Cậu nhắn tin cho Phó Thanh. Qua rất lâu, Trương Tiểu Phong mới trả lời lại một tin rất dài, Tạ Nhan nhìn lướt qua, cô quả thực thừa nhận, những cái khác cũng không xem nhiều.
Tạ Nhan trực tiếp kéo đen(1) cô, gọi điện thoại cho công ty sa thải Trương Tiểu Phong, tìm trợ lý mới.
Cậu cùng Nguyễn An Ninh tương tác trên weibo, nói là xem đối phương như em gái, fan cp bị thương nặng, thất bại hoàn toàn. Cũng có vài blogger đứng ra nói hai người họ cố ý làm vì tỉ suất của 《 Đi đâu? 》, nhưng thời gian quá ngắn, fan cp mới xuất hiện, tình cảm chưa sâu, không thể trở thành fan thật sự, chương trình vừa kết thúc đã trở thành em gái, cho dù vì nhiệt độ đi nữa, hợp tan cũng quá nhanh rồi, dẫn đến có người thoát fan còn quay lại giẫm.(2)
Vương Chúc Duy vẫn là không thể chống lại áp lực của Tạ Nhan, hắn không nỡ từ bỏ cây hái ra tiền mới, không muốn cùng Tạ Nhan huyên náo lưỡng bại câu thương.
Mấy ngày kế tiếp Tạ Nhan không có công việc gì, chuyên tâm ở nhà xem kịch bản. Nói là chuyên tâm, nhưng thực cũng không quá chuyên tâm, bởi vì đầy đầu đều là yêu thích với hẹn hò.
Tạ Nhan xưa nay không nghĩ tới sẽ thích một người như vậy, chỉ vì đối phương là Phó Thanh, nên việc cùng giới tính cũng không quan hệ.
Nhưng đối với nhiều người, giới tính là chuyện rất quan trọng. Tạ Nhan không biết Phó Thanh thích ai, là nam hay là nữ, có lẽ mãi mãi cũng không phải là mình.
Cậu ở nhà suy nghĩ rất lâu, vẫn là không thể nhịn xuống, gửi tin nhắn cho Chu Ngọc: "Phó ca từng có bạn gái không?"
Đây là vấn đề xấu nhất, cho nên Tạ Nhan phải hỏi trước tiên.
Lúc Chu Ngọc thấy tin nhắn này hắn đang cùng đàn em uống rượu, uống rất hăng say, mồ hôi đầm đìa, vừa nhìn điện thoại di động, thấy lạnh run cầm cặp.
Đây quả thực là đề tài chí mạng.
Phó Ca cùng Tạ ca cãi nhau sao? Ầm ĩ đến cả tiền nhiệm(3)? Chủ yếu nhất là Phó ca của hắn không phải không có tiền nhiệm sao?
Bất quá Chu Ngọc vẫn cẩn thận trả lời: "Không có."
Sau đó hắn lập tức nhận được tin nhắn tiếp theo: "Vậy có bạn trai không?"
Chu Ngọc để ly rượu xuống, đi ra bên ngoài hứng gió lạnh, tổ chức lại ngôn ngữ: "Cũng không có! Phó ca nhà chúng ta là nam nhân lớn tuổi độc thân, độc thân ba mươi hai năm, chưa từng đùa giỡn ai."
Hai câu này hỏi quá sắc bén, không khỏi làm Chu Ngọc hoài nghi, có phải tại thời điểm mà mình không biết, Phó ca thật sự lén lút hẹn hò, hiện tại sau khi Tạ Nhan phát hiện liền ăn dấm.
Chu Ngọc rất muốn mật báo cho Phó Thanh, bất quá mấy chuyện như vậy hắn không có kinh nghiệm, trước tiên thỉnh giáo anh hắn một chút, Chu Chân kêu hắn đừng dính líu chuyện tình cảm của Phó ca, Chu Ngọc kinh sợ mà bỏ đi ý nghĩ này.
Mà tin tức này đối với Tạ Nhan cũng như không, như là không hỏi, cậu không có tâm tình tiếp tục tìm Chu Ngọc.
Tạ Nhan vẫn luôn tiêu tiêu sái sái, có giấc mộng nào liền không để ý hết thảy những thứ khác mà theo đuổi.
Nhưng Phó Thanh gần trong gang tấc, cậu lại do dự làm sao đi bước đầu tiên. Đại khái bởi vì theo đuổi hay không, giấc mộng vẫn luôn ở đó. Nhưng Phó Thanh là người, anh ấy cùng mình gần gũi, cũng có thể rời đi.
Tạ Nhan nghĩ đến đây, lại không ngủ được.
Cậu dựa vào trên giường, một tay đánh chữ nhắn tin cho Phó Thanh, hỏi anh ngày mai lúc nào đến.
Phó Thanh nói sáng sớm ngày mai có chút việc, có thể sẽ trễ một chút mới đến, kêu Tạ Nhan đừng có gấp.
Tạ Nhan cắn môi một cái, gõ câu tiếp theo "Được, ngày mai gặp", đầu ngón tay ngừng mười mấy giây trên màn hình, cuối cùng chèn thêm một cái biểu tượng hoa hồng vào sau câu nói kia. 🌹
Nội dung nói chuyện trước giờ của họ đều rất đơn giản, dấu câu còn hiếm thấy, biểu tượng càng là chưa từng có.
Mà đó là tư tâm Tạ Nhan không muốn người khác biết.
Cậu muốn tặng người mình thích một cành hồng, nhưng trước khi tỏ tình lại không có cách nào đưa cho anh, không thể làm gì khác hơn là trước tiên dùng biểu tượng trong Wechat thay thế.
Lúc nhắm mắt, Tạ Nhan hy vọng trời mau sáng, bởi vì cậu không kịp chờ đợi để cùng Phó Thanh gặp mặt.
Hai ngày dọn nhà Vương Chúc Duy không sắp xếp công tác cho cậu, hôm sau Tạ Nhan dậy từ rất sớm, trước tiên thu dọn một lần. Đồ đạc của cậu ít, quần áo không có mấy bộ, gia cụ đều là của chủ thuê, vài món đồ nhỏ cậu mua cũng không cần mang đi.
Tạ Nhan ở đây ở hơn một năm, cũng không có gì lưu luyến.
Lúc cậu chỉnh lý gần xong, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Tạ Nhan mở cửa, Phó Thanh đứng ở đó. Vóc người anh cao, tóc tai cạo quá ngắn, lúc không cười tướng mạo rất hung ác, một người phụ nữ dắt tay một bạn nhỏ đi ngang theo bản năng mà tránh né một chút.
Tạ Nhan hơi ngẩng đầu, vô ý thức cười với Phó Thanh, mặt mày gom lại, dường như rất mềm mại, phản ứng chậm nửa nhịp, hậu tri hậu giác mà sửa lại một chút tóc rối bời ở thái dương, nhẹ giọng nói: "Phó Ca."
Phó Thanh ngơ ngác, liếc mắt nhìn bên trong, đồ đạc so với trước đây càng ít hơn, trong phòng khách có hai cái vali, anh hỏi: "Vừa nãy có chút việc, đến trễ. Em đều thu dọn xong rồi sao?"
Tạ Nhan gật đầu một cái.
Phó Thanh mỗi tay nhấc lên một cái vali, muốn xách ra ngoài.
Tạ Nhan chạy vài bước, kéo cánh tay bên trái của Phó Thanh, cũng cầm vali, không cho Phó Thanh dùng sức.
Vali không lớn, tay của hai nam nhân đều đặt lên rất chật hẹp, miễn cưỡng nhét chung một chỗ.
Phó Thanh mới đầu không có phản ứng, trên thực tế vết thương kia là từ rất nhiều năm trước, anh che giấu rất khá, người khác cũng cũng không biết, hiện tại rất ít khi làm việc gì cần nhiều sức, lâu dần cũng quên mất.
Anh buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Anh cũng không nhớ rõ."
Tạ Nhan nhấc theo valy, cùng anh sóng vai đi ở bên trong cầu thang chật hẹp, có ánh nắng chiếu vào, cái bóng hai người chồng lên nhau.
Cậu hỏi: "Bình thường có đau không."
Phó Thanh suy nghĩ một chút: "Không, không nghiêm trọng."
Anh dừng một chút, giơ tay trái, nói thêm một câu: "Trời mưa sẽ có chút cảm giác."
Tạ Nhan liếc mắt nhìn bên ngoài, may là ngày hôm nay khí trời rất tốt.
Phó Thanh đem hai cái vali đặt ở cốp sau, khởi động xe, hỏi địa chỉ tiểu khu nhà mới của Tạ Nhan.
Tạ Nhan nói địa chỉ.
Phó Thanh làm bất động sản, đối với những nơi này đều quen thuộc, khen tiểu khu kia vài câu.
Nhà mới là công ty thuê, tiền thuê nhà đã khấu trừ. Hai phòng ngủ một phòng khách, đoạn đường rất tốt, giao thông thuận tiện, chủ yếu nhất chính là tiểu khu này chú ý bảo vệ an toàn cùng riêng tư, phóng viên không thể tùy tiện tiến vào.
Tạ Nhan nghoẹo cổ, hơi nhíu lông mày: "Nhưng là, nơi đó cách phố cũ xa hơn."
Phó Thanh xoa xoa đầu của cậu, động viên: "Anh tới đón em, bao xa đều không cần lo lắng."
Tạ Nhan mở lớn cửa sổ hóng gió, gật đầu một cái.
Cậu hiện tại thật không dám nhìn Phó Thanh. Nhìn nhiều, sẽ càng thích nhiều hơn, cậu sợ tình cảm tràn ra, sẽ không che lấp được.
Nhà mới cách chỗ cũ một giờ lái xe. Phó Thanh lái xe vào tiểu khu, đỗ xe xong mới đi thang máy lên lầu. Tạ Nhan lấy ra chìa khóa Vương Chúc Duy cho cậu mấy ngày trước, mở cửa chính, bên trong có đầy đủ đồ dùng, nhưng vật dụng cá nhân này nọ lại không có.
Phó Thanh mang vali vào, nói muốn xuống lầu mua một ít đồ, trước khi đi hỏi: "Tiểu Tạ, buổi trưa em muốn ăn cái gì?"
Tạ Nhan ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc, cậu mặc một cái áo thun ngắn, lúc cúi người lộ ra một đoạn lưng, gầy mà trắng, nghiêng đầu đi vừa lúc thấy trong bếp có đầy đủ đồ dùng, nói: "Ăn lẩu đi, em muốn ăn."
Lúc Phó Thanh trở lại, mang theo mấy túi lớn, nói với Tạ Nhan một tiếng, liền đi vào bếp nấu cơm.
Làm lẩu rất đơn giản, chỉ cần rửa rau thái rau, chuẩn bị tốt nguyên liệu, chờ nước sôi là có thể ăn.
Tạ Nhan nghe từ trong bếp truyền đến tiếng nước, ngừng tay, đi đến bức tường đối diện nhà bếp, tựa vào phía trên, nhìn Phó Thanh đang rửa rau.
Cậu ban đầu cuối xuống, dư quang liếc nhìn Phó Thanh, nhưng mà sau đó nhìn lâu cũng quên mất phải che đậy.
Phó Thanh chú ý tới ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhan, khẽ cười hỏi: "Sao? Có chuyện gì không?"
Tạ Nhan như vừa tỉnh mộng, đột nhiên nghiêng đầu đi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có đôi tai bên trong tóc là đỏ chót: "Không có chuyện gì, chính là xem anh có cần giúp một tay hay không."
Phó Thanh nhíu mày, cảm thấy được có chút kỳ quái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, hướng Tạ Nhan phất phất tay: "Trong phòng bếp có mình anh đủ rồi, em dọn đồ đi. Nếu mệt thì nghỉ một lát, lát nữa anh ra xem."
Tạ Nhan trấn định mà gật gật đầu, tay chân cứng đờ dời đi bước chân, đi tới phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.
Cậu nằm trên giường đã bày sẵn, lấy tay che mắt, trước mắt rơi vào một mảnh tăm tối.
Thật mất thể diện.
Ăn xong món lẩu, đã là xế chiều. Phó Thanh cùng Tạ Nhan quét dọn cả căn phòng một lần, không tính là quá lâu, nhưng trời đã tối hẳn.
Tạ Nhan đẩy cửa sổ, thấy mây đen cuồn cuộn chân trời.
Bất quá một lát sau, mưa rào trút xuống.
Ngày hè, mưa chính là đến nhanh như vậy.
Tạ Nhan do dự chốc lát, rốt cục vẫn là nói: "Mưa quá lớn, Phó Ca bằng không trước tiên đừng trở về, ở đây một đêm đi."
Phó Thanh nói: "Được. Anh gọi cho ông nội, còn có chút chuyện khác muốn bàn giao."
Tạ Nhan mở cửa đi ra ngoài, đem cả gian phòng đều để lại cho Phó Thanh.
Phó Thanh gác lại công việc hôm nay tới đây, vốn định buổi tối trở lại công ty làm tiếp, nhưng bây giờ muốn ở lại chỗ Tạ Nhan ngủ nên không có cách nào khác. Anh gọi cho Chu Chân, tính toán chuyện ngày mai, lại để trợ lý đưa văn kiện tới, lúc anh rảnh thì xem.
Sau khi gọi điện thoại xong, Phó Thanh từ ban công trở ra, trong phòng khách đã không có người.
Trên bàn để lại một tờ giấy, là Tạ Nhan viết, nói là đột nhiên có việc phải đi ra ngoài một chút.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Phó Thanh gọi điện thoại, Tạ Nhan không có tiếp, qua mười mấy phút mới nhắn tin lại: "Lập tức trở lại."
Chẳng được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa.
Phó Thanh đi tới huyền quan, đúng lúc thấy Tạ Nhan từ ngoài cửa tiến vào, cậu đem dù thả ở ngoài cửa, trên tay còn mang theo một cái túi nhựa màu trắng, bên trong không biết đựng cái gì.
Mưa bên ngoài quá lớn, cho dù có dù cũng không có tác dụng. Đồ trên người Tạ Nhan đều ướt nước mưa, tí tách tí tách chảy xuống, tóc của cậu cũng ẩm ướt, rơi vào trên gương mặt, trên chóp mũi, sắc mặt rất trắng, ánh mắt lại sáng lên.
Tạ Nhan cởi giày thấm nước mưa ra, chân trần đứng trên mặt đất, lại bị nước mưa trượt chân, may là đỡ lấy cái giá một bên, thoạt nhìn rất chật vật.
Phó Thanh nhìn không được dáng vẻ hiện tại của Tạ Nhan, trên thế gian này không gì quan trọng hơn thân thể bạn nhỏ, bên ngoài mưa to gió lớn, có chuyện gì nhất định phải ra ngoài chứ?
Anh hỏi: "Có chuyện gì quan trọng, nhất định phải làm bây giờ sao?"
Tạ Nhan ngẩn ra, gật gật đầu, chân trần đứng ở chỗ cũ, ngửa đầu nhìn Phó Thanh. Có lẽ do nước mưa, con ngươi đều ướt át, lóe ra ánh sáng trơn bóng mà ôn nhu.
Cậu vuốt mái tóc đẫm nước, tựa hồ để mình bớt chật vật, nhưng nước vẫn theo gò má nhỏ xuống, rơi vào trên mắt, trên môi, có chút ngứa. Tạ Nhan lại không thèm để ý, nhẹ nhàng nói: ""Kỳ thực cũng không có gì, chính là mua túi chườm tay cho Phó ca."
Bởi vì Phó Thanh nói lúc trời mưa, tay trái sẽ đau, Tạ Nhan không phải bác sĩ, không thể trị tay của Phó Thanh, chỉ có thể làm những việc trong khả năng, mua một cái túi chườm, có thể bớt đau một chút cũng tốt. Bất quá hiện tại là mùa hè, bên ngoài còn đổ mưa to, đi ngang qua rất nhiều cửa hàng tiện lợi đều đã đóng cửa, không đóng cửa cũng không có túi chườm nóng trữ hàng. Tạ Nhan phải đến một siêu thị lớn bên ngoài mới mua được.
Phó Thanh vừa đến đó mua không ít đồ, biết chỗ đó bao xa, huống chi trời đang mưa, Tạ Nhan là đi bộ tới đó.
Anh mở túi ra, mở bao gói, bên trong là một cái túi chườm màu xám.
Thẳng đến lúc này, Phó Thanh mới có thể cảm giác được tay trái truyền đến đau đớn. Loại đau đớn chẳng hề kịch liệt, mà là liên miên không dứt, bởi vì bình thường rất nhẹ nhàng, cho nên cũng dễ bị lờ đi, thậm chí trở thành thói quen, chỉ đến khi bị người khác nhắc nhở, mới nhận ra đó là đau đớn.
Tim Phó Thanh bỗng nhiên nhuyễn thành một đoàn, bên trong bao lấy một bạn nhỏ.
Anh được bạn nhỏ này chăm sóc, bảo vệ, cũng muốn được bạn nhỏ thích.
Bất quá anh nghĩ, anh đang truy đuổi dấu vết ái tình, làm sao sẽ không có sai lầm.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh, rất đắc ý mà nở nụ cười, lộ ra đầy răng trắng: "Không sao."
Cậu rất tình nguyện.
Bởi vì Phó Thanh là người mình thích, vô luận tốt với anh thế nào cũng không đủ.
Tuy rằng sáng nay Phó Thanh đã mua ga giường mới, nhưng chưa có giặt, không thể dùng. Không có chăn đệm, cho dù có thêm gian phòng cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là quyết định ngủ chung một cái giường.
Tạ Nhan mắc mưa, đã sớm tắm xong, dựa vào ở trên giường xem kịch bản. Phó Thanh cũng tắm xong, mặc bộ đồ rộng nhất của Tạ Nhan, nhưng vẫn quá nhỏ, vải vóc căng chặt mà kề sát ở trên người anh, đường nét cơ bắp rất rõ ràng.
Hai người dùng một loại sữa tắm, mùi lê.
Phó Thanh cũng dùng di động xem văn kiện một chút, nói với trợ lý cách xử lý, anh thấy đã đến mười hai giờ, nghiêng đầu nói với Tạ Nhan: "Nên ngủ rồi?"
Tạ Nhan lạch cạch khép lại kịch bản, sửng sốt một chút, mới gật gật đầu.
Từ một khắc Phó Thanh đáp ứng ngủ lại kia, tim cậu đập rất nhanh, cho tới bây giờ, dường như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Cậu rất sợ Phó Thanh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Quá kịch liệt, ẩn giấu một bí mật không muốn người biết.
Tạ Nhan tắt đèn, trong phòng mở máy điều hòa, bọn họ cùng đắp cái chăn mỏng, phía dưới tay trái Phó Thanh là túi chườm ấm áp.
Mỗi người một cái gối, trên cùng một cái giường, khoảng cách cũng không tính là gần.
Nhưng so với khoảng cách ngày thường ở chung, lại là quá thân mật.
Tạ Nhan không phải chưa từng ngủ chung giường với Phó Thanh, nhưng không có lần nào giống với hiện tại. Cậu mang tâm tư không thể cho ai biết, chỉ cần đưa tay là có thể đụng tới người mình thích.
Thời gian trôi qua thật chậm cũng thật nhanh.
Tạ Nhan nhắm hai mắt, vẫn luôn không có ngủ. Cậu đếm tiếng hít thở của Phó Thanh, hồi lâu không có chập chờn, vẫn luôn ổn định, mới mở mắt ra, sát vào Phó Thanh một chút, ngửa đầu nhìn đối phương.
Trong phòng đen kịt một màu, chỉ có dựa vào đến gần vừa đủ, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ mặt của đối phương.
Tạ Nhan ngẩn đầu, tiếp cận Phó Thanh, dùng ánh mắt miêu tả tỉ mỉ khuôn mặt Phó Thanh.
Cực kỳ anh tuấn. Đây là người trong lòng cậu, người cậu nhớ nhung, người cậu thích.
Hô hấp Tạ Nhan ấm áp, mang theo chút ẩm ướt, còn có mùi thơm quả lê trong veo, càng dựa vào càng gần.
Như trong nháy mắt, Phó Thanh cảm thấy được Tạ Nhan sẽ hôn lên, nhưng Tạ Nhan chùn bước.
Hôn trộm quá hèn, cậu không thể làm chuyện như vậy.
Tạ Nhan dừng ở xa xa, ánh mắt rơi vào cằm Phó Thanh một hồi lâu, chậm rãi lui về, chợt bị một bàn tay lớn đè lại phía sau lưng.
(chấm cho hồi hợp) o(≧v≦)o
Phó Thanh mở mắt ra, nhìn Tạ Nhan gần trong gang tấc, thở dài: "Không hôn sao? Sao lại nhát gan như vậy?"
Tạ Nhan sợ đến trợn tròn mắt to, phía sau lưng cậu rất gầy, da mỏng thịt mềm, xương cốt đều đang khe khẽ run rẩy.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu chuẩn bị làm chuyện đuối lý, giữa đường từ bỏ, lại bị tóm gọm.
Tất cả quá đột ngột, Tạ Nhan còn không phản ứng lại.
Tiếng nói Phó Thanh khàn khàn, khẽ cười, cúi đầu áp lên trán Tạ Nhan, ngón cái tay phải đè lên thái dương cậu, từng chút một trượt xuống khóe mắt, cuối cùng dừng ở đuôi mắt Tạ Nhan.
Mắt còn lại của Tạ Nhan, đều chứa khuôn mặt của Phó Thanh.
Cậu há miệng, thử nói chuyện, ước chừng là quá khẩn trương, cổ họng sớm khàn, nửa ngày mới phun ra hai chữ: "... Phó Ca..."
Phó Thanh đáp lại cậu, nói tiếp: "Lúc em đưa túi chườm nóng, giống như công nhỏ mới xòe đuôi, trang điểm lộng lẫy, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng luôn dùng đuôi lắc lư nói cho mọi người xung quanh, em thích anh, đang theo đuổi anh."
Anh dừng một chút, chớp mắt, hỏi: "Tiểu Tạ, đúng hay không?"
Tạ Nhan không có tránh né ánh mắt của anh, nói không ra lời, chỉ gật đầu một cái.
Phó Thanh thoáng ngẩng đầu lên, anh bỗng nhiên cười cười, mặt mày giãn ra: "Anh cũng vậy, anh cũng luôn theo đuổi em, lâu như vậy rồi, tiểu Tạ có thấy anh vì em mà mở lòng không?
Nếu như không phải khắc cốt ghi tâm, sẽ không quý trọng như thế nhưng đáng tiếc Tạ Nhan vẫn luôn không hiểu.
Tạ Nhan ngửa đầu nhìn Phó Thanh, khóe mắt hiện lên một tầng hồng, dường như rất ngoan ngoãn nhu thuận, cậu nói: "Em không biết. Em không thích qua ai, cũng không có hẹn hò, rất nhiều chuyện không hiểu."
Lời của cậu dừng ở đây, cắn môi, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Phó Thanh mới nói tiếp: "Thế nhưng, sau khi hẹn hò thì không giống. Nếu như sau này có chuyện gì làm không tốt, nói với em, em sẽ thay đổi."
Thanh âm cậu ngày càng thấp: "Em sẽ dùng hết sức thích anh."
Đây là đã là điểm giới hạn nhất của Tạ Nhan. Hiện tại học sinh cấp hai yêu đương cũng sẽ hiểu phải giữ lại cho mình, không có người nào như cậu vậy.
Phó Thanh không nói chuyện nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi Tạ Nhan.
Đó là nụ hôn đầu tiên trong đời Tạ Nhan, rất nóng, rất mềm mại, như là lửa, thiêu đến cậu thần hồn điên đảo, không biết hôm nay ngày gì.
Cậu mơ hồ nghe thấy Phó Thanh nói: "Không sao. Tiểu Tạ của anh, bạn nhỏ của anh, anh theo đuổi được em rồi."
(1) Kéo đen: cho vào black list, kiểu block ý
(2) Giẫm: là đạp đó:)), nhưng theo ngữ cảnh là quay lại chửi bới anti
(3) Tiền nhiệm: người yêu cũ
Vậy thì tính là tiểu Tạ tỏ tình nhưng Phó ca là người nói? ¯_(ツ)_/¯