Nam Tiêu lục tìm những sách cần dùng cho tiết một, vừa tìm vừa đáp: “Không không không, súp cay ngon hơn tào phớ chứ.”, cô nàng thoáng khựng lại, rồi hỏi Hà Tỉnh: “Cậu ăn tào phớ ngọt bao giờ chưa? Đấy mới gọi là lạ.”
“Tào phớ mà lại ngọt?”, Hà Tỉnh lôi tập đề Toán ra, Nam Tiêu liếc lên tờ đề một cái, “Hôm qua giảng hết đề này rồi, hôm nay thầy sẽ giảng bài mới.”
“Nhưng mà còn câu cuối, tớ không hiểu lắm.”, lần này Hà Tỉnh thi Toán được 78 điểm, với học sinh trong lớp thực nghiệm thì đây là thành tích vô cùng kém, nhưng cô lại vui mãi không thôi, các môn khác hầu như đều gần được điểm tuyệt đối, chỉ riêng môn Toán là mới tiến bộ một chút, tổng điểm đã lên được mấy hạng, không còn xếp ở hạng chót nữa.
Nam Tiêu: “Câu này tớ cũng nửa hiểu nửa không, đề của cả khối giống nhau, cậu đi hỏi Trình Triều Lạc đi.”
Hà Tỉnh lẳng lặng nhắn tin cho Trình Triều Lạc, nịnh nọt ngọt xớt, [Học sinh giỏi vô địch vũ trụ, soái ca đệ nhất thiên hạ, tối nay cậu có rảnh không?]
Trình Triều Lạc chỉ trả lời cô bằng một chữ: [Nói]
Hà Tỉnh: [Câu cuối cùng trong đề thi Toán cuối tháng]
[Đáng thương.jpg]
Trình Triều Lạc: [Không rảnh]
Thấy thái độ này của Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh lập tức đổi cách xưng hô: [Tổ tông]
Quả nhiên, vừa đổi cách gọi một cái, tên nhóc không cần sĩ diện Trình Triều Lạc liền đổi thái độ: [Tan học sang nhà tôi]
Hà Tỉnh đưa cuộc trò chuyện cho Nam Tiêu xem, “Cái đồ khốn Trình Triều Lạc này, cứ phải chiếm hời rồi mới chịu giúp tớ, đồ con cháu bất hiếu, tớ mới là tổ tông của cậu ta.”
Cô nàng lớp phó văn nghệ Triệu Kỳ đang giúp thầy đi phát bài tập, đến bàn Hà Tỉnh, vừa hay bắt gặp đoạn hội thoại của Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, cô ta liệng tập đề xuống bàn, khinh khỉnh lườm nguýt, đầu mũi còn phát ra một tiếng hừ lạnh.
Người đi khỏi, Nam Tiêu mới hỏi: “Cậu làm gì nó à?”
Hà Tỉnh ngơ ngác, “Đâu có, sáng nay tớ còn chào nó trong tiệm ăn sáng mà, cũng y như thế.”
Nam Tiêu: “Thế thì kệ đi, mình vào học thôi.”
Buổi trưa, Hà Tỉnh và Nam Tiêu rời nhà ăn về lớp học, chốc chốc lại có người liếc nhìn Hà Tỉnh, sau đó thì thầm to nhỏ. Hà Tỉnh chủ động nói chuyện với mấy bạn mà ngày thường vẫn giữ quan hệ khá ổn, nhưng đối phương không thèm để ý, đi đường cô không cẩn thận nên va vào bạn khác, sau khi nói xin lỗi thì chỉ nhận lại được một câu “Cậu mù à.” với giọng điệu đầy hằn học.
Chỉ trong một buổi sáng, mà thái độ của các bạn trong lớp thực nghiệm với Hà Tỉnh đã thay đổi một cách chóng mặt. Cô và Nam Tiêu phân tích hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không hiểu mình đã làm gì mọi người. Thái độ thù ghét của cả lớp khiến Hà Tỉnh như bị cô lập trên đảo hoang, không nơi nương tựa, không chốn để đi, Nam Tiêu có liên quan cũng bị cô lập theo, không ai nói chuyện với họ, cho dù họ có chủ động bắt chuyện thì thái độ của đám bạn học vẫn vô cùng tệ.
Tiết học buổi chiều, Hà Tỉnh nghe giảng mà chẳng để vào đầu. Tới tối về đến nhà, tâm trạng vẫn chẳng khá lên được. Điều khiến cô hoang mang chính là nguyên nhân dẫn đến thái độ thù ghét đó của cả lớp, nếu vì làm gì sai thật rồi bị cô lập, thì trong lòng còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bị cô lập một cách khó hiểu thế này, chẳng khác nào như bị người ta treo lên giá nướng, toàn thân đau buốt mà lại không chết ngay được, chỉ còn cảm giác giày vò khổ sở.
Trình Triều Lạc hỏi nguyên nhân, tâm trạng Hà Tỉnh như bị đánh sụp, hai mắt đỏ au, nước mắt lã chã, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lau nước mắt. Trình Triều Lạc nhíu mày, lời đến bên miệng rồi lại phải ngậm về, lẳng lặng lấy khăn giấy thấm nước mắt cho cô.
Như người bị giam trên hoang đảo mà nhìn thấy một con thuyền, Hà Tỉnh cúi đầu tựa vào lồng ngực Trình Triều Lạc, thút thít khóc. Trình Triều Lạc không biết nên để tay vào đâu, hết giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng xoa nhẹ lên đầu Hà Tỉnh, cất giọng trầm ấm, “Đừng khóc nữa.”
Hà Tỉnh dụi dụi vào lòng cậu, như con mèo nhỏ bị thương, cô nức nở nói: “Tôi chỉ… muốn biết tại sao lại thành ra thế này… Hỏi thì bọn họ không nói… tôi không xúc phạm đến ai cả… tại sao lại cô lập tôi?”
Nam Tiêu và Hà Tỉnh cùng hỏi các bạn xem có chuyện gì, chẳng ai để ý đến họ, nhưng hỏi từ đám bạn lớp bên sẽ rất dễ để biết nguyên nhân. Trình Triều Lạc để người thạo tin nhất là Mạnh Thiên Sơn đi nghe ngóng, tối hôm ấy đã biết được lý do, là vì Triệu Kỳ dùng một tấm ảnh chụp trộm Hà Tỉnh trong lúc thi rồi rêu rao rằng kết quả môn Toán của cô là do gian lận mà có được.
Ở một nơi mà khi ăn cơm còn phải tranh thủ từng giây từng phút như lớp thực nghiệm, gian lận đi đường tắt là chuyện khiến mọi người vô cùng phẫn nộ, khi sự việc vừa bị lan truyền, Hà Tỉnh lập tức trở thành kẻ thù chung của cả lớp, ai nấy đều tức giận đến nỗi muốn cô lập tức cút về lớp thường.
Hà Tỉnh còn phải ở lớp thực nghiệm 2 chừng hơn một năm nữa, mối quan hệ bạn bè vô cùng quan trọng với cô, Trình Triều Lạc không tự tiện giải quyết, cậu chỉ nói nguyên nhân, xử lý ra sao thì tùy Hà Tỉnh. Bức ảnh được chụp trong phòng thi môn Toán, cô một tay cầm bút, một tay để dưới bàn, đầu cúi gằm, góc chụp từ phía bên trái, không chụp rõ được cô đang cúi đầu nhìn gì, nhưng nhìn tư thế thì đúng là rất giống đang quay cóp.
Khi giải Toán mà bỗng bế tắc, Hà Tỉnh không tập trung suy nghĩ được như khi làm bài môn khác, rất hay nhìn ngó lung tung, thỉnh thoảng còn viết bừa lên giấy nháp. Bức ảnh được Triệu Kỳ chụp trộm nhằm đúng lúc cô đang bí không nghĩ ra cách giải, cúi đầu suy tư.
Biết được nguyên nhân, Hà Tỉnh không còn quá khó chịu nữa. Ngày hôm sau, cô cầm bức ảnh đi tìm Triệu Kỳ để đối chất.
“Không nhìn phao, thế cậu đang nhìn cái gì? Chẳng nhẽ lại nhìn quần?”, giọng Triệu Kỳ rất lớn, khiến những người đi ngang qua đều nán lại, bâu đầy trước cửa lớp thực nghiệm 2 để hóng hớt.
Lúc đó đúng là Hà Tỉnh nhìn quần thật, không nghĩ ra cách giải, buồn chán, cô cúi đầu nghiên cứu huy hiệu trường được in trên quần. Giải thích không ai tin, cô bèn kéo cánh tay Triệu Kỳ, “Đi, lên văn phòng tìm thầy ra một đề khác, tôi sẽ làm trước mặt cả lớp, hơn năm mươi con mắt giám sát, để xem rốt cuộc tôi có gian lận không.”
Cách tốt nhất khiến người khác phải ngậm miệng chính là dùng thực lực để nói chuyện, tuy thành tích môn Toán của Hà Tỉnh không cao, nhưng lại dám thi một lần nữa trước mắt tất cả các bạn, bởi chỉ có cô biết, chút tiến bộ không đáng kể này, được đánh đổi bằng bao nhiêu thời gian và công sức.
Nếu như ở lớp thường thì chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng lớp thực nghiệm thì không giống, chênh lệch một điểm thôi sẽ bị loại bỏ, chẳng ai là muốn bị quay về lớp thường cả, ai nấy đều để ý sát sao đến những người được chuyển sang sau kỳ thi.
Trưa nay, tại lớp thực nghiệm 2 xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, ăn trưa xong nhưng chẳng ai đi nghỉ, tất cả cùng giám sát Hà Tỉnh làm bài. Trước bao nhiêu con mắt, Hà Tỉnh chẳng hề căng thẳng, thậm chí còn nhanh chóng hoàn thành trọn vẹn cả đề với tốc độ rất nhanh, rồi nộp bài cho thầy. Buổi tự học tối, thầy công bố Hà Tỉnh được 90 điểm, cao hơn bài thi tháng những hơn chục điểm. Cả lớp im phăng phắc, những người trước đó ngó lơ cô thì giờ lại lục tục kéo đến xin lỗi.
Sóng gió ở lớp thực nghiệm 2 đã lặng, nhưng trong lớp thực nghiệm 1 lại nổi lên một trận phong ba. Nguồn cơn là từ việc Trình Triều Lạc lục hết chỗ thư và quà trong ngăn bàn ra. Từ khi lên cấp Ba, ngăn bàn của Trình Triều Lạc chưa khi nào trống, rất nhiều thư và quà, lâu dần bên trong tích tụ mỗi lúc một nhiều, có cái vô tình rơi ra bị học sinh trực nhật quét mất, cậu cũng mặc kệ.
Buổi tự học tối nay, Trình Triều Lạc lại thay đổi thái độ, lôi hết đống thư ra, cùng Châu Từ Dữ kiểm tra từng phong một, sau đó bỏ riêng chừng năm sáu phong sang một bên, chỗ còn lại thì nhét trở về. Trình Triều Lạc cầm xấp thư đi ra ngoài, mọi người đều cho rằng rốt cuộc đá tảng đã nở hoa, và rằng cậu sẽ đi tỏ tình với cô gái đã từng gửi thư cho cậu, nên tất cả đều đi theo hóng hớt.
Trình Triều Lạc đến trước cửa lớp thực nghiệm 2, gọi Triệu Kỳ ra, bên cạnh còn có Châu Từ Dữ, Mạnh Thiên Sơn, và một số học sinh của lớp thực nghiệm 1. Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Kỳ còn ngỡ cậu đến để tỏ tình, song khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Trình Triều Lạc, lòng cô ta bỗng trùng xuống. Ánh mắt ấy sắc lạnh như thanh kiếm đến đòi mạng, ánh nhìn của cô ta cũng lạnh theo, “Có chuyện gì vậy?”
“Chỗ thư này do cậu viết phải không?”, Trình Triều Lạc giơ những phong thư có đề tên Triệu Kỳ ra trước mặt cô ta.
Triệu Kỳ bạo gan hơn đám học sinh bình thường, thư viết cho Trình Triều Lạc còn dám để lại tên và lớp, giấy trắng mực đen, cô ta không thể không thừa nhận.
Trình Triều Lạc nhét thư vào tay cô ta, “Sau này đừng viết thư cho tôi nữa, tôi không có hứng thú.”
Đám học sinh đi theo sang đây đều nhìn Triệu Kỳ với ánh mắt dò xét. Dường như đã đoán trước được kết quả này, Triệu Kỳ vô cùng bình tĩnh, “Hà Tỉnh bảo cậu làm thế à?”
Trình Triều Lạc lắc đầu, “Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người chuyên gian lận.”
Câu nói vừa phát ra khiến tất cả hết sức kinh ngạc, thành tích của Triệu Kỳ nằm trong tốp đầu của lớp thực nghiệm 2, sao có thể gian lận được. Như bị động phải vảy ngược, vẻ bình tĩnh của Triệu Kỳ bị quét sạch sẽ, cô ta gào lên mà chẳng quan tâm đến hình tượng: “Hà Tỉnh gian lận hôm thi Toán mà không chịu nhận, câu này cậu nên nói với cậu ta thì đúng hơn.”, bất kể Hà Tỉnh đã làm lại bài thi một lần nữa trước cả lớp, Triệu Kỳ vẫn cắn mãi không buông chuyện Hà Tỉnh gian lận.
“Có chứng cứ thì đi tìm thầy cô mà báo cáo.”, giọng điệu của Trình Triều Lạc không chút thay đổi, vẫn là vẻ hờ hững lạnh lùng như bình thường, “Còn không có chứng cứ thì đừng đi đồn đại lung tung.”
“Thế thì cậu lấy ra đây, bằng chứng tôi gian lận ấy.”, Triệu Kỳ chìa tay ra đòi Trình Triều Lạc đưa chứng cứ, khí thế không hề giảm.
Trình Triều Lạc ung dung lôi điện thoại từ trong túi quần ra, phát một đoạn clip, đặt vào tay Triệu Kỳ. Trên màn hình, Triệu Kỳ nhân lúc giám thị vừa đi qua, nhanh tay lấy một mảnh giấy nhỏ từ dưới đề, sau đó viết đáp án xuống tờ giấy thi.
Giám thị quay lưng về phía cô ta nên không nhìn thấy, nhưng camera giám sát thì đã ghi lại rõ ràng. Nhà trường có nhiều camera, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì sẽ không có ai kiểm tra, Triệu Kỳ may mắn qua được một ải, nhưng clip này đã ghi lại việc quay cóp của cô ta một cách rõ ràng, không thể chối cãi được.
Trong nháy mắt, mặt Triệu Kỳ trở nên tái nhợt, giọng nói dần run rẩy, “Cậu… sao cậu lấy được băng ghi hình?”, có cô bạn bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở rằng trình độ máy tính của Trình Triều Lạc cực đỉnh, cô ta liền hét lên như kẻ tâm thần: “Cậu hack hệ thống giám sát của trường? Tôi sẽ đi tố cáo cậu.”
“Tiếc là cậu đã chậm một bước rồi.”, Trình Triều Lạc thu điện thoại lại, tắt màn hình, cầm góc điện thoại bằng hai ngón tay, “Tôi đã gửi đoạn clip này cho thầy Châu và ban giám hiệu rồi, để mọi người biết thành tích của học sinh lớp thực nghiệm cũng có thể gian lận được.”
“Cậu cũng học lớp thực nghiệm đấy, sao cậu phải làm thế?”, hét xong Triệu Kỳ mới nghĩ ra, “Vì Hà Tỉnh.”
Trình Triều Lạc: “Tôi chỉ nhằm vào sự việc chứ không nhắm vào con người, cậu làm bừa để chiếm suất vào lớp thực nghiệm của bao nhiêu người thật sự nỗ lực học hành, như vậy không công bằng.”
Triệu Kỳ không nghe lọt tai, cũng không tin lời Trình Triều Lạc, “Từ năm lớp Mười tôi đã thích cậu rồi, viết thư, tặng quà cho cậu, lặng lẽ quan sát cậu, vậy mà chẳng bằng một câu nói của Hà Tỉnh, cậu ta thì có gì tốt?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về Trình Triều Lạc, đợi cậu tung ra thông tin shock hơn nữa khi bị Triệu Kỳ kích thích, song Trình Triều Lạc lại chỉ trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc, “Cậu ấy tốt bụng, sẽ không vì lòng đố kỵ mà tung tin đồn, hắt nước bẩn lên người khác.”
Triệu Kỳ bị nói cho á khẩu, những tâm tư của cô ta mà người khác không thấy được, thì Trình Triều Lạc lại nhận ra rõ ràng, cậu quá sáng suốt, lúc biết cô ta tung tin đồn, là đã đoán được động cơ của cô ta rồi.
Sự việc quá ồn ào, học sinh các lớp thường cũng vô cùng bất bình, ầm ĩ đòi phải có một lời giải thích. Các thầy cô phải xem lại băng giám sát các kỳ thi trước, phát hiện Triệu Kỳ thật sự có gian lận, cuối cùng đã đưa ra một kết quả công bằng, Triệu Kỳ phải rời lớp thực nghiệm, chuyển về lớp thường.
Sau sự việc, Hà Tỉnh đến tìm Trình Triều Lạc, “Chó à, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
“Không ăn.”
“Muốn gì nào? Tôi tặng cậu.”
“Không cần.”
“Thế tôi cảm ơn cậu như nào được?”
“Tạm ghi nợ.”
Trình Triều Lạc nói là tạm ghi nợ, nên Hà Tỉnh không để tâm.
***
Nháy mắt đã đến cuối năm, gần tới Giáng Sinh, khắp các ngả đường của khu phố thương mại tràn ngập không khí lễ hội. Qua Nguyên Tiêu là tới đợt thi học kỳ, Hà Tỉnh không có tâm trạng đón lễ, dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ bớt chút thời gian để mua quà Giáng Sinh cho Nam Tiêu. Giáng Sinh vào thứ Sáu, tan học, Mạnh Thiên Sơn có ý tưởng rủ mọi người cùng tụ tập. Hà Tỉnh không muốn đi, lại bị Nam Tiêu cưỡng chế lôi đi. Trong phòng bao có một gương mặt lạ, là Thẩm Ức Đường, cô nàng chào hỏi mọi người, “Hi!”
Hà Tỉnh và Nam Tiêu đều mặc đồng phục, còn Thẩm Ức Đường thì đã thay quần áo, trên người diện một chiếc váy liền thân, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, duyên dáng, yêu kiều, như nàng tiên trong truyện cổ tích, con gái nhìn còn mê. Cả hai cùng đồng thanh chào Thẩm Ức Đường, “Chào cậu.”
Thẩm Ức Đường không hề khó gần như trong lời đồn, chẳng mấy chốc đã làm thân được với Hà Tỉnh và Nam Tiêu, chỉ có điều là ánh mắt vẫn luôn đặt trên Châu Từ Dữ, thẳng thắn, không chút e ngại. Ăn được nửa bữa, Châu Từ Dữ đi vệ sinh, Thẩm Ức Đường cũng đi theo, sau đó hai người không quay lại nữa.
Còn lại bốn người, Trình Triều Lạc vốn ít nói, Hà Tỉnh thì vẫn đang nghĩ đến đề bài chưa giải xong, trong phòng chỉ còn tiếng nói cười rinh rích của Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn. Một lát sau, Mạnh Thiên Sơn ghé vào tai Nam Tiêu nói mấy câu gì đó, khiến Nam Tiêu đỏ mặt, rồi cả hai cũng rời đi.
Hà Tỉnh vừa nghĩ ra lời giải thì ngước mắt lên, cả một bàn tròn rộng nay chỉ còn lại cô và Trình Triều Lạc. Hà Tỉnh cầm đũa lên gắp thức ăn, “Còn đầy đồ ăn chưa ăn hết, sao đã đi sạch rồi?”
Trình Triều Lạc khoanh tay nhìn cô, “Giáng Sinh ai chả bận đi hẹn hò.”
“Sao cậu không đi hẹn hò đi?”, Hà Tỉnh nhồm nhoàm nhai, trông y như con thỏ.
Trình Triều Lạc xoay bàn, dùng đôi đũa chung gắp thức ăn vào đĩa trước mặt cô, “Tôi đi rồi, ai hầu hạ tổ tông đây?”
Hà Tỉnh nở một nụ cười mãn nguyện, “Coi như cậu còn có lương tâm.”, cô chỉ vào đĩa cá sốt chua ngọt, “Tổ tông muốn ăn cá.”
Trình Triều Lạc bưng đĩa cá đặt xuống trước mặt Hà Tỉnh.
Ăn uống no nê, trên đường thong thả đi bộ về nhà, Hà Tỉnh bỗng cảm thấy trên mặt lành lạnh, giơ tay lên sờ, đầu ngón tay cũng có cảm giác như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh đèn đường vàng dịu, những bông tuyết li ti đang lất phất rơi, cô ngỡ ngàng reo lên: “Tuyết rơi rồi.”
Trình Triều Lạc ngẩng đầu lên liếc nhìn, rồi nhanh chóng kéo cái mũ sau áo Hà Tỉnh lên đội cho cô, “Lạnh đấy.”
Hà Tỉnh đưa hai tay ra trước mặt, đón lấy những bông tuyết vừa đậu xuống liền tan bay, đuôi mắt cong lên, “Trình Triều Lạc, ước gì đi.”
Trình Triều Lạc liếc cô, buông một câu “Ấu trĩ!” rồi sải bước về phía trước.
“Tôi ước được nhận quà của ông già Noel, hồi bé, Giáng Sinh năm nào bố mẹ tôi cũng đặt quà dưới gối, xong bảo là ông già Noel tặng, bao nhiêu năm nay, tôi vẫn tin là có ông già Noel thật.”, Hà Tỉnh vừa lải nhải vừa theo sau Trình Triều Lạc.
Đột nhiên, một cái hộp nhỏ bay lên khoảng không rồi rơi vào tay cô, Hà Tỉnh vội ngước mắt nhìn. Trình Triều Lạc dừng lại trước mặt cô, cậu không đội mũ, đỉnh đầu lấm chấm mấy bông tuyết trắng, khiến gương mặt cậu trông càng lạnh hơn. Cậu đưa lưng về phía bóng đèn đường, quanh thân tỏa ra một quầng sáng ấm áp. Tầm mắt chạm nhau, Trình Triều Lạc lập tức xoay người bước đi.
Hà Tỉnh xông lên kéo lấy cậu, “Cái gì đây?”
“Tự xem đi.”, vẫn là cái giọng dửng dưng không cảm xúc ấy.
Hà Tỉnh nhẹ nhàng mở hộp ra, trên lớp nhung đen cài một sợi dây chuyền bạc, ở giữa treo một viên ngọc hình ngôi sao, vì sao trong veo lấp lánh, như vừa rớt xuống từ khoảng trời đêm.
Cô cong khóe môi, người bên cạnh cũng nhoẻn miệng theo, cô ngẩng đầu, khóe miệng Trình Triều Lạc lập tức thu về, lại là dáng vẻ thờ ơ không màng đến ai.
“Tặng tôi à?”, Hà Tỉnh hỏi.
Trình Triều Lạc né tránh ánh mắt cô, giơ chân bước về phía trước, “Tiện tay mua, không thích thì vứt đi.”
Hà Tỉnh vội vàng đóng nắp hộp lại, rồi cuống quýt đuổi theo, “Thích.”, cô chặn trước mặt Trình Triều Lạc, giơ cái hộp trong tay ra, “Cậu đeo cho tôi.”
Gió lùa xuống mang theo một trận tuyết, Trình Triều Lạc cầm lấy móc cài, bông tuyết đậu trên khớp ngón tay của cậu, cái nóng của cơ thể nhanh chóng làm nó biến tan. Móc cài quá nhỏ, một tay cậu giữ đầu dây, một tay vòng qua cổ Hà Tỉnh, ở khoảng cách gần, cùng lúc hít vào cả hương thơm ngọt ngào trên người cô thiếu nữ và cả cái lạnh của tiết trời, bên trong cơ thể như sôi sục dữ dội.
Cài xong sợi dây chuyền, cậu vội vã thu tay về, “Xong rồi.”
Hà Tỉnh cúi đầu, một ngôi sao nhạt màu đậu trước ngực, đẹp vô cùng, cô áy náy nói: “Xin lỗi nhé, tôi không chuẩn bị quà cho cậu.”
“Tạm thời cho nợ.”
“Lại nợ à.”, Hà Tỉnh bước đi trước Trình Triều Lạc, “Mới có mấy ngày mà tôi đã nợ cậu hai lần rồi, dồn lại nhiều quá tôi không trả nổi đâu.”
“Phải trả chứ, đợi tôi nghĩ kĩ đã rồi sẽ bảo cậu.”
Mặt đường có một khối băng đọng, hai chân Hà Tỉnh vừa đi qua tuyết, đế giày trở nên trơn trượt, vừa giẫm lên mặt băng thì không thể khống chế được. Cô loạng choạng như sắp ngã, trượt đến chỗ không có băng, muốn dừng lại mà không được, bất giác hét lên gọi tên Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc vừa nghe thấy liền xoay người lại, Hà Tỉnh lảo đảo, lao vào lòng cậu, hai tay ôm chặt eo, đầu vùi vào lồng ngực cậu. Tuyết rơi xung quanh, dòng người vẫn tuôn đi nô nức, nhưng Trình Triều Lạc lại chẳng nghe thấy gì cả, dường như thời gian vừa ngừng lại.
“Đập vào có đau không?”, Hà Tỉnh đứng vững, đẩy Trình Triều Lạc ra.
“Không.”, nhịp đập trong lồng ngực liên tục tăng tốc, khiến Trình Triều Lạc không cách nào nhìn Hà Tỉnh được nữa, chỉ sợ một khi nhìn thêm là sẽ không kiềm chế được. Cậu quay đầu đi thẳng về phía trước.
Biết Trình Triều Lạc không thích bị người ta đụng chạm, Hà Tỉnh tưởng cậu giận, nên vừa đuổi theo vừa nói: “Tôi không cố ý ôm cậu đâu, xin lỗi nhé.”
Trình Triều Lạc dừng lại bất thình lình, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, đột nhiên thốt ra một câu, “Muốn chịu trách nhiệm không?”
Hà Tỉnh: “…”
Ôm một tí thôi mà phải chịu trách nhiệm?
Chịu trách nhiệm thế nào?
Cô còn chưa kịp nói ra điều mình thắc mắc, thì đã bị hai cánh tay ôm vào lòng.
Dường như tuyết trắng đã tan chảy hết vào khoảnh khắc này.