[Đàn ông có cơ bụng đẹp trai mê hồn]
[Hội Trình Triều Lạc với Châu Từ Dữ hay chơi bóng, chắc là cũng có cơ bụng nhỉ?]
[Tỉnh Tỉnh, cậu từng sờ cơ bụng của Trình Triều Lạc chưa?][1]
[Cứng không?]
[1] Hiện tượng đồng âm cộng thêm việc Hà Lai đọc thiếu chữ nên gây ra chuyện hiểu lầm chương trước
Hà Tỉnh đọc hết đống tin nhắn Nam Tiêu gửi sang, hai má đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, cô chỉ vào màn hình điện thoại và hỏi Hà Lai: “Chữ bụng trong từ cơ bụng, mày nuốt luôn rồi à?”
“Em không nhận ra chữ đấy.”, Hà Lai không hiểu nguồn cơn giận dữ của chị gái đến từ đâu, lại lấm lét hỏi Trình Triều Lạc: “Anh Triều Lạc, chị em sờ cơ bụng của anh rồi, cho em sờ với được không?”
“Tao chưa sờ bao giờ, mày đừng có ăn nói luyên thuyên.”, đang đông khách khứa, Hà Tỉnh nhịn không đánh em trai.
Hà Lai hỏi một cách hợp lý: “Chưa sờ bao giờ, sao chị ý lại hỏi chị là có cứng không?”
Hà Tỉnh cắn môi dưới, gằn từng chữ một: “Môn Văn của mày là do thầy Thể dục dạy đấy à?”
Hà Lai: “Mẹ em dạy.”
Hà Tỉnh: “…”
“Bớt ăn nói linh tinh đi.”, Tô Minh Tâm đứng dậy cảnh cáo Hà Lai, rồi nói với mọi người: “Trẻ con đùa giỡn chút thôi, mình ăn cơm đi nào.”
Tô Minh Tâm đứng ra hóa giải sự bối rối, mọi người mới dời ánh mắt khỏi Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, song nội dung cuộc trò chuyện lại xoay quanh hai đứa, có người nói: “Từ lúc vợ Trình Khiêm với vợ Hà Khánh Lâm có bầu là đính ước cho hai đứa rồi, mai sau chắc chắn sẽ thành thông gia.”
“Hai đứa lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, còn chạy đi đâu được? Không khéo mai sau cũng giống như các cậu đấy, tốt nghiệp đại học xong là cưới luôn…”
Trong những câu chuyện của các bậc cha chú sau đó, thỉnh thoảng lại nhắc đến tên của hai người họ, Hà Tỉnh không nghe nổi nữa, bèn cầm điện thoại đi ra ban công cho thoáng, rồi trả lời tin nhắn của Nam Tiêu: [Tin nhắn bị thằng em tớ đọc oang oang cả lên, xấu hổ chết mất]
“Đang buôn chủ đề cấm gì đấy?”, Trình Triều Lạc dựa lưng vào mép bậc cửa sổ, khuỷu tay gác lên mặt đá cẩm thạch, cậu thủng thẳng hỏi, “Muốn sờ cơ bụng của tôi à?”
Hà Tỉnh: “…”
Cô đứng đối diện cửa sổ, ngược hướng với Trình Triều Lạc, hạ tầm mắt nhìn xuống bụng cậu, áo mặc lúc trời lạnh dày nên không nhìn ra được cơ bụng, chỉ có thể nhìn ra được hình dáng vòng eo. Trình Triều Lạc trông thì tưởng gầy, nhưng thật ra lại có kha khá cơ bụng, là điển hình cho kiểu mặc áo thì gầy guộc cởi áo lại có cơ, là giá treo quần áo tiêu chuẩn.
Trình Triều Lạc: “Còn nhìn nữa là thu tiền đấy.”
Tầm mắt va vào nhau, Hà Tỉnh lập tức hoàn hồn, cúi đầu dùng điện thoại chuyển cho Trình Triều Lạc mười tệ.
Trình Triều Lạc nhìn thông báo chuyển khoản mà bật cười, “Mười tệ có phải là rẻ quá hay không?”
“Tôi có nhìn thấy gì đâu.”, Hà Tỉnh bất mãn rít lên, “Đang yên đang lành tiêu mất mười tệ mà còn không biết thỏa mãn.”
Trình Triều Lạc nắm lấy vạt áo định vén lên, “Không cách áo thì đưa bao nhiêu?”
Hà Tỉnh: “…”
Thiếu tiền đến thế cơ à?
“Hay là cậu tìm một cái bảng, đề là sờ cơ bụng một lần hai mươi tệ, đeo lên người rồi giễu một vòng từ trên tầng xuống dưới đường, thế thì kiếm tiền càng nhanh hơn.”, Hà Tỉnh lướt bảng tin Wechat, nói chuyện phiếm với Trình Triều Lạc cho qua thời gian.
“Không thế được, tôi kiếm tiền cũng phải có nguyên tắc, chỉ giao dịch với người quen thôi.”, Trình Triều Lạc dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt mang theo ý trêu đùa, như đang chọc một đứa trẻ. Từ sau khi bước sang tuổi dậy thì, chỉ trừ đôi lúc đùa giỡn quá đà bỏ quên khoảng cách ra, thì phần lớn thời gian họ vẫn luôn giữ khoảng cách nên có giữa bạn bè, vả lại Hà Tỉnh là điển hình cho kiểu người có tà tâm mà không có gan hành động, miệng thì dám nói, nhưng phải làm thật thì là đứa rén đầu tiên, vừa rồi nháo nhào một phen, cậu phải ra trêu chọc cô một chút cho cô bớt khó chịu.
“Thôi được rồi!”, Hà Tỉnh lại chuyển cho Trình Triều Lạc thêm mười tệ, rồi cất điện thoại. Cách một lớp áo, cô đặt tay xuống bụng Trình Triều Lạc, lòng bàn tay cảm nhận được sự rắn chắc, có cảm giác lồi lõm rõ ràng, như ụ đất nhỏ nổi lên, không cần vạch áo ra cũng có thể hình dung được dáng hình cơ bụng của Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc không ngờ Hà Tỉnh lại dám sờ thật, lòng bàn tay mềm mại ấm áp như quả cầu lửa dán trên da cậu, trong nháy mắt lớp áo như bị thiêu rụi, lửa nóng nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, nóng rực khiến vành tai cậu thiếu niên đỏ bừng lên, làm cậu phải vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao tai cậu đỏ thế?”, Hà Tỉnh nhìn chằm chằm vào tai Trình Triều Lạc như vừa phát hiện ra báu vật hiếm thấy, sau vài giây, cô nhoẻn miệng cười một cách khoái chí, “Không phải đấy chứ? Trình Tinh Tinh, cậu nhát ghê!”
Trình Triều Lạc: “…”
Đang lúc nói chuyện, Nam Tiêu lại gửi tin nhắn cho Hà Tinh, [Châu Từ Dữ nói chuyện buồn cười cực, cậu ấy hẹn tớ tối nay đi trung tâm giải trí chơi, cậu bảo tớ có nên đi không?]
Châu Từ Dữ trầm mặc kiệm lời, nghĩ thế nào cũng không liên quan gì đến hài hước thú vị cả, Hà Tỉnh bất thình lình hỏi Trình Triều Lạc, “Châu Từ Dữ có phải kiểu người trong ngoài bất nhất không?”
Trình Triều Lạc đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí vẫn đang lơ lửng với hành động táo bạo vừa rồi của Hà Tỉnh, nghe vậy thì thoáng giật mình, “Gì cơ?”
“Lần trước tôi cho Nam Tiêu số Wechat của Châu Từ Dữ, sau đấy Nam Tiêu thường xuyên khen Châu Từ Dữ nói chuyện hài hước, còn hẹn Nam Tiêu đi trung tâm giải trí, Châu Từ Dữ mà lại cởi mở như thế á? Cảm giác cứ là lạ làm sao ấy.”, cuối cùng Hà Tỉnh cũng nói ra điều vẫn lấn cấn trong lòng.
Khi đã giả vờ một việc gì đó lâu thì ắt sẽ thành thói quen, Châu Từ Dữ im lặng đã nhiều năm, quen với cuộc sống tĩnh lặng không âm thanh, lúc ở cạnh bạn bè cũng chẳng nói chuyện nhiều, hình dung từ “hài hước” này hoàn toàn không hợp với cậu ấy. Trình Triều Lạc bỗng nghĩ tới vụ đổi tên Wechat, liền hỏi: “Cậu gửi danh thiếp nào đi đấy?”
“Bố 2, tên tài khoản của cậu ấy là Z, chắc không nhầm đâu.”, Hà Tỉnh đáp.
Trình Triều Lạc: “…”
Z là tên tài khoản của Mạnh Thiên Sơn, “Mạnh Thiên Sơn đẹp trai nhất quả đất” là của Châu Từ Dữ, đều tại Mạnh Thiên Sơn tự đổi loạn lên, Châu Từ Dữ không nhiều bạn bè, cũng không để tâm đến mấy chuyện này, nên vẫn mặc kệ bấy lâu nay.
Hà Tỉnh cạn lời, nhắn tin trả lời Nam Tiêu với đầy sự áy náy: [Tớ gửi nhầm Wechat rồi, người nói chuyện với cậu mấy hôm nay thật ra là Mạnh Thiên Sơn đấy]
Cô gửi kèm theo một icon cầm dao, [Muốn chém muốn giết gì thì cứ thoải mái định đoạt]
Sau chừng năm sáu phút, Nam Tiêu trả lời: [Mấy hôm nay nói chuyện với cậu ấy vui lắm, Mạnh Thiên Sơn thì Mạnh Thiên Sơn thôi, tớ cũng nhận lời đi chơi rồi]
Nam Tiêu không giận, Hà Tỉnh thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên kia, điện thoại của Trình Triều Lạc đổ chuông, Mạnh Thiên Sơn cười sung sướng: “Tối lên trung tâm giải trí chơi không?”
Trình Triều Lạc trả lời dứt khoát: “Không đi.”
Mạnh Thiên Sơn: “Từ Dữ không đi, ông cũng không đi, tôi tìm Hà Tỉnh vậy. Anh Tỉnh có đang ở cạnh ông không? Ông đưa điện thoại cho cậu ấy đi.”
Trình Triều Lạc đưa điện thoại cho Hà Tỉnh, không ngờ Hà Tỉnh lại nhận lời luôn. Trời tối, cậu không yên tâm để Hà Tỉnh ra ngoài một mình, cuối cùng vẫn phải đi theo.
Trung tâm giải trí ở tầng năm của một trung tâm thương mại, cuối tuần đông khách, xung quanh vô cùng ồn ào, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc đến vừa kịp. Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn ôm súng diệt quái thú, Hà Tỉnh đứng bên cạnh xem một lúc, trong lúc lơ đễnh chợt nhìn thấy máy gắp thú ở phía xa, chẳng có gì làm, cô liền kéo Trình Triều Lạc qua bên đó. Đến trước máy gắp thú, cô nói như ông lớn: “Tôi muốn con DuDuDuck này.”
Bên cạnh có chàng trai đang ra sức gắp cho bạn gái con thú bông mà cô nàng thích, mua đầy một hộp xèng, mỗi lần nhắm được trúng con thú, cứ ra đến gần hố thì lại đánh rơi mất, làm cô bạn gái tức tối tới mức giậm chân bình bịch. Nghe thấy giọng điệu ra lệnh này, cả hai không hẹn mà cùng quay sang nhìn Hà Tỉnh.
Thấy trên mặt cô gái kia hiện đầy hai chữ “bất mãn”, Hà Tỉnh tốt bụng nói: “Bạn em chơi trò này siêu lắm, nếu muốn con nào cứ bảo cậu ấy gắp cho.”
Trước khi ngoảnh lại về để tiếp tục nhét xèng, chàng trai kia liếc nhìn gương mặt Trình Triều Lạc rồi cảnh cáo: “Không cần.”, sợ bạn gái lại chuyển đối tượng, anh ta kéo cô bạn sang một máy khác cách xa Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh: “…”
Bình thường luôn ngồi ngay ngắn, dù có hay ngồi trước máy tính, nhưng Trình Triều Lạc không hề bị gù, cậu đứng thẳng, hai chân hơi dạng ra, đứng trước máy gắp thú, một tay đặt trên nút bấm, một tay nắm cần gạt. Dưới ánh đèn sáng trưng, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay cậu, con DuDuDuck thuận lợi chui qua hố rồi rơi ra ngoài. Hà Tỉnh khom người xuống nhặt, ôm nó vào lòng rồi chỉ sang cái máy bên cạnh, “Muốn cả con này nữa.”
Chẳng mấy chốc, Hà Tỉnh đã không ôm nổi nữa, cô lấy một cái xe đẩy nhỏ, bỏ hết thú bông vào, vừa đẩy xe vừa theo sau Trình Triều Lạc chỉ huy, “Cả con này nữa.”
Lúc đi ngang qua đôi tình nhân kia, thấy một hộp đầy xèng của chàng trai nọ đã vơi quá nửa mà trên tay cô gái vẫn chưa có con thú bông nào, nhìn một xe đầy thú bông của Hà Tỉnh, cô nàng “wow” lên một tiếng.
Mỗi loại lấy một con, Hà Tỉnh mới mãn nguyện mà dừng tay. Có một cậu bạn giỏi gắp thú bông, trong nhà Hà Tỉnh chất đầy đồ chơi, không cất hết được, thấy Nam Tiêu thích, cô tặng hết cho cô bạn thân.
Mạnh Thiên Sơn kéo Trình Triều Lạc sang một bên rồi cảnh cáo: “Anh em ông hôm nay phải được tỏa sáng, ông tắt đèn đi, đừng chơi trò gì hết, chỉ đứng cạnh xem thôi.”
Trình Triều Lạc: “…”
Nói xong, cả hai quay về, nhưng bên cạnh máy chơi game chỉ còn lại mỗi mình Nam Tiêu, Trình Triều Lạc liền hỏi: “Hà Tỉnh đâu?”
Nam Tiêu vừa chơi vừa trả lời cậu, “Cậu ấy tình cờ gặp lại bạn cấp Hai, hai người đấy đi mua kem rồi.”
Hồi cấp Hai, Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh cũng không học cùng lớp, cậu không quen biết bạn của Hà Tỉnh.
Bên này thì Mạnh Thiên Sơn cảnh cáo không cho cậu chơi game, bên kia thì Hà Tỉnh đi mất dạng, Trình Triều Lạc không có gì làm, đành đi ra khỏi trung tâm giải trí, đứng cạnh lan can của trung tâm thương mại mà nhìn ngó xung quanh. Ánh mắt cậu dừng lại ở quầy bán đồ ngọt, Hà Tỉnh và cậu bạn mỗi người cầm một cái kem, vừa ăn vừa nói chuyện, không nghe thấy gì, chỉ trông thấy Hà Tỉnh cười không khép miệng nổi.
Ban nãy gắp được một xe đầy thú bông cũng không thấy cô cười vui vẻ như vậy, Trình Triều Lạc nghiến răng, ánh mắt ghim chặt trên hai người họ, Hà Tỉnh và cậu bạn kia nói bao lâu, Trình Triều Lạc nhìn bấy lâu. Hai người tạm biệt, Hà Tỉnh quay về hớn hở kể, “Tôi vừa gặp lại lớp trưởng lớp cấp Hai, là cái cậu dáng người bé bé, hay đeo cái kính gọng đen, cậu nhớ không?”
Trình Triều Lạc lạnh lùng đáp: “Không nhớ.”
Hà Tỉnh chỉ hỏi bâng quơ, Trình Triều Lạc có nhớ hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô vẫn vui vẻ nói, “Không ngờ mới có một năm không gặp mà lớp trưởng đã cao lên thế rồi, còn không đeo kính nữa, xem ra con trai cũng thay đổi nhiều lắm… Lớp trưởng sống ở tỉnh khác từ bé, tiếng địa phương nặng cực, vừa nói một câu là cả lớp cười ầm lên. Hồi đấy cậu ấy ít nói, lên lớp chẳng dám phát biểu, hướng nội lắm. Sau đấy được phân vào ngồi cùng bàn với tôi, ngày nào tôi cũng động viên cậu ấy, thật ra khẩu âm nặng cũng có thể sửa được. Có tôi cổ vũ, cậu ấy sáng sủa ra nhiều, còn tranh cử làm lớp trưởng nữa.”
Trình Triều Lạc cười lạnh: “Lấy việc giúp người làm niềm vui như thế, sao nhà trường không trao bằng khen người tốt cho cậu nhở?”
Hà Tỉnh chậm chạp phát hiện ra giọng điệu cậu là lạ, “Cậu làm sao đấy?”
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu cũng tự cảm thấy mình kỳ lạ, bèn quay người rời đi.
Hà Tỉnh theo sau gào lên: “Sao cậu lại bỏ đi?”
Trình Triều Lạc: “Mua kem.”
Hà Tỉnh: “…”
Bình thường Trình Triều Lạc mua gì cũng phải mua hai phần, vậy mà lần này chỉ mua đúng một cái kem, cũng không cho Hà Tỉnh. Cắn một miếng, vị ngọt trào ra, cậu nhíu mày, vứt cả cái kem vào thùng rác.
Nhìn thấy Nam Tiêu, Hà Tỉnh lại phấn khởi kể chuyện về cậu bạn hồi cấp Hai. Toàn bộ thời gian sau đó, Hà Tỉnh không chơi game nữa, chỉ mải chat với cậu lớp trưởng cũ, Trình Triều Lạc cũng không chơi, chỉ hờ hững nhìn Hà Tỉnh nói chuyện.
Mạnh Thiên Sơn thấy Trình Triều Lạc khác thường, bèn hỏi Hà Tỉnh: “Cậu chọc giận cậu ta à?”
Hà Tỉnh lắc đầu, phủi sạch trách nhiệm, “Không liên quan gì đến tôi, chắc cậu ấy đang đến kỳ mãn kinh.”
Trình Triều Lạc: “…”
Buổi tối về nhà, cậu lớp trưởng gửi tài liệu học Toán cho Hà Tỉnh, Hà Tỉnh cũng gửi tập đề thi hay làm cho cậu ấy, nói chuyện đến khuya, khiến Hà Khánh Nghiên phải hỏi cô, “Mày đang hẹn hò đấy à?”
“Đâu có đâu, cậu ấy đang chia sẻ kinh nghiệm để đạt điểm Toán cao thôi mà, còn hẹn cháu cuối tuần cùng nhau làm đề thi nữa.”, Hà Tỉnh giải thích nguyên nhân, sợ cô út không tin, còn kể hết một lượt từ chuyện cùng bàn với lớp trưởng, đến chuyện tình cờ gặp lại và nói những gì trong suốt cả buổi tối cho cô út nghe.
Hà Khánh Nghiên đang đắp mặt nạ cày phim, bỗng nói bằng giọng chắc nịch, “Nó thích mày đấy.”
“Không thể nào.”, Hà Tỉnh lập tức phủ định.
Hà Khánh Nghiên lười quản chuyện trẻ con, gỡ mặt nạ rồi đi rửa mặt, “Không tin thì thôi.”
Vì lời nói của cô út, Hà Tỉnh mất ngủ cả đêm, vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi, ngày hôm sau ngồi trên xe nhà họ Trình đi học, dọc đường trông cực kỳ uể oải. Trình Triều Lạc hờ hững hỏi: “Hôm qua nói chuyện với lớp trưởng của cậu suốt đêm à?”
Nhắc đến chuyện này, Hà Tỉnh kể hết tâm sự cho Trình Triều Lạc nghe, “Cô út bảo lớp trưởng thích tôi, cậu nói xem liệu có khả năng không?”
Trình Triều Lạc nhớ lại ánh mắt của cậu bạn nhìn Hà Tỉnh vào ngày hôm qua, rõ ràng như vậy cơ mà, ánh mắt không thể nói dối được. Cậu đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn những chiếc xe vụt qua trên đường, “Cậu thích cậu ta à?”
Hà Tỉnh nói thật, “Tôi chưa thích ai bao giờ, không biết thích là cảm giác gì, chỉ cảm thấy con người lớp trưởng không tệ, rất thật thà, không ba hoa chích chòe như bọn con trai trong lớp.”
Trình Triều Lạc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô, “Yêu đương là phải xem cảm giác, chứ không phải xem người ta có thật thà hay không.”
“Cảm giác gì?”, Hà Tỉnh hỏi luôn.
Trình Triều Lạc không đáp, Hà Tỉnh lại hỏi, cậu đành nói: “Không nói rõ được.”
“Rốt cuộc là cảm giác gì?”, Hà Tỉnh gặng hỏi đến cùng, “Cậu nói cho tôi biết đi mà.”
Trình Triều Lạc bị cô hỏi mãi mà hết cách, “Thì tim đập thình thịch, bỗng chốc có cảm giác như bị thất thủ.”
“Ồ!”, Hà Tỉnh cảm thán, “Tôi chưa từng có cảm giác đấy.”
Trình Triều Lạc không nói nữa, ngay lúc trong xe trở nên im lặng, Hà Tỉnh bỗng nghĩ đến một chuyện. Tại sao Trình Triều Lạc lại biết cảm giác khi thích một người? Cô quay phắt sang nhìn Trình Triều Lạc, “Trình Tinh Tinh, cậu có gì rồi.”