Phó Thanh đứng bên ngoài đợi, bị nước mưa dính ướt hơn nửa, T shirt dán chặt thân thể, cơ bụng đều hiện lên rõ ràng. Tay trái của anh không lao lực chút nào mà xách một cái va li nhỏ, bên cạnh còn có cây dù đen đang nhỏ nước.
Anh nhìn thấy Tạ Nhan, nở nụ cười, hàm răng rất trắng: "Việc gần đây đều giải quyết xong, nên sang thăm em."
Nói như là không có chuyện gì, thực tế không phải vậy. Trời mưa to, tất cả chuyến bay đều hủy bỏ. Phó Thanh suốt đêm từ Tể An đi máy bay đáp xuống tỉnh lân cận, chuyển sang ngồi tàu hỏa, trên đường lại thay đổi thành ô tô, một đường xóc nảy mới tới đây.
Anh đã một đêm không ngủ, hiện tại vẫn rất tỉnh táo.
Tạ Nhan mắt sáng rực lên một chút. Cậu đứng ở trước cửa, hiếm thấy có chút ngại ngùng, mở miệng muốn cùng Phó Thanh nói chuyện. Có thể vì quá lâu chưa nói chuyện, có lẽ bởi vì căng thẳng, dày thanh quản cũng không phục tùng cậu, không phát ra được thanh âm nào.
Cậu không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, đi tới một bên, để Phó Thanh tiến vào.
Phó Thanh ánh mắt tối sầm, anh có thể nhìn ra được trạng thái Tạ Nhan không quá tốt, đột nhiên thấy tức giận. Bạn nhỏ trước đây dù cũng không thích nói chuyện, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ngày ấy, cũng là rất không chịu thua, không giống như hiện tại. Bất quá trong lòng anh rõ ràng, bên ngoài tỏ ra không biết.
Vóc người anh cao, thân thể rắn chắc, trên người mới dính mưa, dính đầy hơi nước mới mẻ, sau khi vào trong nhà đóng cửa lại, bên trong tựa hồ tràn đầy hơi thở của anh.
Tạ Nhan ở đây hai tháng, chưa bao giờ cảm thấy nhỏ hẹp, mãi đến tận khi Phó Thanh đến, mới cảm thấy chật chội. Nhịp tim đập của cậu vẫn luôn không có khôi phục lại yên lặng, mặt có chút hồng, đi thẳng tới phòng tắm xả nước cho Phó Thanh.
Phó Thanh tắm nhanh hơn hình thường, mặc xong quần áo liền đẩy cửa đi ra.
A
Bên ngoài đã chuyển thành bão táp, cũng không có ánh sáng, bên trong chỉ bật chiếc đèn giường tối tăm, rọi sáng chu vi một mảng nhỏ, hết thảy đều lờ mờ, tựa hồ như có một tầng sương mù.
Tể An sớm đã sang mùa đông, cả ngày đều ăn mặc dày dặn, không nhìn ra được mập gầy. Nhưng cái trấn nhỏ cạnh biển này thì không như vậy, một năm bốn mùa đều là hè, lúc này nhiệt độ còn rất cao, quần áo cũng mỏng hơn.
Tạ Nhan đứng dưới ánh đèn, mặc trên người T shirt mỏng cùng chiếc quần ngắn. Ánh đèn lưu động từ đỉnh đầu của cậu chiếu xuống, đem chân mày đẹp đẽ nhuộm một tầng ánh sáng, cằm của cậu thon hơn một chút so với trước đây. Có lẽ do quần áo đã quá cũ kỹ, cổ áo mở rất lớn, lộ ra da dẻ trắng như tuyết, phần xương bướm phía sau lưng đường viền rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ.
Phó Thanh đi tới trước mặt cậu, khẽ cười: "Gầy đi nhiều quá."
Tạ Nhan ngẩng đầu, tựa hồ hơi nghi hoặc một chút, đáy mắt ngậm lấy một vũng ánh sáng màu da cam.
Phó Thanh không chờ cậu nói chuyện, chỉ là dừng một chút, lại nói: "Đóng phim liều mạng như vậy, có phải là áp lực rất lớn?"
Tạ Nhan hô hấp một chút, tựa hồ có hơi chột dạ, lắc lắc đầu.
Cậu cũng không biết tại sao phải chột dạ. Vô luận có nỗ lực hay không, áp lực lớn hay không, hoặc là có thể nhập vai hay không, kỳ thực đều là chuyện riêng của cậu.
Nhưng cậu sẽ bởi vì Phó Thanh đến mà vui vẻ, cho nên cũng tự nhiên sẽ bởi vì anh dò hỏi mà căng thẳng.
Tạ Nhan không phát hiện, từ một khắc Phó Thanh tiến vào kia, cậu đã không dùng góc độ của "Lục Phùng Xuân" nhìn mọi vấn đề nữa, cũng không bởi vì cùng người khác tiếp xúc mà căng thẳng mẫn cảm.
Phó Thanh biết đến cậu có thể sẽ thấy mâu thuẫn với chuyện này, hiện tại cũng không tiện hỏi nhiều, không thể giải quyết vấn đề, ngược lại chỉ có thể khiến bạn nhỏ thêm căng thẳng, liền chọn bỏ qua, hỏi tiếp: "Nhà bếp ở nơi nào, anh nấu cơm cho em. Quá gầy rồi, như vậy mà quay phim liên tục sẽ không có sức."
Bên ngoài đổ mưa to, dì nấu cơm cũng có chuyện không nên tới, người của đoàn phim đều ở trong phòng không ra ngoài, ăn lương thực dự trữ. Tạ Nhan lại không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, từ buổi sáng đói bụng đến bây giờ.
Sân rất lớn, người trong đoàn chỉ ở có phân nửa. Nhà bếp ở phía đông, cách phòng của Tạ Nhan rất xa, muốn đến đó phải đi ngang qua sân. Phó Thanh thân cao, che cây dù đen, lại đưa dù chếch qua một bên, dường như chỉ che cho Tạ Nhan, Tạ Nhan không phải loại tính nết yếu đuối cần người chăm sóc, nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là cố chấp duỗi tay nắm lấy cán dù trong tay Phó Thanh, muốn đem dù che chính giữa.
Trời mưa rất to, mặt đất vừa ẩm ướt vừa trơn, Phó Thanh lo lắng lúc tranh chấp khiến Tạ Nhan trượt chân, nên tùy ý Tạ Nhan.
Lúc Tạ Nhan chạm tới tay của Phó Thanh trong nháy mắt liền giật mình. Tay cậu so với nam nhân nói chung cũng không coi là nhỏ, nhưng mà hoàn toàn không so được với Phó Thanh.
Hai người bọn họ giằng co một phút chốc. Mu bàn tay Phó Thanh dính đầy nước mưa, vốn là lạnh lẽo, nhưng mà theo thời gian ma sát, đã từ từ nóng bỏng.
Tạ Nhan có thể cảm giác được nhiệt độ từ nơi da dẻ chạm nhau dần dần lan ra.
Quá nóng, giống như là muốn thiêu cháy.
Tạ Nhan bị nóng đến đỏ mặt, rất hiếm có mà kinh hãi, vẫn là giả bộ không nhanh không chậm rút về tay của chính mình.
Phó Thanh giải thích với cậu: "Mưa từ hướng bên em xối tới." Anh cũng không cảm thấy Tạ Nhan tùy hứng, ngược lại cảm thấy cậu nháo như vậy hình như có sinh khí hơn một chút.
Tạ Nhan trấn định tự nhiên mà gật gật đầu.
Phó Thanh cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy mặt Tạ Nhan có chút hồng. Anh nhớ tới vừa rồi, Tạ Nhan tay chẳng hề mềm, ngón tay nhỏ nhắn mà thon dài, có thể tinh tường cảm nhận được rõ ràng khớp xương, từng cái từng cái đặt trên mu bàn tay của mình.
Đoạn đường còn lại, Tạ Nhan đều rất an tĩnh, đi sau Phó Thanh nửa bước, không nhanh không chậm.
Mãi khi đụng phải Phó đạo diễn trên đường.
Phó đạo diễn là một người nghiện thuốc, một ngày không hút thuốc lá liền vô cùng hoảng loạn. Bên ngoài mặc dù là bão tố, nhưng trong phòng không có thuốc, ông vẫn là đi ra ngoài gõ cửa quầy hàng trong khách sạn, mua cả một cây, lúc trở lại đúng dịp đụng phải Tạ Nhan cùng Phó Thanh đang đi đến nhà bếp.
Phó Thanh là người lạ, ông chưa từng gặp, liền hỏi: "Tạ Nhan, đây là người nào?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Phó đạo diễn liền phản ứng lại, Tạ Nhan không biết nói chuyện, đang định một lần nữa hỏi Phó Thanh, lại nghe được bên trong tiếng mưa rơi ầm ĩ truyền đến hai câu.
"Anh của tôi."
"Anh trai em ấy."
Cơ hồ là cùng lúc nói ra.
Một câu là lạ Phó Thanh nói, một câu khác là Tạ Nhan nói. Tạ Nhan hai tháng không mở miệng, hiện tại tiếng nói rất thấp, còn có chút khàn.
Phó đạo diễn sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười: "Là người trong nhà tới thăm cậu a, vậy rất tốt, ngươi chiêu đãi người ta cho tốt."
Phó Thanh cũng nở nụ cười, anh cúi người thấp giọng nói một câu với Tạ Nhan: "Thực sự là bé ngoan."
Phó đạo diễn cùng anh em Tạ Nhan nói lời từ biệt, trước khi về phòng của mình thuận tiện đi ngang qua phòng Tôn Hoài Quân, đi vào nói: "Lão Tôn, ông lần này có thể tính sai rồi, anh của Tạ Nhan đến, thật giống giúp cậu ấy thoát vai, mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi."
Tôn Hoài Quân hỏi: "Có phải là vóc người rất cao, tóc tai rất ngắn, dung mạo rất hung ác?"
Phó đạo diễn gật đầu, hỏi: "Ai, anh của Tạ Nhan ông cũng quen?"
Tôn Hoài Quân rút một điếu thuốc, lạnh lùng vô tình trào phúng: "À, anh em, anh em."
Lúc này Tạ Nhan cùng Phó Thanh chạy tới phòng bếp, Phó Thanh thu dù, đặt ở cửa, đi vào mở ra tủ lạnh, bắt đầu muốn chuẩn bị món ăn.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh bận rộn. Cậu không phải ngốc, có lẽ mới bắt đầu còn chưa hiểu, nhưng cho tới bây giờ làm sao cũng có thể đoán được Phó Thanh là tại sao đến.
Cậu vẫn luôn kẹt trong vai diễn, vẫn luôn đóng vai Lục Phùng Xuân, biết rõ trạng thái như thế này không đúng, cũng không nghiêm túc giãy dụa, thậm chí có chút bỏ mặc, cho đến hãm sâu.
Phó Thanh là lại đây kéo chính mình ra.
Anh cũng không nói gì mà: "Em không phải Lục Phùng Xuân."
Mà là dùng nhất cử nhất động để nói với mình: "Em là Tạ Nhan."