Hà Tỉnh cúi đầu, khẽ khàng giậm lên lớp tuyết dưới chân, mãi một lúc sau mới nói: “Tôi cứ tưởng cậu không về nữa.”
Trình Triều Lạc duỗi tay ra nâng mặt cô lên, lòng bàn tay bất ngờ chạm phải một giọt nóng hổi, trong suốt, lấp lánh, cậu thót tim, nhỏ giọng nói: “Tôi đã bảo rồi, không cần biết người khác thế nào, chứ tôi luôn ở cạnh cậu, sẽ không bỏ rơi Tỉnh Tỉnh đâu.”
Trước kia Lục Nguyệt Oánh cũng nói mấy lời tương tự thế này, họ còn viết vào nhật ký của nhau lời thề rằng sẽ làm bạn tốt cả đời, rồi còn ký tên, nhưng chỉ mới tách lớp thôi là tình bạn đã tan vỡ, không hề vượt qua được thử thách. Có lẽ lời thề hẹn của tuổi niên thiếu chỉ như một trang giấy, kéo nhẹ một chút thôi là rách nát tan tành, không chống nổi gió táp mưa sa, nên Hà Tỉnh sợ rồi.
Rõ ràng biết Trình Triều Lạc phải đi là chuyện bị ép buộc, mà kẻ gây nên cơ sự lại là cô ruột của mình, nhưng trong lòng Hà Tỉnh vẫn có cảm giác hụt hẫng, lo được lo mất. Cô đã quen với những ngày tháng có Trình Triều Lạc bên cạnh, quen với việc có chuyện lớn nhỏ gì cũng kể cho cậu nghe, đột nhiên chỉ còn lại một mình, thật sự quá khó chịu. Thứ cảm xúc bồn chồn mà lại không tả rõ được như sợi dây leo thít chặt lấy Hà Tỉnh, cô cố điềm tĩnh nói: “Điêu.”
“Tôi điêu với cậu bao giờ chưa?”, Trình Triều Lạc nâng cằm Hà Tỉnh lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Đúng là Trình Triều Lạc chưa từng lừa cô, nhưng lúc này Hà Tỉnh không nghe lọt được câu nào, một chuỗi áp lực nặng nề vừa tìm được cửa ra là lập tức tuôn trào điên cuồng, “Mẹ tôi với mẹ nuôi nói chuyện với nhau, tôi nghe thấy hết, mẹ nuôi bảo cậu muốn học đại học ở bên đấy, tốt nghiệp xong sẽ lấy một cô vợ tây, sinh một đứa con lai, rồi định cư luôn ở bên đấy.”
Hôm đó Hà Tỉnh vô tình nghe thấy cuộc hội thoại của Tô Minh Tâm và Đổng Liên, những lời nói ấy như một tảng đá đè nặng trong lòng cô, rõ ràng chẳng phải người yêu, vậy mà cô lại có cảm giác như mình bị phản bội, nghĩ tới lời Trình Triều Lạc nói sẽ cùng cô học Đại học B, cảm giác này lại càng trở nên mãnh liệt.
Sau một lần chịu đả kích, Đổng Liên lo sợ, không muốn để hai bố con phải chật vật, chỉ mong có thể thuận lợi kinh doanh nhỏ ở bên kia, sống những ngày bình yên. Bà kể hết mong muốn này cho Tô Minh Tâm nghe, không cẩn thận lại bị Hà Tỉnh nghe được.
“Mẹ tôi nói linh tinh đấy.”, Trình Triều Lạc giải thích.
“Thế thì cậu cũng chẳng học Đại học B cùng tôi được.”, Hà Tỉnh quay đầu bỏ đi.
Trình Triều Lạc đuổi theo tóm cô lại, cho cô một lời giao hẹn, “Tốt nghiệp đại học xong nhất định tôi sẽ về.”
“Có về hay không, liên quan gì đến tôi? Tốt nghiệp cấp Ba xong tôi sẽ hẹn hò, cứ cho là mai sau cậu sẽ về, thì cũng không cần cậu ở cạnh tôi nữa, đến lúc đấy tình bạn của bọn mình cũng chấm dứt, game over.”, Hà Tỉnh biết mình đang gây sự vô lý, đang cáu kỉnh, thậm chí là rất dở hơi, nhưng không kiềm chế được, lời vừa buột ra, câu sau quá quắt hơn câu trước, còn chẳng buồn động não suy nghĩ. Nếu Trình Triều Lạc phản bác lại, cãi nhau một trận thật to thì càng sảng khoái hơn.
Trình Triều Lạc gằn từng chữ một, giọng nói lạnh như băng, “Thu, ngay, lời, này, lại.”
Hà Tỉnh gân cổ lên quả quyết, “Không!”, rõ là đang muốn cãi nhau.
“Được!”, Trình Triều Lạc nhét cái túi để cạnh chân vào lòng Hà Tỉnh, rồi quay phắt người bỏ đi.
Không cãi nhau được, Hà Tỉnh ôm cái túi dính đầy bông tuyết, ngơ ngác đứng dưới mái hiên. Lớn bằng từng này rồi, nhưng mỗi lần họ xích mích đều không thể cãi nhau nổi, bởi Trình Triều Lạc sẽ không cãi nhau với cô. Cô rút hộp quà từ trong túi ra, cởi bỏ cái nơ bướm, một bộ đồ trang điểm từ một nhãn hàng ít nổi tiếng, bên trong còn có một tấm thiệp, viết câu: Chúc Tỉnh Tỉnh mọi năm mọi tháng đều vui vẻ.
Đột nhiên bay từ nước ngoài về, là vì để tặng quà Giáng Sinh cho cô ư?
Hà Tỉnh sực ngộ ra, xách túi đuổi theo, ngoài trời vẫn đổ tuyết, ánh đèn cao áp leo lét trong khu nhà hắt lên dáng người cao gầy của chàng thiếu niên.
Cô hộc tốc chạy theo, rồi giang tay chặn trước mặt Trình Triều Lạc, cuống cuồng xin lỗi, “Xin lỗi mà.”
Trình Triều Lạc không quan tâm, vòng sang trái tránh đường, Hà Tỉnh chặn bên trái, cậu lại vòng sang phải, Hà Tỉnh liền chặn bên phải, tóm cánh tay Trình Triều Lạc lắc qua lắc lại, “Hội Nam Tiêu đánh lẻ đi hẹn hò, chỉ còn mỗi mình tôi, nhớ lại năm ngoái bọn mình ở cạnh nhau, còn đi mua khăn cùng nhau, tâm trạng tôi không tốt, thật ra là tôi… nhớ cậu, muốn cậu về đi học cùng tôi, đi chơi cùng tôi.”, giọng cô càng lúc càng nhỏ, sau hóa thành nghẹn ngào nức nở.
Giáng Sinh năm ngoái, chẳng phải chỉ có mình Hà Tỉnh hoài niệm, Trình Triều Lạc sắp bị nỗi nhớ nhung giày vò đến phát điên rồi, vậy nên mới bỏ mặc dự án mới khởi động, ngồi mười ba tiếng trên máy bay để về gặp cô một lần.
Nghe Hà Tỉnh nói nhớ mình, chút hờn giận trong Trình Triều Lạc lập tức biến sạch, một tay kéo cô vào lòng, “Tôi cũng nhớ cậu.”
“Thế thì cậu đừng đi nữa.”, biết là chuyện không thể, nhưng Hà Tỉnh vẫn nói, “Bọn mình sẽ vẫn như trước giờ, cùng đi học, hoặc là dọn vào căn hộ ở gần trường, một mình tôi không dám vào ở, nhà mới mà chẳng ở ngày nào phí phạm quá.”
Giống như có một cây kim bí mật từng chút từng chút đâm vào tim Trình Triều Lạc, đau đớn mà chẳng biết phải làm sao, là cảm giác bất lực trước nay chưa từng có, hai cánh tay cậu dồn lực, siết chặt Hà Tỉnh vào lòng, “Đợi tôi về.”
“Bốn năm lâu quá.”, Hà Tỉnh ngửa mặt, mượn chút ánh đèn để nhìn Trình Triều Lạc, “Đợi đến khi dần quen không có cậu bên cạnh, tôi sẽ không nhớ cậu như thế này nữa.”
“Cậu nhớ tôi, chỉ vì… bọn mình là bạn à?”, giờ phút này, Trình Triều Lạc không còn quan tâm được đến những kế hoạch kia nữa, cậu nóng lòng muốn biết suy nghĩ của Hà Tỉnh, không đoán được đáp án của cô, chi bằng cứ thẳng thắn hỏi.
Hà Tỉnh: “Đúng.”
So với việc nhớ nhung mà không thể gặp nhau, thì được ở cạnh nhau như hiện tại, làm bạn bình thường thôi, cũng đủ khiến Trình Triều Lạc vui rồi, nhưng lời sắp nói ra, cuối cùng lại đành phải giấu đi.
Hà Tỉnh khẽ đẩy Trình Triều Lạc ra, “Thôi được rồi, người khác nhìn thấy lại tưởng bọn mình đang yêu nhau.”, cô khom lưng nhặt cái túi cạnh chân mình lên, đưa cho Trình Triều Lạc, “Tôi cũng mua quà Giáng Sinh cho cậu đây, đang định mai đi gửi, giờ thì không cần nữa rồi.”
Trình Triều Lạc cúi đầu nhìn, là một chiếc khăn, màu sắc tương tự chiếc trên cổ Hà Tỉnh, thật giống đồ đôi, “Cảm ơn nhé.”
Hà Tỉnh thò tay vào túi rút khăn ra, “Tôi đeo cho cậu.”, cô kiễng chân, quấn khăn quanh cổ Trình Triều Lạc, rồi thắt lại ở phía trước, sau đó lùi lại một bước nhìn ngắm, cô cười bảo: “Tôi có mắt nhìn ghê.”
“Lạnh không?”, Trình Triều Lạc nhìn hai vành tai đỏ bừng của cô thì nói: “Về thôi.”
“Về cùng nhau đi.”, Hà Tỉnh tóm vào ống tay áo khoác của Trình Triều Lạc mà kéo đi, “Nếu bố mẹ mà biết cậu về thì chắc chắn là mừng lắm đấy. Lần này định ở lại mấy hôm?”
Trình Triều Lạc thả chậm bước chân, “Sáng mai bay đi, tôi không về làm phiền chú dì đâu.”
“Hả? Tối nay về sáng mai đi?”, Hà Tỉnh quay ngoắt đầu lại nhìn cậu với vẻ khó mà tin được.
Trình Triều Lạc gật đầu, “Mới chốt được phương hướng phát triển dự án mới, tôi phải về làm với bố.”
“Cậu…”, Hà Tỉnh cúi đầu, di mũi chân hẩy bỏ lớp tuyết trên mặt đất, “Vượt đường xá xa xôi, chỉ để tặng quà Giáng Sinh cho tôi thôi à?”
“Không thì gì?”, Trình Triều Lạc hỏi ngược lại.
Có được lời khẳng định, Hà Tỉnh lập tức nhoẻn miệng cười, “Gì thì gì bạn tôi vẫn là tốt nhất.”
Dọc đường vào khu nhà, Hà Tỉnh kể cho Trình Triều Lạc nghe về cảnh tượng cánh phóng viên bu kín cổng, “Tôi lớn bằng từng này rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều phóng viên như thế, cũng may cậu không ở đây, chứ không kiểu gì người ta cũng bám theo đến tận trường.”
Trình Triều Lạc chạm lên đỉnh đầu cô, “Chịu ấm ức rồi.”
“Là phiền phức do nhà tôi mang đến, nếu không phải cô út tiết lộ thông tin mật của công ty, thì công ty bố nuôi đã không lao đao, phía bị thiệt hại thật sự là nhà cậu, đáng ra tôi mới phải nói xin…”
Trình Triều Lạc bịt miệng Hà Tỉnh lại, “Không liên quan đến cậu, không được nói xin lỗi.”
Trên môi Hà Tỉnh có cảm giác lành lạnh, hai bờ môi cảm nhận rõ ràng những đường vân trong lòng bàn tay Trình Triều Lạc, trên đó còn vương chút sương giá.
Đứng ngoài trời lâu, toàn thân Trình Triều Lạc đều nhiễm lạnh, tay càng lạnh hơn, thế nhưng trong lòng bàn tay lại có một luồng hơi ấm áp, như dòng suối nước nóng không ngừng tuôn chảy, khiến khắp người cậu bỗng chốc nóng bừng. Cậu rút tay về, áp tay lên lưng Hà Tỉnh mà đẩy, “Đi thôi.”
“Ờ.”, đầu óc Hà Tỉnh trống rỗng trong tích tắc, lại nhanh chóng bị nhồi đầy niềm vui khi Trình Triều Lạc bất ngờ quay về. Mấy tháng không gặp, đợi được người về rồi, Hà Tỉnh nói mãi không ngừng, “Dạo này Nam Tiêu với Mạnh Thiên Sơn cứ ba hôm một trận cãi nhau to, hai hôm một trận nhỏ, bài vở ở ban thực nghiệm nhiều thế nào thì cậu cũng biết mà, học hành bận tối mặt như thế, lại còn đi cãi nhau, tôi thấy mệt thay Nam Tiêu đấy, cũng may hồi trước cậu nhắc tôi, không vì tò mò mà lao vào yêu đương với Tống Ninh.”
Trình Triều Lạc đẩy cửa ra, để Hà Tỉnh tiến vào trước, “Hai đứa cãi nhau vì chuyện gì?”
“Còn vì chuyện gì được nữa? Chuyện thi đại học chứ sao.”, Hà Tỉnh định thay giày, Trình Triều Lạc ngăn cô, “Nhà lâu rồi không quét dọn, đừng cởi.”
“Thỉnh thoảng mẹ tôi lại sang đây lau dọn.”, Hà Tỉnh chỉ vào lọ hoa tươi trên bàn trà, “Hoa vẫn tươi kia kìa, mẹ tôi sợ nhỡ mẹ nuôi về nhìn thấy hoa trong nhà héo rũ rồi sẽ buồn, nên thỉnh thoảng lại mua hoa về cắm.”, cô thay giày, đi vào ngồi xuống sofa, tiếp tục kể với Trình Triều Lạc: “Nam Tiêu muốn Mạnh Thiên Sơn cùng mình thi vào một trường đại học, Mạnh Thiên Sơn lại nói không thi nổi vào Đại học B, đỗ nguyện vọng hai thôi đã là tạ ơn trời Phật rồi.”
Trình Triều Lạc: “Đúng là xét thành tích của Mạnh Thiên Sơn thì không thi vào Đại học B được.”
“Bọn con trai các cậu đúng là…”, suy nghĩ của con trai và con gái như hai con đường ngược hướng, quan điểm thường bất đồng, Hà Tỉnh cạn lời, “Trước hết cứ lấy mục tiêu ra để cùng nhau phấn đấu đi đã chứ, quá trình này cực kỳ quan trọng.”
Bình thường Mạnh Thiên Sơn thi thử cũng không qua nổi 400 điểm, không phát huy tốt, không thi được 400 điểm, cách điểm sàn của Đại học B quá xa, không phải chỉ cần nỗ lực nửa năm lớp Mười hai là có thể đuổi theo kịp. Trình Triều Lạc vốn định bảo nên nhìn nhận thực tế, nhưng nghĩ đến câu Hà Tỉnh nói, lời đến cổ họng rồi lại phải nuốt về, đổi thành: “Để tôi nói chuyện với Mạnh Thiên Sơn.”
Nhắc đến chuyện ở trường, đột nhiên Hà Tỉnh lại nhớ đến cô gái Trình Triều Lạc yêu thầm, “Hơn nửa năm nay, cậu với đứa con gái kia có liên lạc không đấy? Sau đấy cậu không về, có phải kể cả tỏ tình cũng nguội lạnh không?”
Trình Triều Lạc gật đầu.
Hà Tỉnh: “Tiếc thật. Cậu nói cho tôi biết là ai đi. Dù sao thì cậu cũng không về trường nữa, bị người ta biết cũng chả sao.”
Trình Triều Lạc không trả lời cô, chủ đề câu chuyện chuyển sang đề thi, “Đưa quyển sổ tôi để lại cho cậu trước khi đi ra đây, tôi kiểm tra một lượt mấy đề cậu làm.”
Hà Tỉnh hừ lạnh một tiếng, khoác áo chạy về nhà lấy, trước khi đi còn bảo: “Mai sau tôi mà thích ai cũng không đời nào tôi kể với cậu.”
Khó lắm mới có một lần gặp nhau, hai người chẳng nói chuyện gì mấy, hầu hết thời gian đều đặt cả trên những đề thi. Giảng đến nửa đêm, hai mí mắt Hà Tỉnh trĩu nặng, nghe câu được câu không, cuối cùng không gắng gượng được nữa mà nhắm tịt mắt lại.
“Hiểu chưa? Cậu giải lại một lần xem nào.”, Trình Triều Lạc giảng xong thì nghiêng đầu, thấy Hà Tỉnh đã gối đầu lên cánh tay ngủ ngon lành, cậu khẽ khàng rút bỏ cây bút trong tay cô, bế cô về giường, đắp chăn lên.
Hà Tỉnh ngủ một mạch đến sáng, mở mắt ra thì Trình Triều Lạc đã đi rồi. Đêm Giáng Sinh hôm qua giống như một giấc mơ không chân thực, điều hoang đường hơn là, giữa lúc mộng mị đêm khuya, cô có cảm giác Trình Triều Lạc nghiêng người nhìn mình, không biết nhìn bao lâu, đột nhiên cậu cúi đầu hôn lên má trái của cô, rất khẽ, như phiến lông vũ lướt qua.
Sao Trình Triều Lạc lại có thể hôn cô chứ? Chắc chắn là mơ rồi, có điên mới mơ kiểu này với bạn thân của mình. Cô chạm lên má trái, cái cảm giác ngưa ngứa đó vẫn còn, mơ thôi mà chân thực quá.