Beta: Myeong.
__________
Tạ Nhan buông tay Phó Thanh ra, đi tới chỗ cách trước mặt Phùng Hoằng hai bước thì dừng lại, cúi đầu, tầm nhìn rơi trên người Phùng Hoằng.
Thân hình cậu rất cao, tư thế như vậy có vẻ có phần như đang từ trên cao nhìn xuống.
Thực tế cũng thật sự là như vậy, Tạ Nhan tới đây không phải để nghe những chuyện ngày thường này, những nhân vật chủ yếu trong đó, cậu không hề nhận ra bất kỳ ai. Huồng hồ, bất kể nguyên nhân như thế nào, cũng không thể thay đổi kết quả hiện tại.
Chẳng qua cậu chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.
Tạ Nhan cau mày: "Tôi chỉ đến đây để giải quyết vấn đề."
Phùng Hoằng sửng sốt, không thể hiểu rõ ý cậu ngay lập tức.
Mà ánh mắt Tạ Nhan đã dời về phía ngoài cửa sổ, dường như đang nhìn về nơi vườn hoa kia, lại như không nhìn, cậu nói tiếp: "Cũng không sao, chuyện lần này là do Phùng Như làm ra, cô ta đã sai, phải trả một cái giá thật lớn."
Dung Sĩ Hành qua đời vài năm trước, hiện giờ Phùng Trử cũng đang nằm trong phòng giám hộ bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng khó tránh khỏi việc ra đi. Dung Nguyên Nguyên sinh ra cậu, lại vứt cậu đi, giữa bọn họ có thể coi là không thiếu nợ lẫn nhau. Mà Phùng Hoằng, quan hệ giữa hai người đã cắt đứt hoàn toàn ngay từ mười năm trước.
Còn lại duy nhất bây giờ chính là Phùng Như, trước giờ Tạ Nhan chưa từng để người ta bắt nạt rồi quên sạch, cậu không tự mình ra tay, cũng không phải nói cậu để ý đến mặt mũi của ai, mà chỉ nhân tiện muốn tới gặp Phùng Hoằng, nếu như Phùng gia có thể tự giác giải quyết Phùng Như thì rất tốt, nếu như không thể, Tạ Nhan có lẽ sẽ muốn tìm tới cô ta.
Phùng Hoằng cho rằng Phùng Như là mâu thuẫn giữa bọn họ, chỉ cần giải quyết được thì sẽ tốt hơn, vội vã giải thích: "Anh biết là Phùng Như làm, đã nghĩ xem nên xử lý cô ta như thế nào rồi, sẽ không khiến em chịu thiệt. Anh dự định sẽ trực tiếp công khai những chuyện cô ta đã làm ra, công khai xóa tên cô ta khỏi Phùng gia. Mà những tài sản kia của mẹ cũng sẽ không để lại cho cô ta, đưa hết em..."
May mắn sau khi Dung Nguyên Nguyên phát điên, Phùng Như hoàn toàn không quan tâm đến bà, khiến cho Dung Nguyên Nguyên hiện giờ không ỷ lại vào cô như trước nữa, có thể dễ dàng xử lý chuyện Phùng Như rời đi.
Tạ Nhan chỉ nghe đến đó, cắt ngang lời của hắn: "Tốt lắm, cứ làm như vậy đi."
Nhưng đây không phải là đáp án Phùng Hoằng muốn nghe, giọng điệu hắn gần như là cầu khẩn: "Xán Xán, em trở về đi..."
Hắn không nhắc tới chuyện này thì thôi, vốn Phó Thanh đã đè ép lửa giận để nghe đến tận bây giờ, trò mèo của đám người Phùng gia này, ngay cả lời nói cũng không xứng để nói ra với Tiểu Tạ của y, bây giờ còn muốn cầu xin cậu ở lại đây.
Y bước lên hai bước, vẫn chưa thể xuống tay đã bị Tạ Nhan kéo lại.
Từ khi đi vào đây cho đến bây giờ, Tạ Nhan vẫn luôn rất lạnh nhạt, lúc này lại cười với Phó Thanh, thuận thế dán người vào trong lồng ngực đối phương, ngẩng đầu khẽ hôn lên cái cằm y: "Phó ca ra ngoài một chút được không? Có chuyện gì thì đợi nói chuyện với hắn xong xuôi rồi làm tiếp."
Cậu không có ý định ngăn cản, chỉ là không phải hiện giờ.
Phó Thanh cúi đầu nhìn Tạ Nhan, cau mày, dường như rất nghiêm túc, giống như coi cậu thành một cậu nhóc cần phải chăm sóc và bảo vệ cẩn thận, không muốn cậu thoát khỏi tầm mắt mình.
Y im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Vậy anh chờ em ở ngoài."
Đó là chuyện của Tạ Nhan, bất luận cậu muốn dùng cách thức như nào để giải quyết, Phó Thanh đều sẽ luôn tôn trọng quyết định của cậu.
Phó Thanh đi ra bên ngoài thư phòng, chờ tới khi hút xong điếu thuốc thứ ba, cánh cửa rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Tạ Nhan đi ra, hời hợt nói: "Giải quyết xong rồi."
Phó Thanh gật đầu, không hỏi cậu đã giải quyết như thế nào, đi thẳng vào bên trong, nắm lấy cổ áo Phùng Hoằng ra tay.
Y một tay đẩy cửa sổ ra, tay kia kéo Phùng Hoằng thất tha thất thểu đến bên cạnh, không tốn chút sức lực nào đã đặt một người đàn ông trưởng thành lên trên bệ cửa sổ.
Nửa người trên Phùng Hoằng treo lơ lửng ở bên ngoài, lảo đảo muốn ngã, tiếng thở dốc trầm trọng tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Đây là độ cao từ tầng ba, chỉ cần ngã xuống phía dưới sẽ thật sự xảy ra án mạng.
Ban đầu, có lẽ Phùng Hoằng còn mang áy náy trong lòng, thấy Phó Thanh chuẩn bị ra tay cũng không chống cự, nhưng chiêu này thực sự quá độc ác, hắn rất sợ hãi, bạt mạng muốn đứng lên.
Phó Thanh thoáng cái nở cụ cười với Phùng Hoằng, tựa như vô cùng bình thản, nhưng lời nói ra lại là cảnh cáo: "Mày có thể thử xem vật lộn như thế nào? Tao chỉ cần buông lỏng tay, mày sẽ rơi xuống."
Trong lòng y biết rõ sẽ không xảy ra án mạng, nhưng từng quyền đánh xuống cũng không hề lưu tình.
Bất luận Phùng Hoằng có nói ra lý do bất đắc dĩ nhiều hay ít, cũng không thể che đậy đi bản chất ích kỷ của hắn.
Phùng Hoằng vì sợ hãi không dám cựa quậy, nhưng Phó Thanh đánh quá tàn nhẫn, hắn theo bản năng giãy dụa, muốn trốn thoát khỏi sự hành hạ này.
Tạ Nhan tựa người trên khung cửa, nửa rũ mắt, dường như ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả mọi thứ phát sinh trước mắt, cũng châm một điếu thuốc, kẹp giữa đốt ngón tay, thỉnh thoảng nâng mắt lên rít một hơi, tiện thể nhắc nhở một câu: "Tay trái không nên dùng sức nhiều, cẩn thận đau tay."
Có một số người giúp việc nghe thấy tiếng hô thảm thiết đã đè ép của Phùng Hoằng, muốn tới xem, nhưng đều bị ánh mắt Tạ Nhan bức lui, không dám đi lên.
Trận đánh đơn phương này kéo dài rất lâu, cuối cùng, Phó Thanh kéo Phùng Hoằng lên khỏi cửa sổ.
Phùng Hoằng bụm mặt quỳ trên sàn nhà, ho khan vài tiếng, một cái răng nhuốm máu lập tức rớt ra khỏi hàm.
Phó Thanh xoay cổ tay, đi ra phía ngoài cửa. Y vốn muốn lập tức rời đi, không ngờ tới bị Tạ Nhan kéo tay áo lại.
Tạ Nhan ngậm điếu thuốc giữa hai cánh môi, khom người, cúi đầu, một tay nắm lấy cổ tay Phó Thanh, tay kia túm lấy áo trong của mình, tay áo trắng tinh, rất sạch sẽ, nhưng cậu lại không chút do dự giúp Phó Thanh chà lau đi vết máu dính trên đốt ngón tay.
Động tác cậu có phần hơi ngốc, rõ ràng cho thấy được cậu không thường làm những chuyện này, không tính là dịu dàng, nhưng lại vô cùng kỹ càng và chu đáo.
Tàn thuốc lại không cẩn thận rớt trên mu bàn tay Phó Thanh.
Tạ Nhan giật mình, giống như muốn dùng tay phất đi chút tàn thuốc còn dư đi, chợt bị một bàn tay nắm lấy cằm, ép buộc cậu ngửa đầu nhìn Phó Thanh trước mặt.
Động tác Phó Thanh thoạt nhìn rất thờ ơ, thực tế cũng rất cứng rắn, thẳng tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng Tạ Nhan, tự mình rít một hơi, phun ra một vòng khói.
Mùi vị điếu thuốc kia rất khác với những điếu khác, còn dư lại chút mùi vị và nhiệt độ ấm nóng từ khuôn miệng Tạ Nhan.
Gò má Tạ Nhan hơi nóng lên, thuận thế cúi người, dùng miệng thổi những tàn thuốc kia đi.
Khi bọn họ làm những động tác này đều không coi ai ra gì, ngay cả Phùng Hoằng cũng không hề kêu đau nữa, đang lăng lăng nhìn hai người cũng không thèm chú ý đến.
Quản gia lại đúng lúc xuất hiện, dẫn bọn họ đi khỏi ngôi nhà này.
Thế nhưng con đường này lại khác so với lúc bọn họ tới, cần phải đi một vòng quanh vườn hoa.
Tạ Nhan không nhớ đường lắm, ban đầu cũng không nhận ra, mới đến khi cậu thấy được ngôi nhà kính trồng hoa kia, còn có Dung Nguyên Nguyên đang ngồi trên xe lăn ở bên trong.
Bà rất gầy, bệnh trạng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, trong mắt không còn bất kì tia sáng nào, mê man nhìn bông hoa đang nở rực rỡ trước mắt.
Tạ Nhan đến gần thêm chút.
Phó Thanh cũng có thể quan sát Dung Nguyên Nguyên cẩn thận hơn. Mặt mũi Tạ Nhan quả thật có vài nét tương tự với bà, nhưng Dung Nguyên Nguyên quá mềm yếu, chỉ riêng mặt mũi, cũng không có khí khái giống như Tạ Nhan.
Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Dung Nguyên Nguyên ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt Tạ Nhan, dường như mê man trong chốc lát, lại giật mình tỉnh lại, trong mắt tràn đầy vui mừng đã lâu ngày không thấy, giống như một bé gái nói: "Anh trai tới đón em ra ngoài chơi sao?"
So với Dung Nguyên Nguyên, Tạ Nhan càng giống người anh cả đã mất sớm của bà hơn.
Nếu như anh trai không chết, có lẽ số kiếp đời này của Dung Nguyên Nguyên cũng sẽ không vì vậy thay đổi. Bà sẽ không gặp Phùng Hoằng, sẽ không vì thẹn lòng gả cho đối phương, cũng sẽ không vứt bỏ Phùng Xán, lại không biết nói dối Dung Sĩ Hành, khiến ông cụ vài chục năm không tìm được đứa cháu ngoại cụ luôn nhớ nhung.
Nhưng những thứ này đều có thể tránh khỏi, nhưng Dung Nguyên Nguyên lại không làm được. Bà tựa một người đẹp như thủy tinh trong suốt, vô cùng mỏng manh dễ vỡ.
Bà luôn trốn tránh hiện thực, có lẽ sau khi gặp được Phùng Trử vào năm hai mươi tuổi, đã không thực sự từng sống nữa.
Tạ Nhan nhìn bà một lần cuối cùng, không nói gì, chỉ kéo tay Phó Thanh đi tới cổng chính.
Lên tới trên xe, Phó Thanh mới hỏi Tạ Nhan đã chặt đứt ý niệm của Phùng Hoằng như thế nào.
Tạ Nhan hơi nâng mặt đón gió thổi tới, giọng nói rất thanh thoát: "Chuyện rất đơn giản. Em nói cho hắn biết, nếu như hắn thực sự muốn em nhận quen rồi trở về Phùng gia thì cũng được thôi. Dù sao thì Phùng Trử vẫn chưa chết, vẫn chưa lập di chúc, sau này phân chia tài sản phải dựa vào bản lĩnh của mình. Bản lĩnh của hắn chưa đủ, em cũng không có bản lĩnh về phương diện này."
Lời cậu ngừng lại, nhìn sang phía Phó Thanh: "Nhưng em có bạn trai, hắn làm sao so được với Phó ca."
Phó Thanh cười cười: "Đúng thế, anh tới đây là để làm chỗ dựa cho Tiểu Tạ."
Thật ra, Phùng Hoằng cũng có thể đoán được Tạ Nhan đang viện cớ vì không muốn quay về Phùng gia, giống như lời nói dối của Phùng Như nhiều năm về trước, tuy rằng hắn biết rõ đoạn thời gian ấy Dung Sĩ Hành vốn dĩ chưa từng tới gặp Dung Nguyên Nguyên, càng không thể nào thấy được Tạ Nhan, nhưng hắn không dám đánh cược, nếu như thành sự thật, hắn sẽ thành người trắng tay.
Phùng Hoằng lại dễ dàng bỏ qua.
Song ngoại trừ Phùng gia, tài sản của Dung gia ngược lại cũng thuộc quyền sở hữu. Trước khi chết, Dung Sĩ Hành phân rõ công ty rồi bán đi, dùng tất cả tài sản để thành lập một hội ngân sách, đều để lại cho Dung Nguyên Nguyên. Ông cụ biết rõ tinh thần của Dung Nguyên Nguyên không bình thường lắm, không giữ được số tiền này, vậy nên lập tức dặn dò quản lý và luật sư. Nếu như Dung Nguyên Nguyên còn sống, vậy thì từng tháng đều phải định hướng chi tiền cho bà. Nếu như bà chết đi, lại không thể tìm Phùng Xán về thì quyên tất cả số tiền này cho viện mồ côi và trẻ em nghèo khó, dường như làm như vậy sẽ có thể giúp được Phùng Xán đang lưu lạc bên ngoài, không biết sống chết ra sao.
Tạ Nhan nhẹ giọng nói: "Quyết định của Dung tiên sinh rất tốt, cũng không có gì đáng để thay đổi."
Dường như cảm thấy nói những lời này có phần đa cảm, Tạ Nhan nhanh chóng không nhắc lại nữa, trái lại còn nói: "Thật ra thì ban đầu em cũng muốn động tay với Phùng Hoằng, nhưng nghĩ đến Phó ca chắc chắn muốn đánh người, nên mới không muốn đánh nữa."
Phó Thanh lái xe, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Nhan bĩu môi, dường như rất ghét bỏ: "Hắn không chịu nổi đâu."
Phó Thanh không nhịn cười được, bỗng nhiên lại nói: "Tuy rằng bà không phải là một người mẹ tốt, nhưng anh vẫn rất biết ơn bà."
Mặc dù không nói rõ, nhưng bọn họ cũng đều biết người được nhắc đến là ai.
Tạ Nhan hơi ngờ vực, lại nghe thấy Phó Thanh nói tiếp: "Cảm ơn bà đã sinh ra Tiểu Tạ."
Đây chính là Phó ca của cậu. Lần đầu tiên gặp mặt sẽ nghiêm túc chúc mừng Tiểu Tạ hai mươi tuổi sinh nhật vui vẻ, trong lúc yêu đương cũng sẽ trịnh trọng cảm ơn sự ra đời của cậu.
Sẽ không có bất kỳ người nào tốt hơn y.
Phó Thanh trầm ngâm trong chốc lát: "Sau này Tiểu Tạ sẽ được đón hai cái sinh nhật, tháng mười một cái, tháng ba một cái nữa."
Y biết rõ Tạ Nhan thật sự không để ý tới những chuyện Phùng gia, nên mới nhắc tới những việc này.
Tạ Nhan cũng thực sự không thèm để ý tới, lại lắc đầu.
Cậu đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Phùng gia, mà thân thể và linh hồn được sống lại và đánh thức thêm một lần nữa đều là vào ngày này tháng mười, tại ngày sinh nhật của cậu.
Viện mồ côi thống nhất lấy ngày sinh nhật của những đứa trẻ trong đó là ngày chúng được viện thu nuôi, cuộc sống của Tạ Nhan bắt đầu từ ngày đó, nếu như không được viện mồ côi thu dưỡng, có lẽ cậu không sống được tới ngần này tuổi.
Mà hai mươi tuổi cùng ngày, cậu gặp được Phó Thanh, đốt lên tình yêu ngủ say trong con người mình, nhiệt tình, còn có linh hồn, khiến cho cậu biết rõ những tình cảm xa lạ trước nay chưa từng có người nào chạm tới được.
Từ đó, cậu được yêu, cũng học được cách yêu người.
Cậu giải thích nguyên do trong đó một cách đơn giản cho Phó Thanh, lại thêm một câu không giải thích được: "Đừng khiến cho em dập tắt."
Tạ Nhan đốt lên vì y.
Mà từ sống cho đến chết, khi cậu còn sống, chỉ có thể vì một người cháy lên một lần.