Trình Triều Lạc bị đánh, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Cậu ra đây một lát.”
“Không ra đấy.”, Hà Tỉnh trả lời dứt khoát, kéo đám bạn về phòng ký túc. Cả đám đều sững sờ, vây quanh cô hỏi chuyện này là thế nào, Hà Tỉnh nói luôn Trình Triều Lạc là bạn thân từ bé của mình.
Đổng Tuế Tuế: “Bạn thân từ bé mà đẹp trai như thế, sao không ban cho tớ một anh đi?”
Trương Cúc: “Tớ cũng muốn.”
Hà Tỉnh: “Bọn tớ quen nhau lâu, nhìn phát chán rồi, chả thấy đẹp trai xuất sắc gì, chỉ thấy cũng bình thường thôi.”
Mạnh Thanh Đồng lắc đầu vẻ ngao ngán, “Đứa no làm sao biết cảm giác của kẻ đói.”
Hà Tỉnh: “…”
Về tới phòng, Hà Tỉnh vừa cởi áo khoác ra thì điện thoại đổ chuông báo, Trình Triều Lạc nhắn tin bảo cô xuống lầu. Cô không trả lời, Trình Triều Lạc lại gọi điện thoại, Hà Tỉnh tắt máy, anh tiếp tục gọi, Hà Tỉnh không chịu nổi phiền phức liền bắt máy rồi quát: “Cậu không thấy phiền à?”
Trình Triều Lạc nói bằng giọng cương quyết, không cho đường chối, “Xuống đây.”
Hà Tỉnh vẫn không nghe, “Không!”, cô cúp máy rồi tắt luôn điện thoại. Về nước, đến Đại học B, Trình Triều Lạc không kể một câu nào, Hà Tỉnh nghẹn đầy một bụng tức, không đời nào chịu ngoan ngoan nghe lời anh.
Mệt mỏi cả ngày, tới tối mọi người lên giường nghỉ ngơi sớm, cả phòng ai cũng cầm điện thoại chơi. Hà Tỉnh không có gì làm bèn khởi động lại điện thoại, sau đó bấm chọn avatar của Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn để lập một nhóm chat nhỏ.
Hà Tỉnh: [Trình Triều Lạc về rồi, sao không nói với tôi?]
Mạnh Thiên Sơn: [???]
Châu Từ Dữ: [Triều Lạc về nước rồi?]
Lần này đổi thành Hà Tỉnh gửi dấu hỏi chấm, [???]
[Ngay cả bọn cậu cũng không được kể gì à?]
Cô @Châu Từ Dữ, [Trình Triều Lạc đến Đại học B, vào khoa máy tính rồi]
Mãi một lúc mà Châu Từ Dữ vẫn không trả lời, tới khi quay lại thì gửi một bức ảnh chụp bóng lưng Trình Triều Lạc ở ký túc xá, thì ra là anh ấy đến thẳng ký túc xá của Trình Triều Lạc, [Đúng là về rồi]
Mạnh Thiên Sơn: [Thằng con trai này về mà chẳng nói tiếng nào, cuối tuần này tôi phải sang trường các ông mới được, bảo nó chuẩn bị đi, dẫn tôi đến căng-tin ok nhất trường ông ăn cơm nhá]
Trình Triều Lạc lấy luôn điện thoại của Châu Từ Dữ để gửi một đoạn tin nhắn thoại, “Ăn cơm căng-tin? Có thể tiến bộ hơn chút được không?”, vẫn là giọng điệu gợi đòn đó, sau lại gửi thêm một câu, “Tổ tông nhỏ đọc tin nhắn đi.”
Hà Tỉnh không đeo tai nghe, Đổng Tuế Tuế nằm ở giường đối diện cô bảo: “Cậu ấy gọi cậu là tổ tông nhỏ à? Ôi mẹ ơi, ngứa ngáy quá!”
Hà Tỉnh: “…”
Sợ Trình Triều Lạc lại gửi tin nhắn thoại kỳ quái nào nữa, Hà Tỉnh đành phải mở đoạn chat của hai người họ ra, rồi hỏi Trình Triều Lạc: [Có chuyện gì?]
Trình Triều Lạc: [Chuyển khoản nhé? 50000]
Hà Tỉnh ấn nút từ chối không chút do dự.
Trình Triều Lạc: [Tổ tông à, cậu xuống đi, tôi nói chuyện với cậu]
Hà Tỉnh: [Không có gì để nói hết]
Trình Triều Lạc: [Tôi không cố ý giấu cậu đâu]
Tin nhắn vừa được gửi đi, thì màn hình hiện thông báo: Bạn không còn là bạn bè với đối phương.
***
Trình Triều Lạc bực bội quẳng điện thoại lên bàn, sau đó kéo Châu Từ Dữ xuống ngồi ở băng ghế dài dưới chân tòa ký túc xá.
Châu Từ Dữ lôi bao thuốc lá, mở nắp, chìa ra trước mặt Trình Triều Lạc, “Làm một điếu không?”
Trình Triều Lạc rút một điếu rồi châm lửa, ngậm lên miệng hút, thong thả nhả ra một ngụm khói.
Trước kia Trình Triều Lạc không biết hút thuốc, một năm không gặp, vậy mà đã biết rồi, “Học từ bao giờ thế?”, Châu Từ Dữ hỏi.
Ở nước ngoài một năm, áp lực nặng nề từ mọi phía, có một buổi tối đi lang thang trên đường, ngang qua một cửa hàng tiện lợi, thấy trong tủ quầy bày thuốc lá, nhất thời nổi hứng liền vào mua một bao hút thử. Có điều anh không nghiện, cả năm trời cũng chẳng hút hết một bao.
Hai người cùng ngước lên nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời đêm, lẳng lặng hút thuốc.
“Cậu ấy coi cậu là bạn thân nhất, thế mà cậu về nhưng chẳng nói gì, vào Đại học B cũng không kể, đổi là tôi, tôi cũng giận.”, Châu Từ Dữ phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, “Năm ngoái cậu về đăng ký thi đại học à?”
“Học bạ của tôi vẫn để đấy, có báo với thầy về chuyện đăng ký, còn thủ tục thì làm trực tuyến.” khi ấy Trình Triều Lạc vẫn chưa nghĩ xong sau này sẽ ở đâu, để chừa lại cho mình một đường lui, anh chỉ báo với thầy rằng mình muốn quay về thi đại học. Chuyện khiến anh thật sự hạ quyết tâm về nước học, chính là đêm Giáng Sinh năm ngoái, khi quay lại thăm Hà Tỉnh.
Trước hôm Giáng Sinh, ý định ở lại nước ngoài học đại học mạnh hơn hẳn, về thăm Hà Tỉnh rồi mới biến chuyển một cách triệt để, câu nói của Hà Tỉnh “Đợi đến khi tôi dần quen không có cậu bên cạnh, tôi sẽ không nhớ cậu nữa” thật sự khiến anh hoảng loạn.
Bốn năm nói dài không dài mà ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, anh không có tư cách yêu cầu Hà Tỉnh không được yêu đương, không được có bạn trai suốt bốn năm đại học.
Rời nhà, rời khỏi nơi họ đã từng cùng lớn lên, đến một hoàn cảnh mới, quen biết bạn mới, rồi Hà Tỉnh sẽ dần quên đi quãng thời gian họ bên nhau, không còn dựa dẫm vào anh nữa. Sau bốn năm, có thể mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Trình Triều Lạc không thể ngăn tình huống này xảy ra, chỉ biết nếu Hà Tỉnh nắm tay người khác, ỷ lại vào người khác, anh sẽ phát điên mất.
Anh không cho phép giữa họ xuất hiện khoảng trống của bốn năm, không cho phép Hà Tỉnh quên anh. Thế nên mới không màng tất cả mà quay trở về.
Trình Triều Lạc lấy từ trong túi quần ra hai chiếc kẹo sữa, đưa cho Châu Từ Dữ một chiếc.
Châu Từ Dữ vê chiếc kẹo, nhìn anh bằng ánh mắt đầy thấu hiểu, “Không ăn ngọt cơ mà?”
“Thay đổi rồi.”, Trình Triều Lạc bóc vỏ rồi bỏ viên kẹo vào miệng, một năm qua đi, anh phải dựa vào chút hương vị mà Hà Tỉnh thích nhất này để gắng gượng vượt qua. “Chuyện của cậu là sao thế?”, anh nhắc đến chuyện Châu Từ Dữ chia tay Thẩm Ức Đường.
Châu Từ Dữ bật cười tự giễu, “Cô ấy không thích tôi, từ lúc theo đuổi tôi đã là một vở kịch rồi.”
Hôm ở nhà bố Châu Từ Dữ, vẻ căng thẳng của Thẩm Ức Đường là thật, nỗi vui sướng khi nhào vào lòng Châu Từ Dữ cũng là thật, Trình Triều Lạc không hiểu, “Chính miệng cậu ấy nói với cậu à?”
“Cô ấy chặn hết tất cả phương thức liên lạc với tôi, không liên lạc được.”, Châu Từ Dữ châm một điếu thuốc, cúi đầu hút.
Trình Triều Lạc vỗ vai anh ấy, không nói thêm nữa.
Châu Từ Dữ ngẩng đầu, nhìn Trình Triều Lạc với ánh mắt đầy đồng cảm, “Lần này Hà Tỉnh giận không bình thường đâu, chúc cậu may mắn, tôi về ngủ đây.”
***
Chặn Wechat, Hà Tỉnh yên bình được mấy ngày, nhưng khi vừa kết thúc đợt huấn luyện quân sự thì cô bắt đầu nhận được N tin nhắn từ bưu cục chuyển phát nhanh, nhiều đến nỗi khiến cô tưởng điện thoại bị dính virus. Trong khi học quân sự, cô hoàn toàn không có thời gian lướt mạng, tưởng là tin nhắn lừa đảo nên toan xóa đi.
Đổng Tuế Tuế mở tin nhắn báo bưu kiện trong điện thoại của mình ra, so sánh với tin nhắn của Hà Tỉnh, rồi nói vậy là đúng rồi, sau đó kéo cô đến trạm giữ đồ chuyển phát nhanh, cuối cùng thật sự tìm thấy bưu kiện. Mấy ngày sau đó, cứ tan học là phòng 204 lại đến trạm giữ đồ, hộp to hộp bé, nhiều tới nỗi bốn người không cầm được hết, căn phòng gần như biến thành một trạm giữ đồ thu nhỏ.
Bốn người bóc hộp hàng mà như mở hộp mù[1].
[1] Blind box là sản phẩm rất được giới trẻ ưa chuộng bởi sự hồi hộp và kích thích khi bạn không thể biết chính xác mình sẽ nhận được món đồ hoặc nhân vật nào khi “khui hàng”
Đổng Tuế Tuế: “Cái tớ khui là son môi.”
Trương Cúc: “Mặt nạ.”
Mạnh Thanh Đồng: “Điện thoại.”
Hà Tỉnh bóc hộp to nhất, “Máy tính.”
Đổng Tuế Tuế lôi chiếc chân váy từ một kiện hàng dẹp, đi đến cạnh Hà Tỉnh, “Còn có váy nữa này, mau thử đi.”
Hà Tỉnh tiện thể xỏ luôn ra bên ngoài quần, không kéo khóa. Đổng Tuế Tuế xoay vòng quanh cô, “Cởi bỏ quần đi là vừa xinh, size chuẩn thế này, mẹ cậu mua à?”
Con của Hà Khánh Nghiên khiến nhà cô loạn thành một mớ bùi nhùi, Tô Minh Tâm hoàn toàn không có thời gian hay tâm trí mà mua quần áo cho Hà Tỉnh. Cô cởi bỏ cái váy, tiếp tục dỡ đồ, “Không phải.”
Trương Cúc cầm thỏi son mới gỡ ra đi đến bên cạnh Hà Tỉnh, “Màu này đẹp mê luôn, mau thử đi.”
Quá nhiều đồ chuyển phát nhanh, dùng đến khi tốt nghiệp đại học khéo cũng không hết, Hà Tỉnh bị đống đồ này làm cho hoa mắt, không muốn thử tới thử lui, cô liền đẩy Trương Cúc đến trước gương, “Tặng cậu đấy, tự thử màu đi.”
“Thật á?”, Trương Cúc nhìn nhãn hiệu của thỏi soi, “Cái này không rẻ đâu.”
Hà Tỉnh gật đầu, lại quay ra nói với hai cô bạn cùng phòng khác: “Chỗ đồ này, các cậu thích cái gì cứ lấy đi.”
Cả đám lập tức hét lên ầm ĩ.
Một núi đồ chuyển phát nhanh rốt cuộc cũng được gỡ xong, Hà Tỉnh gập hết đống bìa giấy lại cho cô lao công. Dù đã chia cho bạn cùng phòng một ít, nhưng vẫn còn quá nhiều đồ, trên bàn học cũng chất thành một chồng cao, cô nhìn chằm chằm đống đồ mà rầu rĩ.
Qua hồi kích động hào hứng khi bóc hàng, mọi người bắt đầu thảo luận xem ai là người gửi đồ đến.
Đổng Tuế Tuế hỏi: “Hay là bạn trai cậu?”
Hà Tỉnh lắc đầu, “Tớ chưa có bạn trai, hôm nọ nói linh tinh thôi.”
“Hay bố mẹ cậu?”, Đổng Tuế Tuế lại hỏi.
Hà Tỉnh vẫn lắc đầu.
Người có thể làm ra chuyện này chắc chắn chỉ có một – Trình Triều Lạc.
“Tớ ra ngoài một chuyến đây.”, Hà Tỉnh cầm áo khoác và điện thoại đi xuống lầu rồi gọi cho Trình Triều Lạc. Năm phút sau, Trình Triều Lạc đứng trước mặt cô, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười, “Chịu gặp tôi rồi à?”
Hà Tỉnh chưa nói lời nào đã nhấc chân lên đá vào cẳng chân anh, “Đầu úng nước rồi hay sao mà mua nhiều đồ như thế?”
Trình Triều Lạc không tránh né, nụ cười trên môi càng đậm hơn, “Không nhiều, năm vạn kia vẫn thừa để mua thêm được một ít nữa.”
“Lãng phí.”, Hà Tỉnh hung hăng cắn lên cổ tay Trình Triều Lạc, cô dùng hết sức, đến khi nếm được vị tanh mới thôi.
Trình Triều Lạc khom lưng, hai tay nắm lấy bắp tay Hà Tỉnh, nhìn xoáy vào mắt cô, “Không phải cố ý giấu cậu đâu.”
Tầm mắt Hà Tỉnh rơi xuống cổ tay trắng bóc của Trình Triều Lạc, nguyên một dấu răng đỏ ửng, còn hơi rỉ máu, trước vết cắn là sợi dây đỏ xuyên qua viên Phật châu. Lâu vậy rồi mà Trình Triều Lạc vẫn đeo món đồ chẳng đáng tiền Hà Tỉnh tặng, cô thu tầm mắt lại, “Chảy máu rồi kìa.”
“Không sao.”, Trình Triều Lạc kéo tay áo xuống che đi vết cắn, rồi hỏi: “Đừng giận nữa, được không?”
“Tôi về đây.”, Hà Tỉnh định đi, nhưng Trình Triều Lạc nắm chặt hai cánh tay không cho cô nhúc nhích, “Mới đầu không nói là vì muốn cho cậu bất ngờ, sau khi thi đại học thì bà tôi đổ bệnh, bà ngang ngạnh không chịu lên thành phố, bố tôi lại bận đầu tư vào dự án mới, không có thời gian về quê, chỉ đành để tôi với mẹ về, tín hiệu ở đấy không tốt, lại nhiều việc, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, nên mới không liên lạc với cậu được.”
Hồi bé, bà Trình lên thành phố để chăm Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh rất thân với bà, khi Trình Triều Lạc lên cấp Hai, bà mới về quê, nghe nói bà bị ốm, Hà Tỉnh quên luôn chút giận hờn, cô vội vàng hỏi: “Giờ bà sao rồi?”
“Đi rồi.”, Trình Triều Lạc nói một cách bình thản, nhưng khóe mắt lại vằn lên mấy tia đỏ.
Mắt Hà Tỉnh cũng đỏ hoe, cô cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
“Bà đi trong vòng tay bố tôi, hôm đấy con cháu đều ở bên cạnh, bà đi thanh thản lắm. Sống trên đời này rồi cũng sẽ đến lúc đó thôi, Tỉnh Tỉnh đừng buồn.”, Trình Triều Lạc lấy ra một chiếc kẹo sữa từ trong túi quần rồi đưa cho Hà Tỉnh, “Lúc đầu óc vẫn còn tỉnh táo, bà đưa cho tôi nhiều kẹo lắm, dặn tôi mang về cho cậu.”
Nghe đến câu này, Hà Tỉnh không kìm nén được nữa, nước mắt lã chã rơi. Trình Triều Lạc vuốt khẽ qua sống mũi cô, “Công chúa không được rơi nước mắt.”
“Tôi không phải công chúa.”, Hà Tỉnh nghẹn ngào nói.
Trình Triều Lạc: “Là công chúa của tôi.”
Hai mắt Hà Tỉnh sáng bừng, cơn khóc cũng dừng lại, “Cậu là thái giám à?”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh: “Hay là một trong bảy chú lùn?”
Trình Triều Lạc: “…”
Thấy Trình Triều Lạc cứng họng, tâm trạng Hà Tỉnh tốt lên hẳn, cô cầm chiếc kẹo Trình Triều Lạc cho, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, “Chuyện lớn như thế, sao không nói với nhà tôi tiếng nào?”
“Đường xá xa xôi, xuống máy bay còn phải đi tàu hỏa rồi chuyển sang xe buýt nữa, đợi chú dì đến nơi thì đám tang cũng xong xuôi rồi.”, Trình Triều Lạc giải thích.
“Bà thương tôi như thế, mà…tôi chẳng làm được gì.”
“Tha lỗi cho cháu trai của bà, là cách báo đáp bà tốt nhất, bà ở trên trời thấy được cũng vui.”
Hà Tỉnh: “…”
“Tôi về phòng ký túc đây.”, Hà Tỉnh xoay người định bỏ chạy, nhưng cánh tay vẫn bị Trình Triều Lạc tóm chặt, “Bỏ chặn Wechat đi.”
“Không!”
Trình Triều Lạc ung dung bỏ Hà Tỉnh ra, “Thế thì đợi nhận hàng tiếp nhé.”
“Trình, Triều, Lạc.”, Hà Tỉnh gằn giọng, nhấn từng chữ một, “Không, được, mua, nữa.”, phòng ký túc của cô sắp bị đắp thành núi rồi, còn mua nữa là cô muốn phát điên lên mất.
Trình Triều Lạc ngửa lòng bàn tay lên, chìa ra trước mặt Hà Tỉnh, ánh mắt hiện đầy vẻ ngạo nghễ, giọng điệu cũng cực kỳ ngứa đòn, “Điện thoại.”
Hà Tỉnh: “…”
Hơn một năm không gặp, cô vẫn bị Trình Triều Lạc ăn sạch sành sanh. Hà Tỉnh hậm hực nộp điện thoại, Trình Triều Lạc nhập mật khẩu, bỏ Wechat của mình ra khỏi danh sách chặn, đổi tên thành “Tổ tông của Hà Tỉnh”, rồi mới trả điện thoại lại, “Sáng mai cùng nhau đến căng-tin nhé.”
“Không được, tôi đi ăn sáng chung với cả phòng rồi.”, Hà Tỉnh vừa chỉnh lại tên gọi vừa nói.
“Buổi trưa?”
“Cũng không được.”
“Tối?”
“Bữa nào cả phòng tôi cũng đi ăn cùng nhau, cậu cũng đi ăn với bạn trong phòng cậu đi, tìm tôi làm gì?”, Hà Tỉnh đổi tên Trình Triều Lạc thành “Nhị Cẩu”, sau đó mới mãn nguyện cất điện thoại đi.
Trình Triều Lạc nhìn thấy cái tên mới liền hỏi cô, “Sao lại là Nhị Cẩu? Cậu còn Đại Cẩu nào à?”
“Đúng, Đại Cẩu ngoan ngoãn nghe lời, cởi mở hài hước, thú vị hơn cậu nhiều, chẳng bao giờ giấu tôi chuyện gì cả.”, Hà Tỉnh nhếch mép cười rồi chạy vào tòa nhà, bỏ lại một mình Trình Triều Lạc đứng phơi gió, tâm trạng âm u suốt mấy ngày qua cứ thế tan bay.
Về phòng 204, cô lập tức thu hút ánh nhìn của đám bạn, Đổng Tuế Tuế tò mò hỏi: “Vừa nãy bọn cậu ôm ấp ở dưới kia ngọt ngào nhỉ?”
Hà Tỉnh:???
Cô giải thích: “Có ôm đâu, cậu ấy chỉ nắm hai cánh tay tớ thôi mà.”
Lúc này, Trương Cúc bỗng gọi cả phòng đến bên ô cửa sổ, “Mau nhìn đi, Trình Triều Lạc đang nhìn lên cửa sổ phòng mình này.”
“Có phải là vì lo cho cậu không?”, Đổng Tuế Tuế mở cửa sổ, đẩy Hà Tỉnh lên, “Mau bảo người ta về nhà đi, lạnh lắm đấy.”
Hà Tỉnh đùn đẩy đám bạn, sau mới chần chừ ngó xuống dưới lầu.
Trình Triều Lạc vẫn đứng dưới gốc cây nơi họ vừa nói chuyện, tán bạch quả vàng xuộm lác đác rơi mấy phiến lá xuống vai anh, hai tay anh đút túi, ánh mắt lạnh lùng thấp thoáng sau mái tóc đen. Anh ngước lên nhìn về phía khung cửa sổ phòng ký túc xá của Hà Tỉnh, tầm mắt chạm nhau, anh khẽ cong môi gợn lên một nụ cười không rõ ẩn ý, sau đó xoay người rời đi.
Điện thoại của Hà Tỉnh nhanh chóng nhận được một tin nhắn, [Đi đây.]
Mạnh Thanh Đồng vốn yên tĩnh nãy giờ bỗng “chẹp” một tiếng, “Nhìn ánh mắt lưu luyến luyến lưu đấy đi, hai người các cậu có chắc là không yêu nhau không đấy?”
Hà Tỉnh lắc đầu nguầy nguậy, “Đâu ra mà lưu luyến luyến lưu?”
“Cậu ấy chỉ thiếu điều tiễn cậu lên đến tận phòng thôi đấy.”, Mạnh Thanh Đồng khẳng định chắc nịch, “Hai bọn cậu chắc chắn có vấn đề.”
Mặt Hà Tỉnh nóng bừng, “Không có thật mà.”
Mạnh Thanh Đồng: “Thế cậu cho tớ Wechat của cậu ấy đi, để tớ tán thử xem.”
Hà Tỉnh không đáp lời, cũng không động đậy.
Mạnh Thanh Đồng: “Thấy chưa, còn nói không có vấn đề?”
“Giúp gửi thư tình thì được, cho Wechat lung tung, cậu ấy sẽ giận mất.”, Hà Tỉnh giải thích.
Mạnh Thanh Đồng: “Trêu cậu thôi, tớ có bạn trai rồi.”
Hà Tỉnh thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, về giường của mình, cô mới gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc, [Ban nãy sao không đi đi?]
Trình Triều Lạc trả lời ngay tức khắc, [Nhìn cậu]
Câu này nghe sao mà mờ ám vậy?
Nhớ lại lời mấy cô bạn cùng phòng nói, mặt Hà Tỉnh lại càng nóng hơn, [Tôi có gì mà nhìn?]
Cô nóng lòng muốn vạch rõ quan hệ với Trình Triều Lạc, [Đứa con gái cậu yêu thầm đang học trường nào thế? Còn không theo đuổi là người ta thành bạn gái thằng khác đấy.]
Trình Triều Lạc: [Đang theo đuổi đây]
***
Lời tác giả:
Đời sinh viên của người khác: Chuẩn bị thi, học nghiên cứu sinh.
Đời sinh viên của Trình Triều Lạc: Điên cuồng theo đuổi vợ.