển, Hà Tỉnh lột bỏ bộ váy vừa mặc ở ngoài bãi cát, bên trong mặc đồ bơi, rồi cứ thế lao xuống bể. Bơi chán rồi, cô quay về chỗ Trình Triều Lạc ngồi, gác cánh tay lên thành bể, cả người chìm trong nước, chỉ để lộ phần vai và phần đầu với mái tóc ướt rượt, rồi hỏi anh với vẻ rất thần bí, “Nhìn thấy chưa?”

“Gì cơ?”, Trình Triều Lạc nhếch môi cười, đồng thời liếc mắt nhìn vào bể bơi, dưới nước chỉ có đôi chân trắng nõn thon thả như trong truyện tranh.

Hà Tỉnh đạp hai chân dưới nước, “Đuôi của em.”, hai chân cô quơ rộng, quẫy mấy cái, trông như đuôi của người cá. Ngoắc tay gọi Trình Triều Lạc đến, cô ghé vào tai anh rồi bảo: “Thật ra em là nàng tiên cá đến từ đại dương, ngọc cá của em ở trên người anh, chỉ khi anh trả ngọc cá lại cho em, em mới về biển được.”

Trình Triều Lạc: “…”

Không nên dung túng cho cô uống rượu.

Anh hôn một cái lên môi Hà Tỉnh, giả vờ như đã trả lại viên ngọc, “Trả em này.”, rồi đưa tay lên xoa đầu cô, “Nàng tiên cá nhỏ về biển đi.”

Hà Tỉnh gật gù vẻ tán đồng, buông tay chìm vào làn nước, nhưng vừa quay đi đã bơi trở lại, giang hai tay ngoắc cổ Trình Triều Lạc, kéo anh xuống, “Đường về xa quá, anh vẫn nên cùng em về biển thì hơn.”

Trình Triều Lạc không kịp đề phòng, cả người ướt sũng, anh vuốt bỏ bọt nước trên mặt, “Anh bảo này, công chúa tiên cá, em thô bạo với hoàng tử của em thế này à?”

Hà Tỉnh mở to hai mắt, rồi che miệng lại, “Quên mất là anh không có ngọc cá thì sẽ chết.”, cô ôm anh dưới nước, đôi môi áp sát lại, “Em trả ngọc cá cho anh.”

Trình Triều Lạc: “…”

Anh vốn định tránh đi để trêu cô, nhưng đầu óc lại trở nên lú lẫn ngay khi đôi môi ấm áp mềm mọng kia ập tới, cứ thế mà đáp lại. Động chạm nhẹ nhàng, ôm nhau chìm xuống, mặt nước nổi lớp lớp gợn sóng, họ dựa vào thành bể hôn nhau triền miên, tới khi hết hơi mới ngoi lên.

Hà Tỉnh tựa vào vách kính trong bể thở dồn dập, làn da từ vai lên gáy trơn bóng mịn màng, như nàng tiên cá lén lút đến nhân gian. Trình Triều Lạc tì trán vào trán cô, nhìn sâu vào đáy mắt, rồi hỏi cô bằng giọng đùa cợt, “Muốn làm gì?”

Đôi mắt trong trẻo của cô bị nụ hôn dưới nước của anh tẩm đẫm một màn sương mờ đầy nhục dục, nhưng cô lại như không biết, còn thật thà trả lời: “Em không muốn làm chuyện đấy.”

“Không muốn mà còn quyến rũ anh?”

“Ừm…”, Hà Tỉnh khựng lại giây lát, khó mà giải thích rõ ràng được, “Hơi chút chút, em muốn biết người cá với người giao phối thế nào?”

Trình Triều Lạc: “…”

Được lắm! Vẫn đang say.

Anh đưa hai tay tóm lấy eo Hà Tỉnh, rồi nhấc cô lên khỏi mặt nước, ngồi lên thành bể bơi, “Về đi ngủ trước đã, tỉnh rượu sẽ nói cho em biết.”

Hà Tỉnh không nghe, lại nhảy xuống nước, “Không ngủ, em muốn anh cùng em về biển.”, cô kéo Trình Triều Lạc xuống bể bơi.

Trạng thái khi say quá kỳ quặc, cứ hễ say là Hà Tỉnh lại lôi chuyện trong ảo tưởng ra để hiện thực hóa, hồi cấp Ba uống nhầm rượu cocktail thì coi Trình Triều Lạc là bạn trai trong tưởng tượng, suýt nữa thì hôn anh, mười năm sau vẫn là cái nết say đó. Đêm nay hai người chẳng làm gì, chỉ vùng vẫy bơi trong bể nước.

Trình Triều Lạc bơi mệt rồi dừng lại bảo: “Đến đáy biển rồi, mình vào Long Cung đi.”

“Vẫn chưa đến.”, Hà Tỉnh nghiêm túc giải thích, “Biển sâu lắm, nhà em ở rất xa, rất rất xa.”

“Nhưng anh là người phàm, xuống nước là không đọ nổi người cá bọn em.”, đêm hôm không ngủ, lại bơi lòng vòng trong bể nước, ai mà không mệt chứ? Trình Triều Lạc tìm lý do để khuyên cô lên bờ, “Còn bơi thế này nữa, hoàng tử của em chưa kịp xuống đến đáy biển thì đã ngoẻo vì mệt rồi.”

“Ngọc cá của em nằm trên người anh, có ngọc cá rồi là anh như bọn em, xuống đáy biển cũng không chết được.”

Hà Tỉnh giải thích đâu ra đấy, Trình Triều Lạc không sao phản kích được. Thì bơi vậy, ai bảo cô là công chúa tiên cá của nhà anh chứ!

Đêm cầu hôn, họ quẫy trong bể bơi đến tận gần sáng.

Nàng tiên cá thể lực vô hạn cuối cùng cũng mệt lả khi trời hừng đông. Trình Triều Lạc bế cô về lau khô người rồi thay quần áo cho cô, sắc trời tờ mờ sáng anh mới ngủ được, mà là một giấc say tít, đến tận giờ cơm trưa vẫn chưa tỉnh, cuối cùng bị điện thoại của Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ oanh tạc thì mới dậy.

“Còn không xuống là bữa trưa nguội ngắt đấy.”, Mạnh Thiên Sơn hét lên.

Trình Triều Lạc dụi mắt, nói vào điện thoại: “Xuống ngay đây.”

Nhà ăn chỉ còn lại mỗi bàn của họ, Trình Triều Lạc ngồi xuống với hai mắt thâm xì. Nam Tiêu nhìn ngó xung quanh, “Tỉnh Tỉnh đâu?”

“Vẫn đang ngủ.”, đêm qua bơi lâu như thế, Hà Tỉnh mệt lả rồi, thấy cô đang ngủ ngon, Trình Triều Lạc không nỡ gọi cô dậy, định bụng chờ cô tỉnh thì nhờ đầu bếp làm một suất mới. Anh ngáp dài, mí mắt trĩu nặng, bộ dạng mệt mỏi bơ phờ.

Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn khoanh tay nhìn anh một lúc, rồi Châu Từ Dữ thủng thẳng nói, “Nửa đêm hôm qua với một buổi sáng hôm nay mà vẫn chưa thỏa mãn à?”

Trình Triều Lạc: “…”

Trình Triều Lạc vốn tưởng họ sẽ phát sinh chuyện nào đó trong một ngày đáng nhớ, nhưng hoàn toàn không thể ngờ lại là một buổi vận động hao thể lực trong bể bơi. Sau này khi nhớ lại, e là cả đời khó mà quên được. Nhưng tính ra cũng đặc biệt, Trình Triều Lạc bất đắc dĩ cười, “Đúng là chưa thỏa mãn thật, từ đầu đến cuối chỉ có bơi thôi.”

Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ nghe mà ngơ ngác, hiểu lầm là họ làm gì đó trong bể bơi, Mạnh Thiên Sơn nói: “Bọn ông chơi ác chiến thật đấy, không sợ bị người khác nhìn thấy à?”

Trình Triều Lạc: “Tôi thật sự mong là có người có thể nhìn thấy công chúa tiên cá làm thế nào mà về nhà được.”

Hà Tỉnh đánh một giấc đến tận chiều, sau khi tỉnh rượu, cô duỗi eo một cách đầy sảng khoái. Xuống giường tìm đồ ăn, đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh nắng rọi vào, bên ngoài ban công phòng khách là khung cảnh trời xanh biển trong, bao la bất tận.

Trình Triều Lạc ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ trên ban công để làm việc, bên cạnh là cả một khoảng xanh ngắt, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, mặt mày ngời sáng, vẫn y như hồi thiếu niên. Anh vẫy tay, “Lại đây.”

Hà Tỉnh đi đến, tự nhiên ngồi lên đùi anh, nhìn anh xử lý email công việc.

“Đói không?”

“Đói.”

“Anh gọi cơm rồi, nhanh có thôi.”, Trình Triều Lạc gập máy tính lại, giang hai tay ôm cô rồi hỏi: “Công chúa tiên cá về nhà chưa?”

Chuyện xảy ra đêm qua, Hà Tỉnh mang máng nhớ một chút, Trình Triều Lạc vừa nhắc đến, hồi ức lại càng rõ ràng hơn, cô vùi đầu vào cổ anh, “Đêm qua mệt chết rồi phải không?”

“Không sao, anh có ngọc cá.”, Trình Triều Lạc xoay người cô lại, để cô ngồi vắt chân sang, kề vào môi cô, “Hôm nay lên bờ rồi, trả ngọc cá lại cho em.”

Hà Tỉnh cười khùng khục, “Muốn hôn thì nói luôn đi, bớt lừa lọc lại.”

“Đêm qua, công chúa tiên cá cũng dụ dỗ cho người ta phạm tội thế này này.”

“Em thấy anh hôn phê quá còn gì.”

“Không phê.”

“…”

Hà Tỉnh nâng mặt Trình Triều Lạc dậy rồi hỏi: “Giờ bồi thường cho anh nhá?”, nửa ngày trời không có gì vào bụng, cô đói meo, nhíu mày hậm hực: “Đợi em ăn xong sẽ bồi thường cho anh, đói quá rồi.”

Thật ra Trình Triều Lạc chỉ trêu cô mà thôi, nghe cô nói vậy, anh lập tức gọi điện giục nhà hàng.

No bụng rồi, Hà Tỉnh tức thì dồi dào sức lực, ôm cánh tay anh và bảo: “Đêm qua anh nói rồi, đợi tỉnh rượu sẽ nói cho em biết.”

“Gì?”

“Thì… người cá với người… giao phối thế nào?”

Trình Triều Lạc bật cười, vẫn nhớ chuyện này cơ đấy, anh ra vẻ thần bí mà nói: “Vấn đề này tương đối phức tạp, về nhà nói cho em sau.”

Nói lấp lửng một nửa là cái kiểu dụ dỗ người ta ác nhất, không kìm được lòng hiếu kỳ, Hà Tỉnh quấn lấy anh, “Nói ở đây đi mà.”

Trình Triều Lạc chỉ ra bờ biển phía xa, “Ở cửa nhà người ta mà nói chuyện riêng tư, cẩn thận nàng tiên cá không vui lại khoắng cho trận sóng thần, nhấn chìm cả hòn đảo này bây giờ.”

Dù biết là giả, nhưng Hà Tỉnh vẫn nghe lời anh, không tiếp tục gặng hỏi nữa, dù sao thì đi ra ngoài vẫn nên kiêng kị thì hơn.

Họ ở lại đảo bốn hôm, lại tiện đường sang một nơi khác chơi thêm ba hôm nữa, vừa vặn một tuần nghỉ phép. Về nhà, Hà Tỉnh đen đi trông thấy, ánh nắng ngoài biển quá gắt, dù có chống nắng kĩ cỡ nào cũng vô dụng, ngày nào cũng phải cùng Nam Tiêu nghiên cứu cách làm trắng da.

Nam Tiêu nghe nói đến một loại mặt nạ dưỡng trắng mới khá có hiệu quả, nên cả hai vội vàng lái xe ra trung tâm thương mại tìm mua. Đến tối, Hà Tỉnh xách theo cả đống đồ về nhà, vội vàng lôi mặt nạ ra định thử. Cô vào nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa đã trông thấy trên thành bồn tắm vắt một bộ đuôi người cá, là loại mà những diễn viên trong thủy cung hay mặc khi biểu diễn.

Cô cầm lên xem, thầm nghĩ không biết bộ này ở đâu ra.

Đột nhiên nghĩ đến vấn đề mình vẫn luôn tò mò khi còn ở trên đảo, cô lập tức định đi hỏi Trình Triều Lạc.

Bất chợt từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Trình Triều Lạc dựa vào khung cửa, ung dung nhìn cô, “Mặc đi, rồi anh nói cho em vấn đề giữa người với người cá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK