• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ức Đường có thói quen viết nhật ký. Nhờ “ơn” của Tiền Hân, cô không có nhiều bạn bè ở trường, nhật ký đã trở thành nơi cô giãi bày hết mọi tâm sự. Viết xong nhật ký, cô không bao giờ đọc lại, bởi trong đó chuyện buồn nhiều hơn chuyện vui, đọc lại chỉ càng thêm sầu não, nhật ký càng giống như thùng rác chứa tâm trạng của cô hơn.

Cô viết vào đó tất cả những suy nghĩ thầm kín, nhưng không nhất định sẽ biến nó thành sự thật. Cũng giống như lần đầu tiên cô có ý định lấy Châu Từ Dữ ra để trả đũa Tiền Hân, cô viết xuống rất nhiều những câu tuyệt tình lạnh lẽo, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vừa sạch sẽ vừa mông lung ấy, cô lại dao động. Có điều, cô chỉ quen viết lại những điều xấu, chứ không viết điều tốt đẹp, thế nên những suy nghĩ dao động ấy chẳng hề được ghi lại.

Chuyện theo đuổi Châu Từ Dữ cũng tương tự, cô viết vào nhật ký:

Một từ “thích” đối với mình, đã rẻ mạt đến mức chỉ như ăn một bữa cơm mà thôi.

Mỗi lần thấy Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ tình chàng ý thiếp bên nhau, mình lại thấy buồn nôn, cả đời này mình cũng sẽ không thích ai hết.

Châu Từ Dữ càng không có khả năng, tên câm đó chỉ là công cụ để mình đối phó với Tiền Hân mà thôi, mình không bao giờ yêu cậu ta.

Câu chữ viết ra thì lạnh lùng vô tình đến vậy, nhưng đương độ xuân thì tràn trề nhiệt huyết, liệu Thẩm Ức Đường có thể thật sự làm được hay không?

Không chắc, nhưng chuyện này để tính sau, trước mắt, Thẩm Ức Đường phải lên kế hoạch theo đuổi Châu Từ Dữ đã.

Cô xách phần đồ ăn sáng xuất hiện trước cửa nhà Châu Từ Dữ. Tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ít đến đáng thương, chẳng đủ tiền mua những món đắt đỏ, cũng không có tiền mua mấy loại đồ ăn nhanh hấp dẫn như KFC hay Mc Donald, cô chỉ mua hai cái bánh bao ở vỉa hè.

Vốn định mua bánh bao chay, nhưng đoán chắc con trai ăn nhiều, nên cô đành bấm bụng mua bánh bao thịt. Có điều, Châu Từ Dữ lại chẳng hề đón nhận, cậu làm như không nhìn thấy Thẩm Ức Đường đứng cạnh cửa, cũng không nhận cái bánh bao, lướt thẳng qua cô rồi đi xuống lầu.

Thẩm Ức Đường xinh đẹp hệt như mẹ, từ hồi cấp Hai đã có bạn nam theo đuổi, bị một đứa con trai coi như không khí mà lướt qua thế này là lần đầu tiên. Cô cắn răng đuổi theo, vừa thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà Châu Từ Dữ, vừa tươi cười bắt chuyện, “Cửa hàng bánh bao Vương Ký mở được hơn hai mươi năm rồi, chỉ dùng thịt lợn sạch để làm thôi, còn nóng đấy, cậu ăn thử đi.”

Châu Từ Dữ đeo tai nghe, không để ý đến cô.

Thẩm Ức Đường rút cái tai nghe trong tai cậu ra, “Lần trước đi đường suýt nữa bị xe tông trúng, vẫn còn đeo tai nghe à?”, giọng điệu không mấy hiền hòa, cô bực vì cái tính chóng quên của cậu. Chợt muốn biết Châu Từ Dữ nghe loại nhạc gì, cô tiện tay nhét cái tai nghe vào lỗ tai, ra là một bài nhạc Rock khá cũ rồi.

Châu Từ Dữ chìa tay ra trước mặt cô, ý đòi lại cái tai nghe.

Thẩm Ức Đường không trả, khẽ nghiêng đầu rồi nói bằng giọng thoáng thách thức: “Cậu đến mà lấy.”

Châu Từ Dữ dợm bước về phía trước, thì Thẩm Ức Đường đã kịp thơm một cái lên má cậu. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ sững sờ của Châu Từ Dữ, cậu quên cả chớp mắt, vành tai lẳng lặng đỏ lên.

Thẩm Ức Đường không để ý, đứng gọn sang một bên chia sẻ cảm nhận sau cái hôn vừa rồi, “Má cậu vừa lạnh vừa mềm, thơm hơn cả bánh bao.”

Châu Từ Dữ: “…”

Cậu chạy thẳng một mạch xuống lầu, không cần cái tai nghe nữa.

Thẩm Ức Đường vừa đuổi theo vừa gọi: “Cậu chậm thôi, xa như thế tôi không nghe nhạc được.”

Châu Từ Dữ: “…”

Làm chuyện xấu xong mà còn có tâm trạng nghe nhạc?

Cậu tăng tốc, cho tiếng nhạc trong tai nghe của cô tắt hẳn.

Thẩm Ức Đường thở hồng hộc chạy xuống dưới lầu, Châu Từ Dữ đã lên xe đạp phóng đi mất. Nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cậu thiếu niên, sự tự tin trong cô càng tăng lên, tảng đá có lạnh lùng đến đâu thì cũng có ngày bị hạ gục thôi.

Cô không thèm che giấu, từ hôm gào câu ấy trước mặt Tiền Hân, quyết định bắt đầu theo đuổi Châu Từ Dữ, là sẽ không giữ đường lui cho mình nữa. Châu Từ Dữ không ăn bánh bao, cô tự bóc ra ăn, buổi sáng mất thời gian đến nhà Châu Từ Dữ, nên cô đổi sang đi xe buýt đến trường.

Trạm đầu không có nhiều người, cô tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, xe không có điều hòa, các ô cửa sổ đều mở bung. Thẩm Ức Đường ngồi nhìn cảnh phố xa tụt dần về phía sau, bất ngờ, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chàng trai đeo tai nghe đi xe đạp, gió lất phất thổi tung chòm tóc trước trán cậu, để lộ ra cả gương mặt, nét nào ra nét ấy, góc cạnh mà lại hài hòa.

Mặc dù Thẩm Ức Đường không có hứng thú với Châu Từ Dữ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, gương mặt này thật sự quá đẹp, nếu nói được thì không biết sẽ còn hấp dẫn biết bao nhiêu người nữa. Đột nhiên cô hơi tò mò, tại sao Châu Từ Dữ lại không nói được? Liệu có chữa được không? Nếu nói được thì giọng nói sẽ thế nào?

Cô ngó đầu ra, hô lên với chàng trai đang đạp xe gần rìa đường: “Châu Từ Dữ, sau này để tôi làm miệng cho cậu nhé.”

Châu Từ Dữ ngẩng đầu nhìn theo phía âm thanh, thì chợt bắt gặp gương mặt tươi tắn của cô gái ấy, thẳng thắn, tự tin, chẳng sợ ánh mắt dò xét của người khác, chẳng sợ họ biết cô thích gì. Chiếc xe buýt đi rất nhanh, loáng một cái, gương mặt của Thẩm Ức Đường đã biến mất khỏi góc phố. Cậu bắt đầu hối hận, đáng lẽ đêm mưa hôm ấy không nên đưa cho cô gói khăn giấy kia.

Buổi sáng hôm nay như một trận sấm, phá vỡ cuộc sống tĩnh lặng của cậu. Từ sau đó, sáng nào Thẩm Ức Đường cũng xuất hiện trước cửa nhà cậu, đúng giờ mang cho cậu loại bánh bao thịt mà cậu chưa từng ăn bao giờ, lại đúng giờ ngồi trên xe buýt mà chào cậu… cứ thế tiến vào cuộc sống của cậu dù chưa được cho phép.

Hằng ngày, cứ vào giờ nghỉ trưa là Châu Từ Dữ sẽ cùng Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn đi chơi bóng rổ. Nắng gắt cháy da cũng không ngăn được sở thích bóng rổ của mấy cậu, kể cả mồ hôi đầm đìa, cả ba cũng không chịu về lớp nghỉ ngơi.

Thẩm Ức Đường sợ phơi nắng, nên không thích mấy môn vận động ngoài trời, dù cho đang theo đuổi Châu Từ Dữ thì cũng chưa lần nào đi xem cậu chơi bóng rổ cả.

Từ nhà ăn đi ra, cô và cô bạn cùng bàn rủ nhau đi vệ sinh, cách tấm vách ngăn bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả của một tốp con gái.

“Châu Từ Dữ đang chơi bóng rổ đấy, Hân Hân có đi đưa nước không?”

Tiền Hân: “Hôm qua đưa rồi, nhưng cậu ấy không cần.”

“Hôm nay lại đi đi, tạo cảm giác tồn tại thôi cũng được, cẩn thận bị chị gái cậu cướp đi thật đấy.”

Tiền Hân: “Chị gái? Đừng làm tớ buồn nôn có được không? Đêm qua nó làm bài tập đến 12 giờ đêm, bảo nó tắt đèn đi, nó lại bật đèn pin điện thoại, lập lập lòe lòe làm tớ không ngủ nổi, tớ sắp không chịu nổi con khốn đấy rồi.”

“Hôm qua lúc tan học tớ trông thấy nó đợi Châu Từ Dữ trong ngõ, cậu tranh thủ thời gian đi, cẩn thận Châu Từ Dữ bị Thẩm Ức Đường tán đổ đấy.”

“Nó mà dám hẹn hò với Châu Từ Dữ, tớ sẽ khiến cho nó không về nhà nổi.”, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Tiền Hân vẫn thấp thỏm không yên, “Đi, bọn mình ra siêu thị gần sân bóng mua nước.”

Cả đám bỏ đi, Thẩm Ức Đường liền vội vàng xuống lầu, ra siêu thị gần nhất mua một chai bước, rồi ba chân bốn cẳng chạy đến sân bóng trước Tiền Hân.

Dưới cái nắng chói chang, Châu Từ Dữ đón lấy quả bóng Trình Triều Lạc truyền tới. Cậu mặc đồ chơi bóng rổ, cả cánh tay rắn rỏi lộ ra ngoài, những ngón tay thon dài gồ ghề khớp xương nắm lấy quả bóng, sau đó chỉ với một cú ném đã trúng rổ. Đám bạn đứng xung quanh reo lên hoan hô. Ghi điểm, khóe miệng cậu hiện ra một nụ cười, sau đó cậu đi tới đập tay với Trình Triều Lạc.

Tiết trời quá nóng, cậu vuốt ngược mấy lọn tóc lòa xòa trước trán lên, lau bừa lớp mồ hôi nhễ nhại trên trán, chuẩn bị tinh thần cho lượt bóng tiếp theo, ánh mắt cậu tập trung vào trái bóng, hoàn toàn không nhìn sang đám đông xung quanh. Mạnh Thiên Sơn bỗng huých cậu từ phía sau, hất cằm về phía ngoài sân bóng, “Thẩm Ức Đường đang nhìn ông kìa.”

Lúc này cậu mới liếc mắt ra bên ngoài. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, vừa trông thấy cậu liếc sang thì vẫy tay như thể đang rất phấn khởi. Châu Từ Dữ lập tức ngoảnh đầu lại, không thèm để tâm nữa.

Thẩm Ức Đường đội nắng đợi hơn hai mươi phút, sắp bị thiêu đến ngất xỉu, nếu không phải vì thấy Tiền Hân cũng đang đợi, thì cô đã quay về lớp nghỉ ngơi lâu rồi.

Châu Từ Dữ đi tới, Tiền Hân đưa chai nước qua, ánh mắt nhìn Châu Từ Dữ khác hẳn khi nhìn Thẩm Ức Đường, trong mắt chỉ có sự yêu thích vô hạn, “Trời nóng, uống ngụm nước đi.”, còn mở nắp sẵn rồi mới giơ ra trước mặt Châu Từ Dữ.

Đám đông xung quanh chú ý tới họ, lúc này, Thẩm Ức Đường mới bước ra khỏi đám đông, giơ chai nước trong tay ra, cũng đưa cho Châu Từ Dữ, “Châu Từ Dữ, tôi mua nước cho cậu này.”

Bắt gặp bộ dạng tức tối mà không dám làm gì của Tiền Hân, Thẩm Ức Đường mừng thầm trong lòng. Nhưng cảnh vui không kéo dài lâu, Châu Từ Dữ duỗi tay về phía Tiền Hân. Biết cậu cố tình, Thẩm Ức Đường hét to trước mặt tất cả mọi người: “Châu Từ Dữ, tôi thích cậu.”

Chuyện Tiền Hân không dám làm, cô dám, dù sao thì trong mấy ngày này, ba chữ “tôi thích cậu” đã thành câu cửa miệng rồi, chỉ cần mở miệng ra là nói được.

Ba chữ ấy vừa dứt, Châu Từ Dữ lập tức xoay người bỏ đi. Thẩm Ức Đường sải bước đuổi theo, nhét chai nước vào tay cậu, “Không muốn mọi người biết tôi đang theo đuổi cậu thì nhanh nhanh đồng ý làm bạn trai tôi đi.”

Châu Từ Dữ rẽ vào nhà vệ sinh nam, không cho cô đi theo nữa.

Trên đường về lớp, Thẩm Ức Đường bị Tiền Hân chặn lại, “Mày có ý gì?”

“Em gái tốt, chẳng phải chị đây đã bảo là sẽ tặng cho em một món quà ư?”, Thẩm Ức Đường cười lạnh, “Quà đấy, thích không?”

“Mày…”, Tiền Hân điên tiết vung tay lên định đánh Thẩm Ức Đường.

“Đợi chốc nữa Châu Từ Dữ đi qua đây, để cậu ấy nhìn xem tiểu tiên nữ dịu dàng sau lưng cậu ấy có bộ dạng gì.”, Thẩm Ức Đường đưa má ra, “Nào, đánh đi.”

Tiền Hân tức đến run cả người, nhưng vẫn nín nhịn mà hạ tay xuống, “Con điên.”

Đôi mắt hạnh nhân bỗng trở nên sắc lẹm, lóe lên vẻ lạnh lùng khiến Tiền Hân rùng mình, “Lúc mày bày mưu để bố tao đánh tao, không nghĩ đến chuyện con thỏ bị dồn ép quá đáng cũng sẽ biết cắn người à? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tao sẽ tán đổ được Châu Từ Dữ.”, Thẩm Ức Đường vỗ vai Tiền Hân, như cười như không, “Em gái tốt đợi mà xem người trong mộng quấn quýt bên người khác nhé.”

Lần đầu tiên Tiền Hân cảm nhận được, một Thẩm Ức Đường ở nhà vốn ngoan ngoãn cam chịu lại không có cảm giác tồn tại, thật ra đáng sợ đến mức này.

Tan học, Châu Từ Dữ vẫn lạnh lùng với Thẩm Ức Đường như trước giờ.

Thẩm Ức Đường không để tâm, vẫn bám theo cậu như thường lệ, vừa đi vừa nói: “Tại cậu định nhận nước của nó, nên tôi mới nói như thế.”, cô đã quen với việc dù mình nói gì đi nữa thì Châu Từ Dữ cũng sẽ không đáp lại một lời nào, “Với cả, thích cậu cũng có phải chuyện gì mất mặt đâu, tôi không sợ để cho cả trường biết.”

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Châu Từ Dữ bị gạt bỏ, cô bước thẳng đến trước mặt, chặn đường cậu, “Tôi dùng cậu để trêu tức Tiền Hân, là vì nó biết tôi thích cậu, thế nên bình thường mới bắt nạt tôi, nếu cậu làm bạn trai tôi, sẽ không còn kiểu quan hệ cạnh tranh này nữa, ân oán giữa tôi với Tiền Hân ắt sẽ biến mất, sau này cũng không có chuyện như thế này nữa.”

Châu Từ Dữ không đáp lại một câu nào, họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Thẩm Ức Đường nhìn ra được sự bực dọc trong mắt Châu Từ Dữ đang dần biến mất, cô giang tay ra ôm, áp má vào lồng ngực cậu, nghe nhịp tim vững vàng của chàng thiếu niên và bảo: “Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”

Châu Từ Dữ đẩy cô ra rồi bỏ về.

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Ức Đường ra khỏi nhà thì trời còn nắng, đến khi đứng đợi trước cửa nhà Châu Từ Dữ thì mây đen kéo về.

Châu Từ Dữ nói không thích bánh bao, cô bèn ra cửa hàng tiện lợi mua sandwich. Nhưng mang sandwich đến, Châu Từ Dữ vẫn không nhận.

Ra khỏi cửa, Thẩm Ức Đường tóm chặt góc áo cậu, “Hình như sắp mưa rồi, tôi không mang ô, cậu đèo tôi đến trường được không?”

Rất nhanh, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ Châu Từ Dữ: [Bỏ ra]

Tên này sao lại máu lạnh thế chứ?

Cô hậm hực nói: “Tôi theo đuổi cậu gần một tháng, không có công lao thì cũng có khổ lao mà? Trời sắp mưa rồi, đợi xe buýt đến phí thời giờ, ngồi xe cậu đến trường cũng không được à? Sao cậu lạnh lùng thế?”

Châu Từ Dữ còn chẳng buồn quay đầu lại mà cứ thế bỏ đi.

Thẩm Ức Đường vừa đến trạm xe buýt thì trời bắt đầu đổ mưa lất phất. Cô không mang ô, trạm xe buýt lại chỉ có một tấm biển trụi lủi, không có chỗ tránh mưa, mà người đến chen chúc còn đông hơn hẳn mọi khi.

Không có gì che chắn, cô đành đứng đội mưa.

“Thẩm Ức Đường?”

Cô ngoảnh đầu lại, trông thấy cậu bạn cùng lớp – Phó Khải, “Nhà cậu ở đây à?”

Phó Khải nghiêng nửa ô trong tay sang phía Thẩm Ức Đường, “Phải, cậu cũng ở đây à?”

“Không.”, Thẩm Ức Đường chỉ về khu nhà ở phía xa rồi bảo, “Nhà tớ ở đằng kia cơ.”

“Không xa lắm, sau này đi học cùng nhau đi.”, Phó Khải nhìn hàng người đang đợi xe buýt, “Đông người quá, với lại mưa rồi nên chắc sẽ tắc đường đấy, bọn mình đi bộ đến trường đi?”

Trên đường đi, Thẩm Ức Đường nói: “Cảm ơn cậu.”, ý cô là cái ô của Phó Khải.

Phó Khải ngượng ngùng gãi đầu, “Bạn cùng lớp, không cần khách sáo thế đâu.”, cậu đưa mắt nhìn phần sandwich trong tay Thẩm Ức Đường, “Cậu chưa ăn sáng à?”

Thẩm Ức Đường giơ miếng sandwich lên, “Tớ mua thừa, nếu không chê thì cậu ăn đi.”

Đúng là Phó Khải đang đói thật, cậu không khách sáo, đưa ô cho Thẩm Ức Đường rồi nhận lấy miếng sandwich.

Thẩm Ức Đường cầm ô, vừa đi vừa nói chuyện với Phó Khải, không nhìn thấy chiếc xe đã theo sau họ được một lúc lâu rồi.

Còi xe vang lên, cô ngoảnh lại nhìn theo phía âm thanh. Cửa sổ chiếc xe phía sau từ từ hạ xuống, gương mặt Châu Từ Dữ lộ ra, tầng sương mù âm u trong mắt càng đậm hơn thường ngày, cậu cúi đầu nhắn tin. Bên ngoài xe, cách đó chừng một bước chân, Thẩm Ức Đường lấy điện thoại ra xem, [Lên xe]

Cô không trả lời, khóa màn hình lại rồi tiếp tục nói chuyện với Phó Khải.

Còi xe réo lên liên hồi, inh ỏi, chói tai, Thẩm Ức Đường bịt tai lại, ý từ chối đã quá rõ ràng.

Xe chở Châu Từ Dữ lao đi. Cả ngày, hai người không ai để ý đến ai, đến tối tan học, Thẩm Ức Đường không đợi Châu Từ Dữ trong ngõ như mọi khi nữa, mà đeo balo một mình về nhà. Đang bước đi, quai balo bỗng bị ai đó xếch lên. Không nói không rằng, xếch balo của người ta lên thay cho lời chào, chẳng cần nhìn cũng đoán được là ai. Cô ngoảnh đầu, đập đôm đốp vào bàn tay Châu Từ Dữ, “Bỏ ra.”

Châu Từ Dữ không buông, cứ thế kéo cô vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Thẩm Ức Đường bị lôi xềnh xệch vào, đến trước quầy bày sandwich thì Châu Từ Dữ dừng lại, lấy một miếng y hệt miếng Thẩm Ức Đường mua hồi sáng, mang ra quầy thanh toán, sau đó đi ra khỏi cửa hàng. Cậu một tay giữ Thẩm Ức Đường, một tay cầm miếng sandwich lên rồi dùng răng xé vỏ, sau đó ngoạm một miếng.

Ăn hết miếng sandwich, bàn tay đang tóm lấy Thẩm Ức Đường vẫn không buông, hai mắt cậu vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.

Sáng nay, lúc họ tách nhau ra thì chưa mưa, đến khi cậu vào xe rồi mới thấy bên ngoài lác đác hạt mưa, cậu lập tức quay lại đón cô, kết quả là lại thấy cô đi chung ô với Phó Khải, còn vừa nói vừa cười vui vẻ đi trong mưa, đầu mày cuối mắt hiện rõ nét cười, trông vui hơn hẳn khi ở cạnh cậu.

Bên này thì nói thích cậu, bên kia lại cười nói với thằng con trai khác, vui vẻ hớn hở. Như có tảng đá đè nặng trong lòng, cả ngày Châu Từ Dữ càng nghĩ càng thấy không cam tâm, cuối cùng tới khi tan học vẫn không kiềm chế được mà đi tìm cô, dùng cách của mình để nói xin lỗi.

Thẩm Ức Đường mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì vẫn dửng dưng không ngó ngàng đến cậu, cho đến tận khi nhận được tin nhắn của Châu Từ Dữ: [Xin lỗi]

“Cậu nhẫn tâm xong lại trách tôi giận hả?”

“Không biết đi mưa dễ bị cảm à?”

“Con người cậu lòng dạ sắt đá, có phải tôi làm gì cậu cũng sẽ không thích tôi đúng không?”

“Thế thì để tôi thích người khác là được rồi, chắc chắn theo đuổi Phó Khải dễ hơn theo đuổi cậu.”

Đột nhiên cổ tay bị siết chặt, rặng mây âm u trong đôi mắt kia càng trở nên trầm tối hơn.

Thẩm Ức Đường thấy ổn rồi liền dừng, xả hết lời giận dữ, cô lại mềm giọng, “Giờ tôi đang tức giận đây, cậu nhanh dỗ tôi đi.”

— Dỗ thế nào?

Nhìn thấy hàng chữ trên màn hình điện thoại Châu Từ Dữ, cô bật cười, ngẩng mặt lên nhìn vào môi cậu, rồi đưa tay lên miết bờ môi mềm ấy, “Cho tôi hôn cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK