Rất tuấn tú.
Tạ Nhan lớn đến như vậy chưa thấy người nào đẹp hơn Phó ca của cậu.
Nói đúng ra, cậu cũng không nghĩ sẽ có người đẹp trai hơn.
Phó Thanh nghe được động tĩnh, để điện thoại di động xuống, nhìn Tạ Nhan cười cười, lúc anh cười lên vết sẹo ở khóe mắt nhìn nhu hòa không ít, hỏi: "Em ngủ bên nào?"
Tạ Nhan đứng bên cạnh giường, có chút mờ mịt.
Cậu mới tắm xong, tóc cũng chưa sấy cũng không lau khô, ướt sũng dán vào gương mặt, nghi ngờ nhìn Phó Thanh.
Có giọt nước theo gò má cậu trượt xuống, rơi bên mép giường.
Phó Thanh hỏi: "Tiểu Tạ em muốn ngủ ở bên ngoài hay bên trong?"
Tạ Nhan vuốt tóc ra sau, lộ ra cả khuôn mặt, cằm cậu rất nhọn, thoạt nhìn cực kỳ gầy, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Em ngủ bên trong."
Cậu nghĩ rằng giường không lớn, hai người ngủ rất chen chúc, nếu ngủ bên ngoài tay chân có thể hướng ra ngoài, không đến mức khó chịu.
Tạ Nhan leo lên giường, cẩn thận lướt qua chân Phó Thanh, vào bên trong.
Phó Thanh không lên tiếng, đứng dậy vào phòng tắm lấy một cái khăn lông khô, như là dỗ bạn nhỏ không chịu nghe lời, vẫy vẫy tay với Tạ Nhan: "Tóc chưa khô đã ngủ, sau này sẽ đau đầu."
Phó Thanh cầm khăn, từng chút từng chút lau tóc Tạ Nhan. Có lẽ do mới tắm xong, toàn thân Tạ Nhan ướt át hơi nước, còn mang theo mùi sữa tắm hoa quả.
Lau được một nửa, Chu Ngọc nhắn tin tới, hắn thay anh mình đi một chuyến, đòi một văn kiện. Phó Thanh tay phải cầm khăn, tay kia lấy điện thoại. Tay trái của anh không được linh hoạt lắm, chỉ là bình thường khó thấy, lần mò trên màn hình, gửi nhầm tấm hình (Bé ngoan bắn tim) đi.
Chu ngọc thấy tấm hình này cả người đều choáng váng, qua vài giây mới phản ứng được, gửi lại một đống dấu chấm hỏi tràn đầy màn hình.
Phó Thanh thu tin nhắn lại.
Chu Ngọc gửi đến mấy trăm dấu chấm hỏi, Phó Thanh cũng không thèm để ý nữa, không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn thoại, tê tâm liệt phế hét: "Phó ca anh bị trộm rồi sao!!! Sao lại nhắn như vậy..."
Âm thanh quá mức thảm thiết, đến đây thì ngừng. Tạ Nhan cũng không nhịn được quay đầu qua.
Phó Thanh sắc mặt không đổi, trấn định tự nhiên tắt tin nhắn của Chu Ngọc, nói với Tạ Nhan: "Không có gì."
Lại gửi đi hai chữ: "Câm miệng."
Tạ Nhan như bé ngoan quay đầu đi, cũng không hỏi nữa.
Bên kia, Chu Ngọc thảm thiết nói với anh mình: "Phó ca điên rồi, đừng hỏi nữa."
Chu Chân hỏi: "Làm sao?"
Chu Ngọc ảo não cực kỳ, vừa rồi chỉ lo khiếp sợ, không có lưu hình lại, không thể làm gì khác hơn là hình dung một chút: "Ảnh gửi qua hình của Tạ Nhan, bên trên có dòng chữ màu hồng nhấp nháy "bé ngoan bắn tim". Tạ Nhan hai mươi tuổi! Hai mươi tuổi! Chứ có phải thằng nhóc bảy tám tuổi đâu!"
Chu Chân trầm mặc một hồi: "Hay là mấy người yêu đương rồi đều như vậy."
"Đừng quấy rầy Phó ca, mày tìm Hứa Tiểu Hồng đi."
Lau xong tóc trời đã không còn sớm, hơn nữa không biết ngày mai mưa có ngừng hay không, có phải quay phim hay không, nên đơn giản tắt đèn đi ngủ.
Tạ Nhan nằm đó, cảm nhận rõ ràng bên người có một luồn nhiệt. Cậu lại chưa từng ngủ chung giường với người khác, có chút khẩn trương.
Phó Thanh nằm co ra bên ngoài, chừa lại khoảng trống rất to.
Anh hô hấp nhẹ nhàng, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nên Tạ Nhan nghe rất rõ ràng, cậu hậm chí có thể cảm nhận được tầng suất tim Phó Thanh đập.
Có lẽ bởi vì mưa xối xả cả ngày, không khí ẩm ướt oi bức,
Tạ Nhan vừa khô vừa nóng, cổ họng khô khốc, bất luận thế nào đều không ngủ được, còn có xung động muốn xoay người.
Phó Thanh cảm nhận được hô hấp Tạ Nhan vẫn rất loạn. Anh sớm đã xoay người đối diện lưng Tạ Nhan.
Anh hỏi: "Tiểu Tạ ngủ chưa?"
Sau lưng Tạ Nhan cứng lên một chút, cậu nghiêm túc giả bộ, không ngờ tới lại bị vạch trần, trong lòng phiền não, hàm hồ trả lời.
Phó Thanh hé mắt, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhan. Bạn nhỏ quả nhiên xinh đẹp, từ góc độ này không nhìn thấy mặt nhưng cột sống kéo dài xuống dưới, đường cong phập phồng đều rất động nhân.
Cậu mới hai mươi, tuổi còn trẻ hoạt bát, tính tình quật cường, có chút thói xấu, so với những người trẻ khác mà Phó Thanh đã gặp thì dễ thương hơn.
Tạ Nhan chính là dễ thương từ trong xương cốt.
Thanh niên đều sẽ phạm sai lầm, lại rất cố chấp, chưa đụng tường sẽ không từ bỏ ý định. Phó Thanh thấy cũng nhiều, tự mình trải qua cũng nhiều, bình thường cũng sẽ không quản thúc bọn họ, đụng đau sẽ tự biết quay đầu.
Nhưng chuyện này đến trên người Tạ Nhan, Phó Thanh lại không muốn.
Bởi vì đụng đến đầu rơi máu chảy, cho dù có khôi phục, cũng sẽ để lại sẹo, sau này cũng sẽ đau.
Anh không muốn để trên người Tạ Nhan lưu lại vết sẹo như vậy.
Tiểu Tạ nên kiêu ngạo mà ngẩng đầu, không sợ trời không sợ đất, không sợ bất cứ chuyện gì trên đời.
Thật là tư tâm quấy phá.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp Tạ Nhan ngày càng gấp, bất quá chốc lát đã kềm chế lại.
Phó Thanh hỏi cậu: "Tiểu Tạ rất thích đóng phim sao?"
Tạ Nhan biết anh nói chuyện sau khi cậu nhập vai thì không chịu lên tiếng, từ nhỏ đến lớn đã làm rất nhiều chuyện khác người, cũng chưa từng để trong lòng, không hiểu sao lần này có chút khẩn trương.
Ngữ điệu Phó Thanh nhẹ nhàng, giống như nói chuyện phím: "Thích đóng phim thì đóng, muốn làm gì cứ làm cái đó, như vậy rất tốt."
"Nhưng vấn đề là, tiểu Tạ cảm thấy tổn thương thân thể không quan trọng."
Trong phòng rất tối, Phó Thanh nương theo chút ánh sáng, mơ hồ thấy tấm lưng xinh đẹp của Tạ Nhan nhẹ nhàng run lên, như con mèo nhỏ.
Phó thanh không nhanh không chậm nói tiếp: "Như lần học bơi kia, rõ ràng có thể tập ít một chút, hoặc là thay trợ lý, nhưng em ngại phiền phức, cái gì cũng không nói. Mà lần này, tiểu Tạ lúc đầu có thể thoát vai được, nhưng em chưa từng nghĩ muốn thoát ra đúng không?"
Ngữ khí của anh bình tĩnh, không có trách cứ, chỉ là nói sự thật: "Nhưng em thì hay rồi, đến bản thân mình cũng không để ý."
Tạ Nhan cắn răng: "Ừ"
Cậu từ nhỏ ít lời lãnh đạm, không ai nhìn thấu, huống chi là nói ra hết tất cả suy nghĩ của cậu.
Thì ra Phó ca đều biết hết, chỉ không nói mà thôi.
Anh nói: "Vậy em có nghĩ tới, nếu chìm xuống không chết nhưng não thiếu dưỡng khí, sau đó không nhớ được lời thoại thì sao? Nếu như lần này em nhập vai rồi thật sự không thoát ra được, sau này em tiếp tục sinh hoạt thế nào."
Trong nháy mắt, Tạ Nhan hoảng hốt cho rằng Phó Thanh sẽ mắng mình một trận.
Nhưng Phó Thanh không làm vậy, anh giơ tay lên, chạm nhẹ vào đầu cậu. Tương phản với tính tình cứng rắn, tóc Tạ Nhan rất mềm, Phó Thanh sờ vào có chút ngứa, lại tiếp tục xoa xoa, dường như an ủi bạn nhỏ.
Anh nói: "Anh biết em không cố ý. Chỉ là tiểu Tạ quá kiêu ngạo, cho nên thân thể vào an toàn của mình cũng không để ý."
Tạ Nhan cảm giác tim mình đập rất nhanh.
Phó Thanh nói quá nhẹ nhàng. Tạ Nhan thích đóng phim, dốc hết toàn lực đi làm, lại không muốn bị bất cứ kẻ nào xúc phạm. Tôn nghiêm và mộng tưởng đều quan trọng, mà cậu chỉ hai bàn tay trắng, cho nên thân thể thương tổng và đau khổ giống như không đáng nhắc tới.
Tạ Nhan đâu chỉ có kiêu ngạo, mà gần như ngạo mạn đối đãi thân thể mình, đồng thời dựa theo bản năng như vậy rất nhiều năm.
Cũng không phải không đau, mà đau rất nhiều năm, không màn tới, dần dần trở thành chuyện bình thường.
Phó Thanh biết tính cách Tạ Nhan khác thường, chỉ nói mấy câu muốn đả động cậu rất khó, nên cho cậu một ví dụ.
Anh nói: "Lúc anh hai mươi tuổi cũng vậy, nghĩ chuyện của toàn thế giới đều rất quan trọng. Có lần không cẩn thận lúc đánh nhau tay trái bị thương, cũng không đúng lúc trị liệu, đến bây giờ không còn linh hoạt."
Phó thanh đã ba mươi hai tuổi những chuyện phát sinh lúc hai mươi đều cho rằng sẽ không nhắc lại, có thể tâm bình khí hòa giáo dục Tạ Nhan.
Tạ Nhan lúc nghe câu "không quá linh hoạt" kia hô hấp dừng một chút. Phó Thanh cho cậu ấn tượng không dịch địch nổi, dường như không có gì có thể đánh ngã anh.
Nhưng mà anh không chỉ bị thương, thậm chí đến giờ tay trái còn không linh hoạt. Nếu là chính cậu bị thương, cậu nhất định muốn báo thù, nhưng Phó Thanh bị thương, cậu thấy rất khó chịu, đã qua lâu như vậy, cho dù đánh người kia cũng không có tác dụng gì.
Tạ Nhan vươn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay trái của Phó Thanh, tay của Phó Thanh trước sau như một, kiên cố cường tráng, tuy rằng có chỗ thiếu hụt không thể khỏi hẳn, cậu cũng có thể cảm nhận được mạch máu đang đập.
Phó Thanh thả lỏng tùy ý để bạn nhỏ cầm tay mình: "Việc này không đáng hối hận, nhưng lại có chút tiếc nuối."
Anh dừng một chút, đối mắt với Tạ Nhan: "Theo đuổi giấc mơ là rất tốt, nhưng mong tiểu Tạ trân trọng chính mình, đừng để lại tiếc nuối."
Lời này quá dịu dàng rồi, Tạ Nhan không tự chủ buôn lỏng đôi mi đang nhíu chặc.
Cậu trước kia không quan tâm thân thể của mình là hoàn cảnh bắt buộc, cũng do không có ai quan tâm. Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, sợ đau sợ khổ là rất bình thường, vì sẽ có người để ý. Tuy Tạ Nhan từ nhỏ không có những thứ này, nhưng cậu cũng không khát cầu.
Đến giờ khắc này khi Phó Thanh nghiêm túc nói cho cậu biết, an toàn của bản thân rất quan trọng, Tạ Nhan cảm thấy trái tim không thể tùy tiện đến gần của mình, bị người ta đến vuốt ve một chút, vừa chua vừa chát, cuộn thành một đoàn.
Cho dù nhất thời không thể thay đổi, nhưng cũng trịnh trọng gật đầu với Phó Thanh.
Phó Thanh biết tính nết của Tạ Nhan, sẽ không nói cho có, sẽ để trong lòng, sẽ không tùy tiện đối xử với bản thân như thế nữa, cười cười rồi lại xoa xoa cái ót của Tạ Nhan: "Em biết là tốt rồi, ngủ ngon."
Tạ Nhan lại không chịu ngoan đến cuối cùng, chợt ngẩng đầu bướng bỉnh hỏi: "Nếu em không biết thì sao?"
Phó Thanh dùng tay phải vỗ đầu Tạ Nhan một cái, không dùng bao nhiêu sức: "Nếu như em không nghe lời, lần sau còn như vậy, thì tiếp tục dạy dỗ em, em cho là lúc đó anh vẫn tiếp tục vẻ mặt ôn hòa cùng em nói chuyện phiếm?"
Anh không muốn để Tạ Nhan gặp phải trở ngại nhất định không để cậu đụng vào tường không để đầu rơi máu chảy, không có cách nào cứu vãn, không muốn Tạ Nhan có vết sẹo nào.
Phó Thanh không suy nghĩ đây là vì sao.
Ánh mắt Tạ Nhan ngược lại trở nên trong suốt, cậu buống tay của Phó Thanh, xoay người nhỏ giọng nói: "Phó ca ngủ ngon."
Cậu vốn cho là một đêm khó ngủ, kỳ thực ngủ được rất nhanh.
Tạ Nhan biết sau này mình sẽ không như vậy nữa.
Bởi vì cậu nhớ tới Phó Thanh trong nháy mắt đó, sẽ từ Lục Phùng Xuân trở về chính mình, trở về cuộc sống.