Tạ Nhan được khẩn cấp đưa vào bệnh viện huyện, vết thương trên tay cậu không sâu nhưng quá dài, sau khi bị thương còn vận động kịch liệt, máu không cầm lại được, bác sĩ đề nghị hay là may lại, vết thương sẽ khép nhanh hơn.
Cậu ngồi trên ghế, trong lúc sát trùng, gây tê, lại may mười hai mũi, cũng không rên một tiếng, cực kỳ an tĩnh.
Sau khi may xong, bác sĩ khen: "Tiểu tử kiên cường."
Tạ Nhan không nói chuyện kỳ thực đã cắn rách môi. Cậu cũng chỉ là người, cũng sợ đau chỉ là biết cách chịu đựng, mọi người không phát hiện được mà thôi.
Tôn Hoài Quân, phó đạo diễn cùng người của đoàn phim đều chờ ở bên ngoài, Dương Tầm vì phải lấy lời khai giờ còn đang ở đồn cảnh sát. Tạ Nhan một mình bước ra, thoạt nhìn không có gì đáng ngại, cậu dựa vào cửa, mặt mày buông xuống, thanh âm rất nhẹ: "Tôi có chút buồn ngủ, muốn ngủ một giấc."
Người của đoàn phim và Tạ Nhan đã sống chung mấy tháng, hiểu rõ tính tình của cậu, Tạ Nhan nếu như nói mình mệt mỏi, chính là đến mức thực sự chịu không nổi rồi.
Phó đạo diễn lập tức đi xuống lầu tìm y tá, may là ở huyện không có nhiều người, phòng bệnh cũng không kín, lập tức đăng ký phòng một người.
Có lẽ do mất máu quá nhiều, lại gây tê, tay trái của Tạ Nhan đau đến chết lặng, không có cảm giác gì, Tạ Nhan chỉ thấy rất mệt mỏi không có tinh thần, mắt cũng không muốn mở.
Cậu từ chối có người chăm sóc, một mình nằm trên giường, lát sau đã ngủ. Kỳ thực trước khi ngủ Tạ Nhan muốn nói với Phó Thanh một tiếng, nhưng di động còn ở chỗ Dương Tầm nên thôi.
Một giấc ngủ rất không an ổn, hiệu quả của thuốc tê hết dần, sẽ đau dữ dội, Tạ Nhan nằm đó nửa tỉnh nửa mê rất lâu, lúc mở mắt lần nữa đã thấy Dương Tầm ngồi ở bên giường, hai mắt đỏ bừng yên lặng rơi lệ, như đứa ngốc.
Tạ Nhan hỏi: "Khóc cái gì?"
Dương Tầm lau nước mắt, vừa nói chuyện vừa nấc cục: "Đều là tôi không tốt, fan của tôi lần trước bôi đen cậu, cô ấy..."
Dương Tầm càng nói càng thương tâm, càng nói càng khổ sở, câu nói kế tiếp nghẹn ngào nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là nói "Cậu, cậu không cần quan tâm, cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi tự đi ra."
Tạ Nhan bị hắn khóc đến đau đầu, ngồi dậy kéo Dương Tầm, rút mấy tờ khăn giấy cho hắn, ngữ điệu thờ ơ trên thực tế đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, cũng không suy nghĩ được gì, nghĩ gì liền nói đó: "Lần trước đã nói với cậu rồi, đừng vì những chuyện mình không làm sai mà xin lỗi."
Dương Tầm vẫn cảm thấy áy náy với Tạ Nhan, khóc sướt mướt: "Cũng đều do tôi, là fan của tôi..."
Tạ Nhan ngắt lời hắn: "Đó không phải fan, là bệnh tâm thần. Không phải lúc cậu gặp cô ta cũng rất sợ sao?"
Dương Tầm càng tự trách: "Lúc đó là tôi quá sợ hãi, nếu sớm khống chế cô ấy, có lẽ không cần cậu bảo vệ, cậu cũng sẽ không bị thương."
Tạ Nhan thấy váng đầu, dùng tay phải chống đầu, nói một câu mà lúc đầu óc tỉnh táo sẽ không nói ra miệng: "Chúng ta không phải bạn bè sao? Tôi đương nhiên giúp cậu."
Dương Tầm lại khóc lớn hơn: "Không, chúng ta không phải là bạn bè nữa. Từ hôm nay trở đi, cậu là anh ruột của tôi, so với anh tôi còn ruột hơn!"
Tạ Nhan nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ: "...được rồi."
Tiểu trợ lý đẩy cửa đi vào sững sờ hết ba giây mới phẫn nộ đi tới.
Nói với Tạ Nhan: "Chuyện này bị truyền lên mạng rồi, hiện xung quanh ký giả đều tới, muốn phỏng vấn anh, Tạ ca anh có nhận không?"
Dương Tầm là đỉnh cấp lưu lượng, lại gây ra chuyện fan tập kích nghệ sĩ gây thương tích như vậy là tin tức lớn, ký giả chung quanh nghe được lập tức hành động, đều muốn trực tiếp nắm tin, đặc biệt là về Tạ Nhan.
Tạ Nhan đứng lên kéo màn cửa sổ nhìn ra, trước cổng bệnh viện đều là xe của nhà báo, có máy ảnh còn đang lóe sáng.
Vừa rồi Tạ Nhan đã dùng hết toàn bộ kiên nhẫn với Dương Tầm, toàn thân cậu không thoải mái, chỉ muốn an tĩnh một chỗ, những ký giả kia khiến cậu thấy phiền, cậu lắc đầu: "Không nhận, kêu bọn họ đi hết đi."
Đây thật ra là một cơ hội cà sự tồn tại trước mặt công chúng, chỉ cần bán thảm(1) với ký giả một chút là được, nhưng Tạ Nhan không muốn, trong giới nghệ sĩ có thể coi là tính tình vừa xấu lại tùy hứng.
Tiểu trợ lý đáp ứng một tiếng, nói là đã biết, chuẩn bị ra cửa bị Tạ Nhan gọi lại, nói tiểu trợ lý đưa Dương Tầm đi luôn, cậu muốn một mình.
Đầu óc Tạ Nhan còn đang hỗn loạn, điện thoại bên cạnh run lên.
Là Vương Chúc Duy gọi đến.
Tạ Nhan nhận máy, chợt nghe Vương Chúc Duy sốt ruột nói: "Cậu thế nào rồi? Tôi nghe được chuyện của cậu, hiện tại chắc có rất nhiều ký giả, cậu mau nhận phỏng vấn đi. Biết nói thế nào không? Nếu không, tôi chỉ cho cậu..."
Vương Chúc Duy thấy tin tức này trên weibo. Hắn tuy rằng không dự định bồi dưỡng Tạ Nhan, nhưng lợi dụng chuyện này cọ nhiệt tạo lưu lượng, chí ít nhận mấy cái quảng cáo, kiếm một khoản cũng tốt.
Tạ Nhan không đợi Vương Chúc Duy nói xong đã cự tuyệt: "Không cần."
Thân thể cậu thật sự khó chịu, phiền, chỉ muốn yên tĩnh nằm xuống, không muốn nói dối dựng chuyện với ký giả, nguyên nhân khác là cũng không muốn dùng chuyện bị thương thu được sự quan tâm.
Vương Chúc Duy còn muốn nói gì đó, Tạ Nhan trực tiếp cúp.
Cậu xem một chút, mới qua mấy tiếng mà không ít ký giả đã tìm được số của cậu, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cũng có nhiều tin nhắn hẹn phỏng vấn.
Tạ Nhan càng nhìn càng bực, cậu biết hiện tại tâm tình mình không tốt, định tắt máy.
Trước khi tắt máy, xem qua weichat của Phó Thanh, cũng không có tin nhắn nào tới.
Tạ Nhan nghĩ Phó ca bộn bề nhiều việc, chắc là không biết chuyện này, nhưng vẫn nhắn qua một câu: "Phó ca, đừng nghe mấy chuyện trên mạng, không có chuyện gì, đừng quá lo lắng, em tắt máy ngủ."
Lúc tắt máy rồi ngoại trừ ngủ, cũng không có chuyện gì làm.
Sáng sớm hôm sau Phó Thanh đến.
Anh đi vào phòng bệnh nhỏ hẹp, trên chiếc giường nhỏ có một khối lớn, bên trong ẩn giấu một Tạ Nhan, chân tay co lại mà ngủ, chỉ có tay bên trái đặt ở ngoài chăn, bên trên quấn kín băng vải, cổ tay phá lệ nhỏ, da trắng đến trong suốt, thấy cả mạch máu bên trong.
Hai người bọn họ ngủ chung hai lần, Tạ Nhan đều ngủ không thành thật, thích lật qua lật lại, hôm nay lại ngủ rất quy củ.
Phó Thanh đi tới đầu giường, không nhịn được chạm vào cậu.
Tiểu Tạ của anh bị thương, nằm ở trên giường bệnh, bên người không ai chăm sóc. Cho dù ngủ trong chăn, nhưng mặt vẫn trắng bệch, tay cũng lạnh lẽo.
Lòng Phó Thanh đau đớn, anh không nhớ nổi đoạn đường đến đây đi như thế nào, cho đến khi thấy Tạ Nhan mới có cảm giác chân thực.
Có lẽ vì động tác hơi lớn, Tạ Nhan ngủ mơ mơ màng màng, nhưng giống như cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt không tự chủ cà cà tay của Phó Thanh, nói mê: "Phó ca có thời gian đến thăm em sao?"
Giọng nói rất đáng yêu, tựa như đã chờ mong thật lâu.
Phó Thanh thở hổn hển, cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Tạ Nhan: "Xin lỗi, hiện tại mới rảnh rỗi, đến chăm sóc em, chăm bé ngoan của anh."
(1) Bán thảm: tỏ ra đáng thương.