Anh suy nghĩ rất lâu, mới suy nghĩ ra nguyên nhân.
Đại khái bởi vì Tạ Nhan như chỉ con mèo nhỏ, còn là là bé ngoan mà ở phố cũ đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không được.
Kết quả ngày hôm sau Phó Thanh mới vừa về nhà liền nghe tin tức, Tạ Nhan bé ngoan mà ở phố cũ đốt đèn lồng đều tìm không được, cùng mấy thằng nhãi con Chu Ngọc đánh nhau một trận, còn mang thương tổn.
Phó Thanh vội vội vàng vàng chạy về nhà, đẩy cửa ra, liền thấy Tạ Nhan ngồi xếp bằng ở trên ghế, tay chống đầu, nghiêng đầu xem máy vi tính.
Tựa hồ là nghe đến động tĩnh bên ngoài, Tạ Nhan nghiêng đầu đi, nhìn ra cửa, lộ ra khuôn mặt bị thương.
Cậu lớn lên dễ nhìn, da dẻ lại trắng, mấy vết thương trên gương mặt hiện lên rõ ràng, có một chỗ xanh tím thậm chí có chút dữ tợn, như là bị bắt nạt rất nghiêm trọng, nếu như không phải Chu Ngọc so với cậu bị thương còn nặng hơn.
Phó Thanh thở một hơi, ngồi xổm ở trước mặt Tạ Nhan, đưa tay ra, vuốt ve vết thương của cậu. Động tác của anh rất nhẹ, da dẻ ngón tay thô ráp, quét đến Tạ Nhan thật ngứa, lại có chút đau, bất quá cậu không có né tránh, mà là mặt không thay đổi nhìn Phó Thanh, tựa hồ đang đợi cái gì.
Phó Thanh hỏi: "Làm sao lại đánh nhau? Là bọn nó bắt nạt em sao?"
Tạ Nhan nghe lời này còn không có phản ứng lại, mà Phó Thanh không chờ đợi cậu trả lời liền nói tiếp: "Anh biết Tiểu Tạ là bé ngoan, sẽ không vô lý cùng người khác động thủ đánh nhau. Nếu là lỗi của tụi nó, liền bắt tụi nó xin lỗi em."
Lời Phó Thanh nói khiến Tạ Nhan rất nghi hoặc, hoàn toàn khác với suy nghĩ của cậu, không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc cậu ở viện mồ côi thường đánh nhau, có lúc là mình có lý, có lúc không, mà vô luận nguyên nhân là gì, cậu đều sẽ không lỗ, cho dù chính mình bị đánh, đối phương khẳng định sẽ bị nghiêm trọng hơn, luôn là biểu hiện cường thế, cho nên kết quả cũng nhất định sẽ là lần lượt bị phạt, cho dù là đối phương sai cũng sẽ đồng thời bị nhốt trong phòng nhỏ để tỉnh lại.
Chưa từng có người hỏi Tạ Nhan nguyên nhân, cậu cũng không giải thích với bất kỳ ai, lâu dần, cậu cảm thấy được như vậy cũng ổn.
Lông mi dày đặc của Tạ Nhan nhẹ nhàng run rẩy, như là cánh bướm, tạo thành cái bóng nơi mí mắt, cậu không trả lời Phó Thanh, mà là hỏi: "Lúc anh trở lại không nghe người ta nói sao?"
Phó Thanh rất nghiêm túc mà nói: "Không có. Anh tại sao phải nghe người khác nói? Em mới là bạn nhỏ nhà anh, anh đương nhiên phải nghe em nói trước."
Anh dừng một chút: "Tiểu Tạ sẽ gạt anh sao?"
Nói xong câu này, anh lại giành trước trả lời: "Anh biết Tiểu Tạ sẽ không."
Tạ Nhan cũng lắc đầu một cái, mím mím đôi môi khô khốc, đại khái là đang tổ chức ngôn ngữ, cậu cũng không quen vì chính mình giải thích, ngay cả nói chuyện cũng trở nên rất nhỏ giọng: "Là bọn nó tìm tới trước."
Lời này mềm nhũn,vẫn là giọng điệu bình thường của Tạ Nhan, bên trong tựa hồ cũng không có bao hàm tâm tình gì, nhưng Phó Thanh lại không giải thích được nghe ra chút oan ức.
Không phải là vì đánh nhau hoặc là bị thương, mà là bạn nhỏ đang làm nũng với người lớn mà mình tin cậy.
Nhưng Phó Thanh nhìn Tạ Nhan, bạn nhỏ vẫn mang khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng, một chút biểu tình đều không có, không giống như đứa trẻ mười tuổi.
Có lẽ là nghe lầm rồi.
Phó Thanh vừa ghi nhớ những gì Tạ Nhan mới nói, vừa tiếp tục nghe cậu đơn giản rõ ràng lại kể chuyện ngày hôm qua.
Chu Ngọc cũng không biết uống lộn thuốc gì, mang theo mấy người chặn đường Tạ Nhan, dạy dỗ cậu đừng ỷ mình là thân thích của Phó Ca mà làm yêu tinh phá hoại, phá hoại tình cảm huynh đệ của bọn họ ở phố cũ, dạy cho cậu hiểu chuyện, sớm cút ra ngoài.
Tạ Nhan đánh hắn, người can ngăn, người giúp đỡ đều xả thành một đoàn, cuối cùng cùng đến phòng khám du lịch một ngày.
Phó Thanh nghe xong, cũng không phát biểu ý kiến, nói đúng một câu: "Được rồi. Chờ bọn nó đến xin lỗi em."
"Tiểu Tạ nhà chúng ta bị ủy khuất."
Tạ Nhan cúi đầu, không nhịn được cười một chút, nhưng không muốn để Phó Thanh nhìn thấy. Cậu cũng không biết là tại sao, buổi tối ngày hôm ấy nằm rất lâu không ngủ được, suy nghĩ có thể là bởi vì vài chữ "Tiểu Tạ nhà chúng ta".
Phó Thanh không tốn bao nhiêu công sức, hỏi rõ từng đứa nhỏ. Gút mắc giữa trẻ con vẫn là rất đơn giản. Lần trước Phó Thanh trước mặt mọi người đánh Hứa Nhị, việc này không che giấu được, sớm truyền khắp nơi, Hứa Tiểu Hồng liền nói cho Chu Ngọc việc này có liên quan tới Tạ Nhan, Chu Ngọc vốn là fan của Phó Thanh, rất khó chịu Tạ Nhan sau khi đến vẫn luôn chiếm lấy Phó Thanh, thêm vào đó cậu còn gây xích mích tình cảm huynh đệ, này còn muốn làm đến đâu nữa, lúc này tìm một đám huynh đệ đi tìm Tạ Nhan tính sổ.
Chu Ngọc so với Tạ Nhan lớn hơn hai tuổi, Tạ Nhan lại gầy, đẹp như con gái. Vốn là cũng không có ý định động thủ thật, chỉ là dọa cậu, kết quả Tạ Nhan căn bản không xuất bài theo lẽ thường, cậu là một quả pháo, đụng một chút liền nổ, còn chưa hù dọa xong, đã trực tiếp vung nắm đấm.
Từ đầu tới đuôi, Tạ Nhan chỉ nói một câu: "Tao cút hay không còn không đến mày quyết định."
Nói về việc này Chu Ngọc còn rất oan ức: "Em làm sao chứ, nó đánh em, còn không cho em đánh lại sao?"
Bất quá khiến hắn oan ức nhất vẫn là chính mình không phải là đứa trẻ mà Phó Thanh thương yêu nữa, từ khi Tạ Nhan đến, địa vị của hắn liền xuống dốc không phanh, cũng không gặp được Phó Thanh mấy lần.
Chu Chân bị Chu Ngọc làm tức đến gần chết, em trai chính là ngu như thế, làm súng cho người ta bắn.
*Cho thím nào không hiểu thì là Chu Ngọc bị Hứa Tiểu Hồng lợi dụng
Phó Thanh bình tĩnh mà nghe xong, cũng không có tức giận với mấy đứa nhóc làm gì, anh giảng giải với Chu Ngọc, đến tối đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi xin lỗi Tạ Nhan.
Tạ Nhan không để ý những người này, cũng không quan tâm lời xin lỗi của bọn họ.
Ngược lại là Phó Thanh, lo lắng bạn nhỏ vẫn không vui, buổi tối liền lái xe dẫn cậu ra ngoài xem phim, ăn kem ly.
Tạ Nhan ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay qua cửa sổ đón gió, thực tế dư quang vẫn là rơi vào trên người Phó Thanh.
Không biết tại sao, cậu không nhớ rõ nội dung bộ phim hôm nay, đầu lưỡi bị kem ly vị dâu tây lắp đầy.
Cậu không nói ra được Phó Thanh có chỗ nào tốt, bởi vì Phó Thanh chỗ nào cũng tốt, là người tốt Tạ Nhan chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu xưng hô với Phó Thanh cũng chỉ là "anh*" mà thôi.
*ở đây bé vẫn xưng hô "Nǐ" – you với anh Phó
Đối tính cách Tạ Nhan như vậy, thay đổi là rất chuyện khó khăn, dù cho chỉ là một cái xưng hô. Ước chừng là trước đây không lâu mới bị thương tổn, cậu cố chấp trong coi trái tim của chính mình, không muốn giao ra.
Nếu như không thay đổi, nếu như không đối với người khác có điều ước ao, lúc rời đi cũng sẽ không khổ sở.
Bởi vì hoặc sớm hoặc muộn, cũng sẽ chia lìa, sau này sẽ không gặp lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Nhan đã ở Phó gia gần hai tháng rồi, cậu lúc thường đều không có chuyện gì có thể làm, cùng người phố cũ lại không có giao lưu, cũng không có bạn chơi.
Phó Thanh sẽ tận lực rút thời gian ra bồi Tạ Nhan, nhưng mà công việc của anh quá nhiều, cũng là không có cách nào.
Mãi đến có một ngày hoàng hôn, Phó Thanh nhìn thấy một đám con nít tan học, sau khi trở lại hỏi Tạ Nhan: "Hiện tại đã là tháng chín, Tiểu Tạ học đến lớp mấy rồi?"
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, suy nghĩ một phút chốc: "Lớp bốn, chưa học xong, bởi vì bị thu dưỡng."
Phó Thanh ngẩn ra, rũ mắt: "Bọn họ không cho em đi học?"
Tạ Nhan gật đầu một cái. Có lẽ là quên mất, hoặc là không để ở trong lòng, nhưng cậu không thèm để ý những thứ này.
Phó Thanh mắng một câu: "Thật sự không ra gì."
Qua hai ngày, Phó Thanh mang về một chồng sách, sách giáo khoa lớp bốn phiên bản thông dụng ở Hải Khê, sách giáo khoa lớp năm là của Tể An.
Anh nói: "Bạn nhỏ không thể không học hành. Đúng rồi, Tiểu Tạ sau này muốn làm cái gì?"
Anh tràn đầy phấn khởi hỏi Tạ Nhan chuyện liên quan với tương lai.
Tạ Nhan không cân nhắc chuyện xa như vậy, thành thực mà nói: "Không biết."
Phó Thanh mở sách ra, lấy ra bút đưa cho Tạ Nhan: "Không sao, Tiểu Tạ còn nhỏ như vậy, sau này còn thời gian rất lâu có thể nghĩ."
Tạ Nhan có chút luống cuống mà nắm lấy bút.
Phó Thanh nói tiếp: "Lại nói ước mơ và nguyện vọng cũng có thể thay đổi, không cần phải gấp."
Tạ Nhan không có ước mơ, không có nguyện vọng, cho nên cũng không có gì có thể thay đổi.
Mà vào giờ phút này, như trong nháy mắt, trong nội tâm cậu dường như có một nguyện vọng bí ẩn, mà cậu sẽ không nói nói bất cứ người nào nghe.
Kiến thức lớp năm rất đơn giản, tự học cũng không là vấn đề, huống chi Phó Thanh còn dành đa số thời gian rãnh đều cho Tạ Nhan.
Đối với đại đa số trẻ con mà nói, học tập là chuyện rất khó khăn, bởi vì bọn họ ngồi không yên, không vững vàng, không quyết tâm. Tạ Nhan thì lại khác, lúc học hành không thống khổ cũng không vui vẻ, chỉ coi là một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Mà nếu có Phó Thanh làm bạn, vậy thì không phải nữa.
Cậu có lúc sẽ hy vọng Phó Thanh trở về, sau đó lại rất nhanh bóp tắt dục vọng này.
Có một ngày buổi sáng, Tạ Nhan nghĩ đến bài chưa học thuộc, thức dậy rất sớm, muốn đọc thêm mấy lần, ít nhất không thể mất mặt trước mặt Phó Thanh. Cậu cho là Phó Thanh đã đi làm việc, lại nghe được trong phòng khách có tiếng nói chuyện mơ hồ.
Nhà cũ cách âm cũng không tốt, cho dù bọn họ tận lực hạ thấp âm lượng, Tạ Nhan vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Phó Ca hà tất hiện tại lại chạy về Hải Khê?"
Tạ Nhan bỗng nhiên giật mình. Cậu đứng tại chỗ, không có động tác gì nữa, đôi mắt cũng không tiếp tục chớp, hô hấp vừa nhẹ vừa chậm, gần như sắp biến mất.
Cậu không thể nhận thức chuyện khác, chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Chu Chân ngữ khí rất gấp, tựa hồ muốn thuyết phục Phó Thanh: "Hiện tại mới qua được bao lâu, bọn họ khẳng định còn nhớ chuyện này, hiện tại đi nếu như bị phát hiện nhất định có chuyện."
Thì ra là cái này sao?
Tạ Nhan trừng mắt nhìn, điều chỉnh một chút con ngươi mất tiêu cự, đưa mắt dời đến nơi khác.
Cậu nhìn thấy Phó Thanh ngồi ở trên ghế, trên tay cầm hai tấm vé tàu: "Đã làm lỡ quá lâu."
Tim của Tạ Nhan cũng theo lời của anh chậm rãi rơi xuống.
Chuyện mình vẫn luôn lo lắng rốt cục có kết quả, cái này nằm trong dự liệu của cậu, cho nên cũng không thể nói là đau khổ.
Đây là tất nhiên.
Tạ Nhan thở phào nhẹ nhõm, lui về sau một bước. Khoảng chừng vừa mới đứng cứng đờ quá lâu, hiện nhấc chân lên không thể khống chế sức mạnh, không cẩn thận đá phải một bên cạnh bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Phó Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Cánh cửa kia bị chậm rãi đẩy ra, Tạ Nhan mặc đồ ngủ màu trắng, từ bên trong đi ra. Tóc của cậu rối như tơ vò, khóe mắt còn lộ ra màu phấn hồng, là dáng dấp mới tỉnh ngủ không bao lâu.
Chu Chân nghĩ muốn nói với Tạ Nhan cái gì, nhưng đáng tiếc còn không có nói ra liền bị Phó Thanh đánh gãy.
"Cậu đi ra ngoài trước đi."
Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn hai tấm vé tàu kia, lại không thể không rời đi, thuận tiện đóng cửa.
Tạ Nhan ngửa đầu nhìn Phó Thanh, cậu há miệng, không biết nên nói cái gì.
Phó Thanh đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Nhan, ngồi chồm hỗm xuống, ngang tầm mắt cậu.
Anh cùng với Tạ Nhan lúc nói chuyện đều sẽ lấy tư thế như vậy, hoặc là thấp hơn một ít nữa, như vậy có thể cho bạn nhỏ càng nhiều tôn trọng cùng cảm giác an toàn.
Tạ Nhan cắn môi, cậu cũng không phải người có tính cách kéo dài, muốn nói cái gì liền nói, muốn làm cái gì liền làm, giống như là hiện tại.
Cậu nói: "Anh không cần đưa em trở lại."
Câu nói đầu tiên là gian nan nhất, sau đó liền dễ nói hơn nhiều.
Tạ Nhan nắm chặt tay trái Phó Thanh, đầu ngón tay mềm mại mơ hồ có thể cảm giác được một vết sẹo nhô ra, là lần trước chịu qua thương tổn, mặc dù đã khép lại, vẫn là để lại dấu vết.
Nếu như lại đi một lần, sẽ nhiều thêm một vết thương sao?
Tạ Nhan không nghĩ như vậy, cậu rất nghiêm túc mà nói: "Anh không nên đi Hải Khê, em có thể tự mình trở lại. Chỉ cần cho em một tấm vé, tra đường đi sau khi xuống xe là được."
Nói xong lời cuối cùng, Tạ Nhan thậm chí cảm thấy một trận thoải mái.
Phó Thanh hơi nhíu lông mày, anh hoài nghi mình khoảng thời gian này làm không phải không đủ tốt, mà là quá kém, mới có thể khiến bạn nhỏ mười tuổi cô đơn mà đứng ở nơi đó, nói lời nói như vậy.
Anh hỏi: "Tiểu Tạ rất muốn rời khỏi nơi này sao?"
Tạ Nhan không có cách nào nói dối trái với tâm ý mình, cho dù có sĩ diện hơn nữa cũng hết cách rồi, cậu lắc lắc đầu.
Phó Thanh nắm chặt tay Tạ Nhan, ngón tay bạn nhỏ rất lạnh, anh tiếp tục hỏi: "Vậy Tiểu Tạ là rất chán ghét anh sao?"
Tạ Nhan tiếp tục lắc đầu.
Sắc trời bên ngoài quá mờ, trong phòng không có bật đèn, cậu cũng không muốn ngẩng đầu, thấy không rõ mặt Phó Thanh lắm.
Một lúc lâu sau, Phó Thanh rốt cục hỏi: "Vậy tại sao muốn tự mình về viện mồ côi? Anh nghĩ lần này cùng nhau trở lại, làm thủ tục nhận nuôi em."
Tạ Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, tim đập đến nhanh hơn so với bất kỳ một khắc nào trong dĩ vãng.
Phó Thanh cười cười, dùng trán của chính mình chặn Tạ Nhan, một lớn một nhỏ đôi mắt cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
Anh nói: "Chỉ là vẫn chưa có hỏi em, có đồng ý để anh nuôi hay không?"
Tạ Nhan không khóc, chỉ là viền mắt đỏ.
Cậu ngước đầu, lần đầu tiêng chủ động ôm cổ người khác, đem mặt chôn trên vai Phó Thanh.
Phó Thanh có thể cảm giác được trên bả vai truyền đến thoáng ẩm ướt.
"Đồng ý. Em đồng ý."
Tác giả có lời muốn nói: thế giới song song nha ~
Còn nữa hãy chờ đón nha =V=
Editor có lời muốn nói: cho dù ở thế giới nào thì first impression của Chu Ngọc với Tạ Nhan cũng là "Yêu tinh quấn lấy Phó ca" =))
Gần đây tui đang beta lại từ đầu cho nên không thể mỗi ngày đều có chương mới được.
Ngoài ra chắc không ai để ý:)) nhưng nhà tui đã có Wordpress rồi: vuonkiwi.wordpress.com hoặc bấm vào link trên bio. Hiện tại Wordpress vẫn chưa hoàn thiện vì tui đang chuyển dần các truyện cũ qua.