Không né tránh cũng không cự tuyệt vì cậu biết mỗi câu Phó Thanh nói đều là thật tâm, mà cậu cũng thật tình muốn đi.
Phó Thanh lên đến trên lầu, Tạ Nhan cũng vừa ăn mì xong, khắp phòng đều là mùi mì.
Anh nhíu mày: "Em trở về lại ăn cái này sao?"
Tạ Nhan mở cửa cho anh xong vội quay lại rửa chén, muốn nhanh chóng cùng Phó Thanh đến phố cũ, cậu nghe vậy ngẩn ra, quay đầu giải thích: "Không có, cũng có ăn cái khác mà."
Phó Thanh cởi giày, đi vào nhìn xung quanh.
Đây không phải lần đầu anh đến nhà Tạ Nhan, nhưng vẫn cẩn thân nhìn một lần. Căn phòng dù nhỏ nhưng cũng không lộn xộn, ít nhất đối với thanh niên độc thân được coi là sạch sẽ, chỉ là quá vắng lặng, không có hơi người.
Anh đi tới cạnh Tạ Nhan, tiện tay mở tủ lạnh ra, bên trong là các loại bánh chẻo đông lạnh, lại hỏi: "Cái khác là cái này?"
Tạ Nhan không nói, im lặng rửa chén, nước bắn lên mu bàn tay Phó Thanh lạnh buốt. Nhà trọ kiểu cũ như vầy, đa số đều dùng năng lượng mặt trời, mùa đông ánh sáng mặt trời ít, đến tắm cũng không đủ nước nóng để dùng, những loại sinh hoạt khác càng không có.
Anh nhận lấy chén đũa trong tay Tạ Nhan: "Để anh rửa, em đi thu dọn, chút nữa đi liền."
Đồ đạc của Tạ Nhan rất ít, thu xếp cũng nhanh, Phó Thanh tắt vòi nước, Tạ Nhan cũng đã đeo balo đứng ở cửa phòng bếp đợi anh.
Trê đường toàn là xe với người, cảnh tượng lọt vào tầm mắt cũng là một màu đỏ vui tươi. Cũng may thời gian còn sớm đường không quá đông, nhưng lái xe đến phố cũ cũng tốn thêm nửa giờ.
Đường vào phố cũ rất hẹp, nhiều năm chưa tu sửa, không thể lái xe vào, chỉ có thể dừng ở ngoài, đi bộ vào trong. Đa số các cửa hàng trên đường đều chưa đóng cửa, Phó Thanh đi được một đoạn, dường như nhớ ra điều gì nói với Tạ Nhan: "Chờ một chút, anh đi mua chút đồ."
Đó là một cửa hàng quần áo, mặt tiền rất nhỏ, bên ngoài bày một cái kệ, rất chật chội, chỉ có thể nghiên người đi vào trong. Phó Thanh để Tạ Nhan ở ngoài, chính mình đi vào.
Bên ngoài gió lạnh, nửa khuôn mặt Tạ Nhan đều quấn trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt và chóp mũi, dáng vẻ rất ấm áp.
Nhưng mà cậu không muốn ấm áp như thế, nới lỏng khăn quàng đem lỗ tai lộ ra, lại có thể mơ hồ nghe tiếng nói bên trong.
Ông chủ hình như hỏi muốn mua cho ai
Tạ Nhan nghe thấy Phó Thanh nói: "Mua cho bạn nhỏ ở nhà, năm mới cũng nên mặc quần áo mới."
Thì ra là mua cho trẻ con.
Tạ Nhan giật mình, thấy có chút lạnh, lại lấy khăn quàng cổ trùm lên.
Chốc lát sau, Phó Thanh từ trong đi ra, trên tay cầm một cái túi đen, không thấy rõ bên trong là gì.
Tạ Nhan cũng không hỏi, hai người cứ im lặng suốt đường về nhà, trên đường Phó Thanh lại lấy thêm hai món kho, Tạ Nhan để ý Phó Thanh vẫn không có trả tiền.
Xem ra trước cuối năm nên giải quyết hết nợ nần của Phó ca.
Tạ Nhan phiền muộn nghĩ.
Không giống như ngày thường, hôm nay có rất nhiều người tới Phó gia, đa số đều cùng vai vế với Phó Thanh, ở công ty cùng làm việc. Tạ Nhan không quen những người này, lại càng không thích cùng người lạ chào hỏi, Phó Thanh bận rộn lo liệu chuyện bên ngoài, lại lo lắng cậu một mình chờ đợi sẽ không vui, kêu cậu vào căn phòng nhỏ phía sau, lại gọi Chu Ngọc đến chơi với cậu.
Chu Ngọc và Tạ Nhan coi như có quen biết, chủ yếu là hắn mặt dày lại nói nhiều, gặp ai cũng có thể bắt chuyện. Hắn vừa vào phòng đã lên tiếng chào hỏi, lại thấy một bọc to trên sa lông, liền tò mò hỏi: "Tạ ca, Phó ca mua cái gì vậy?"
Tạ Nhan nhìn thoáng qua: "Mua quần áo mới cho trẻ con."
Chu Ngọc buồn bực: "Phó ca đi đâu tặng quần áo mới cho trẻ con chứ? Chưa thấy ảnh mua bao giờ."
Hắn vừa dứt lời, Phó Thanh bưng một cái khay đi vào, trên khay có hai chén canh xương cùng với đồ ăn vặt đủ kiểu đủ màu, anh căn dặn Tạ Nhan: "Bên ngoài đông người, có thể phải đợi đến khuya, em ăn trước chút đồ lót dạ."
Tạ Nhan cởi áo khoát, ngồi trên ghế sa lông, ngoẹo cổ gật đầu với Phó Thanh.
Chu Ngọc không kềm chế được, sốt ruột hỏi: "Tạ ca nói anh mua đồ cho trẻ con, là cho ai, sao em lại không biết?"
Động tác bưng chén canh của Tạ Nhan dừng lại một chút.
Phó Thanh ngẩn ra, nhìn sang phía Tạ Nhan, mỉm cười như có như không, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa nãy em ở bên ngoài nghe được?"
Tạ Nhan nheo mắt tỏ ra bình tĩnh tiếp tục uống canh, chỉ là lông mi run run tạo thành cái bóng thanh mảnh dưới mí mắt, dáng vẻ lừa mình dối người rất đáng yêu.
Phó Thanh mở túi ra, bên trong có một cái áo khoác, kích cỡ lớn, nhìn liền biết không phải mua cho trẻ con, anh đưa áo đến trước mặt Tạ Nhan: "Trong nhà anh trừ em ra, còn có bạn nhỏ nào khác sao?"
Thì ra là cậu.
Tạ Nhan nâng mắt, không được tự nhiên nhận lấy áo khoác, màu đỏ tươi, so với lồng đèn treo ngoài cửa sổ còn tươi hơn, sáng chói mắt.
Khốc ca chưa bao giờ mặt quần áo màu này.
Bất quá chuyện này không phải do Tạ Nhan quyết định, dù sao cũng đã mua rồi.
Phó Thanh đối với những chuyện này rất có tác phong gia trưởng phong kiến, tự có quy định thẩm mỹ: "Lễ Tết phải mặt màu đỏ, bạn nhỏ nên mặt đồ đỏ."
Tạ Nhan nắm góc áo không nói thêm gì, cậu biết dù sao mình mặc cái gì cũng dễ nhìn.
Chu Ngọc nghe thấy từ đầu đến cuối, nghiêm mặt đi tới nói: "Phó ca, em cũng là bạn nhỏ nè, sao không mua đồ mới cho em?"
Phó Thanh xếp cái áo lại, không thèm liếc hắn một cái, chỉ nói: "Mày còn nhỏ sao?"
Chu Ngọc chân chó(1) chỉ thu hoạch được nỗi hiu quạnh, tự mình chui vào một góc, âm dương quái khí nói thầm: "Còn không phải mua cho vợ mới sao, bạn nhỏ cái gì chứ."
Nhưng mấy câu này không có ai nghe thấy, bằng không năm mới chưa qua đã ăn hai trận đòn.
Phó Thanh ghé qua một chút lại ra ngoài chiêu đãi khách, trong phòng chỉ còn Tạ Nhan và Chu Ngọc.
Tạ Nhan uống canh xong, nhìn nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: "Tôi ra ngoài một chút."
Chu Ngọc đang lười biếng nằm ngay đơ trên ghế, nghe xong lời này lập tức hỏi: "Có chuyện gì không? Tôi cùng đi với cậu."
Tạ Nhan cự tuyệt, Chu Ngọc cũng không hỏi nhiều. Tuy rằng Phó Thanh dặn cậu chăm sóc đối phương, nhưng Tạ Nhan thật sự không phải một đứa bé, không cần phải quản chặt như vậy.
Tạ Nhan một mình đi ra sân, cậu tới phố cũ chưa được mấy lần, nhưng trí nhớ rất tốt, tuy rằng địa hình tương đối phức tạp, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, từ vô số hẻm nhỏ tìm được quán đồ kho mà Phó Thanh hay ghé.
Cậu đứng ở trước quầy, nói với dì bên trong: "Tôi trở lại mua dùm Phó ca một ký thịt bò."
Dì cười híp mắt nhìn cậu: "Một ký sao? Để tôi cắt cho cậu. Hôm nay là hai mươi chín, Phó ca chắc bề bộn nhiều việc ha."
Tạ Nhan gật đầu một cái, an tĩnh đứng đợi, nhận được thịt làm bộ lơ đãng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Dì vỗ vỗ tay: "Sổ sách Phó ca đều nhớ kỹ rồi, cuối năm thanh toán một lần, hiện tại còn muốn tính cái gì?"
Tạ Nhan bỗng ngẩn đầu: "Bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi trả hết."
(1) chân chó: nịnh bợ