Cậu quay đầu nói với Phó Thanh: "Phó ca, chúng ta đi được rồi, ký giả đều đi mất."
Trước khi rời bệnh viện, Tạ Nhan gọi điện cho Tôn Hoài Quân, nói Phó Thanh đến đã thuê được phòng, cậu muốn đến ở đó dưỡng thương mấy ngày.
Tôn Hoài Quân rất dễ nói chuyện dù ông muốn tiết kiệm tiền cũng không đến mức keo kiệt, không muốn để Tạ Nhan mang thương tích quay phim, còn nói sẽ đem phân đoạn của Tạ Nhan dời lại.
Chỉ là cuối cùng, ông dùng giọng điệu một lời khó nói hết nói thêm một câu với Tạ Nhan: "Hai người các cậu chú ý một chút, đừng công khai quá."
Tạ Nhan: "?"
Phải chú ý cái gì? Công khai cái gì?
Ra khỏi phòng bệnh, Phó Thanh đi làm thủ tục xuất viện, Tạ Nhan ở dưới lầu đợi anh, Khu nội trú người đến người đi, có một đôi vợ chồng, một người bồng con, một người đẩy một cụ già trên xe lăn, đang xếp hàng làm thủ tục nhập viện. Người đàn ông cầm phiếu đăng ký nói chuyện với y tá, đứa bé tầm ba tuổi đang khóc rất dữ dội, người phụ nữ lo dỗ nó, cụ già ngồi trên xe lăn bị người ta lấn tới lấn lui trượt dần ra xa. Chăm sóc bệnh nhân là chuyện rất vất vả, sơ xảy một chút liền có thể gặp chuyện không may, xe đẩy trượt tới cầu thang.
Tạ Nhan đứng ở cạnh cửa, kéo xe đẩy lại, đẩy ngược về phía hai vợ chồng kia, hai người kia liên tục cảm ơn, cậu gật đầu liền rời đi.
Chờ sau một lúc lâu, Tạ Nhan mới cảm thấy tay trái hơi đau, không giống như lúc bị dao chém, mà là chậm rãi đau nhức.
Đại khái vừa rồi động đến vết thương.
Bất quá Tạ Nhan không coi là có chuyện gì, cậu không phải không thể chịu đựng.
Lúc Phó Thanh đi xuống, thấy Tạ Nhan đứng ở chỗ cũ, cậu đeo khẩu trang lộ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đang vẫy tay với mình.
Tuy rằng ở đây chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng vì nằm ven biển, bình thường cũng có vài du khách đến đây, phòng ở cũng nhiều. Phó Thanh tìm một căn cho thuê ngắn hạn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp cũng có đầy đủ dụng cụ, rất thích hợp sinh hoạt.
Tạ Nhan hiện là người bệnh, Phó Thanh trước tiên sắp xếp phòng cho cậu nghỉ ngơi, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài nấu cơm.
Không có việc làm, Tạ Nhan rất nhàm chán
Mấy ngày nay Tạ Nhan dùng phần lớn thời gian xem kịch bản, bất quá thật sự đã xem quá kỹ rồi, cậu suy nghĩ một chốc lại mở weibo ra. Điện thoại của cậu quá cũ, tính năng kém, tải weibo thiếu chút nữa chết máy, hơn nửa ngày mới phản ứng được, số lượng fan của cậu tăng dữ dội, còn có thêm mấy vạn bình luận.
Tạ Nhan xem weibo duy nhất cậu đăng, đa số top bình luận đều hỏi thăm tình trạng thân thể cậu, hoặc hỏi cậu rốt cuộc thế nào bị thương.
Người duy nhất cậu theo dõi là Dương Tầm, hắn đã đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ, cậu cũng không nhắc lại.
Chỉ đăng một cái weibo khác.
"Không có gì, chớ lo lắng."
Dương Tầm làm một ngôi sao, chỉ cần những lúc không quay phim hắn đều ở trên mạng, đối với bát quái luôn có hứng thú, có đôi khi muốn tạo tài khoản ảo tham gia, bất quá luôn luôn bị tiểu trợ lý ngăn lại, nguyên nhân chủ yếu là sợ hắn quá ngu sẽ bị cư dân mạng phát hiện.
Cho nên vừa thấy Tạ Nhan đăng bài mới, hắn lập tức nhắn weichat cho cậu, chủ yếu là ân cần giáo dục Tạ Nhan làm sao dùng cái này tăng nhiệt độ, trước mắt trong cái giới này nghệ sĩ chỉ cần có nhiệt độ là có tài nguyên, đây mới là chân lý, bất quá Dương Tầm vẫn còn có chút nghi hoặc: "Lần này hướng gió hoàn toàn yên tĩnh, trước đây dù là ván đã đóng thuyền, thì cũng có người đưa tin ngược lại gây sự chú ý, đăng mấy tin tức bóc trần sự thật gì đó. Có phải người đại diện giúp cậu dàn xếp?"
Tay của Tạ Nhan dừng lại một chút, mở tìm kiếm tìm tên mình, tin tức mới nổ ra không lâu nhưng không có tấm ảnh nào của cậu chỉ có bài viết, hoặc là do ảnh chụp từ đồn cảnh sát nên ảnh của fan nữ kia cũng được mã hóa. Bất quá tất cả tin tức này giọng điệu đều thiên vị Tạ Nhan, cũng rất ít trực tiếp nhắc đến cậu,
Cậu thấy có chút kỳ quái, tuy rằng cậu không biết chuyện trong giới, nhưng từ lời nói của Dương Tầm có thể nghe ra mấy chuyện như vậy rất khó giải quyết. Mà cậu thậm chí chưa từng nhận phỏng vấn chứ dừng nói tới chuyện làm PR.
Tạ Nhan cũng không nghĩ nhiều, lại cảm thấy hơi nóng, cởi áo sơ mi xuống, mới nhìn thấy tay áo trắng có một điểm đỏ.
Là máu.
Cậu nhíu nhíu mày, thấy vết máu nhỏ trên nền trắng nhìn sắc trời bên ngoài đã sắp tối, không muốn quay lại bệnh viện nữa, liền chui vào chăn.
Phó Thanh làm cơm được phân nửa, lại lo Tạ Nhan sẽ buồn chán, đi tới nhìn thử, bạn nhỏ đã sớm đắp chăn ngủ.
Bình thường Tạ Nhan không thích ngủ như thế.
Anh nghĩ có lẽ do bị thương mất máu quá nhiều, Tạ Nhan mấy ngày nay thường buồn ngủ.
Thẳng đến khi làm xong cơm, anh đi vào phòng, Tạ Nhan còn đang ngủ, Phó Thanh nhẹ nhàng kêu hai câu, Tạ Nhan còn chưa tỉnh táo hẳn, dùng tay phải che mắt, một lát mới ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Phó Thanh, tóc đều dựng lên hết, giọng ngái ngủ hỏi: "Ăn cơm sao?"
Cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, toàn thân không còn khí lực, tay trái truyền đến từng đợt đau nhức.
Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng lại không có mở đèn, xung quanh không có chút ánh sáng nào, Tạ Nhan chỉ có thể thấy trước người có một bóng người cao lớn, nhưng cũng là mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ mặt.
Bỗng nhiên cái bóng kia bước lại gần, cậu biết đó là Phó Thanh nên không né tránh, mà là nghiên đầu sang, cái trán không kịp đề phòng đụng phải một bàn tay thô ráp dán sát vào.
Cậu nghe thấy Phó Thanh thở dài: "Tiểu Tạ em có biết mình bị sốt không?"
Tạ Nhan giật mình. Thân thể cậu rất khỏe, không hay sinh bệnh, hiện tại cũng chỉ cảm thấy mình không có tinh thần, không nghĩ là mình phát sốt.
Phó Thanh mở đèn: "Đứng lên, anh đưa em tới bệnh viện."
Tạ Nhan không muốn đi, trời đã tối, còn phải lăn qua lăn lại như vậy, cậu suy nghĩ một chút, níu tay của Phó Thanh, hai người mười ngón tay đan chặt: "Bây giờ em không muốn đi, ngày mai đi được không?"
Tiếng nói bình thường của cậu rất trong sáng, là âm thanh xinh đẹp của thiếu niên, tựa như chỉ có khi uống say hoặc sinh bệnh mới có thể giống như bây giờ, rất mềm, rất đáng yêu, khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Thậm chí có thể nói, giống như là đang làm nũng.
Phó Thanh hơi dao động, lại lắc đầu, bỏ đi cái ý niệm trong đầu kia. Cũng đã hơn ba mươi, sẽ không dễ dàng bị bạn nhỏ làm nũng.
Anh nói: "Ít nhất phải biết vì sao lại sốt."
Tạ Nhan không thể làm gì khác hơn là nói thẳng ra, giơ tay trái cho Phó Thanh xem: "Hôm nay lúc xuất viện, có một cụ già ngồi xe lăn sắp ngã xuống, em giúp đỡ một chút, nên động đến vết thương."
Phó Thanh thấy trên băng gạc có vết đỏ sậm, nhíu mi: "Cho nên trốn xa như vậy là sợ anh phát hiện sao?"
Anh dừng một chút lại nói: "Chính em cũng thấy được, định cứ như vậy luôn à?"
Tạ Nhan chỉ mặc một chiếc áo thun đơn bạc, cúi đầu, rũ đôi mắt, nửa bên mặt còn có vệt hồng: "Không phải, hôm nay trễ quá rồi, em chỉ muốn đợi ngày mai."
Phó Thanh hỏi: "Vì sao mai mới đi, sợ phiền sao, hay là không thích đến bệnh viện?"
Tạ Nhan lắc đầu. Cậu chỉ là sốt nhẹ, không có chút khí lực, không quá khó chịu.
Cũng không phải do những nguyên nhân này.
Cậu ngược lại không sợ chính mình phiền phức, chỉ là nghĩ đến Phó Thanh cả đêm qua chạy đến đây, sáng sớm mới ngủ được một chút, nếu phải đến bệnh viện sợ là phải dằn vặt đến khuya, Phó Thanh sẽ không nghỉ ngơi tốt, không bằng đợi đến ngày mai.
Phó Thanh nhìn mặt Tạ Nhan, không hiểu sao trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: "Là bởi vì nếu đi bệnh viện lần nữa sẽ trở về rất muộn, em sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi sao?"
*Khoanh tay* Xin lỗi các thím vì trốn việc hai ngày TT.TT