• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện đầu tư Sở Phục cũng không ra mặt mà ủy thác người khác đi làm, cho nên lễ vật cũng trằn trọc nhiều lần mới đến được tay Sở Phục.

Hắn bớt thời gian ghé chỗ Phó Thanh, trừng mắt nhìn anh: "Bên kia tặng quà cho cậu, nói là tặng cho người đầu tư, rất quan trọng, không phải vì cảm tạ nhà đầu tư đặc biệt chụp chân dung áo tắm chứ?"

Phó Thanh cau mày mở hộp quà ra, bên trong là một xấp poster dày, có hơn mười tờ, tám tờ là đặc tả những thi thể khác nhau, tử trạng muôn hình muôn vạn, thậm chí có tấm rất máu me. Còn có tấm khác là poster《 Bạch kình》..những tấm này đều rất đẹp, Lục Phùng Xuân mới từ biển lên bờ, cởi áo lưng trần ngồi ở cảng hút thuốc.

Ống kính nhắm ngay bóng lưng y.

Đầu ngón tay Phó Thanh rơi trên ảnh, da lưng cậu rất trắng, lại gầy, khung xương tinh tế, phía trên phủ một tầng da thịt, ánh trăng chảy xuôi trên người cậu. Phía sau xương bả vai rõ ràng có thể thấy được, tựa như bướm giương cánh muốn bay.

Tuổi trẻ có ngây thơ hòa lẫn dục vọng, đẹp kinh người cũng quyến rũ kinh người.

Phó Thanh chỉ nhìn một chút đã đem giấu đi.

Sở Phục còn đang nhìn hình thi thể, không để ý động tác của Phó Thanh, hắn xem đến vui vẻ: "Đồ chơi gì đây? Tặng quà sẽ như vầy sao, kim chủ nào nhìn cái đống này còn tiếp tục đầu tư chứ."

Phó Thanh lấy poster từ tay hắn, nói rất chắc chắn: "Rất dễ thương, rất giá trị."

Sở Phục khoát tay, không thể không nói: "Tiền của cậu, cậu nói đáng giá thì đáng giá, tôi không ý kiến."

Phó Thanh lại tỉ mỉ nhìn thêm vào lần.

Sau một lúc lâu, anh nói với Sở Phục: "Còn chuyện gì sao?"

Hôm sau, quay xong các cảnh buổi sáng, đến lúc ăn trưa. Cơm trưa trong đoàn đều thống nhất, mọi người bình đẳng, tất cả mọi người như nhau. Ăn cơm trưa là lúc nghỉ ngơi, mọi người tụm năm tụm ba, người quen tụ một chỗ nói chuyện phiếm. Trước đây Tạ Nhan đều ăn một mình, hiện tại bên cạnh có thêm Chu Ngọc, cho dù không nói chuyện cũng có thể trêu chọc một chút.

Chu Ngọc tự giác làm trợ lý của Tạ Nhan, làm thực tốt chức trách, gần đây cực kỳ thích lướt mạng, đem chuyện bát quái của các sao nói cho Tạ Nhan.

Tạ Nhan không cắt ngang, nhưng lúc nghe thập phần lạnh lùng.

Bỗng nhiên, từ ngoài phim trường có một tiểu ca giao hoa đi tới, cầm một bó hồng đỏ rất to, che hết cả mặt.

Mọi người dừng đũa, nghị luận ầm ĩ, chắc là có người mua hoa hồng giao tới đây, bất quá đang suy đoán là đối tượng của ai lại ra tay hào phóng như vậy.

Kịch vụ tiến tới hỏi, tiểu ca giao hoa tháo nón xuống, khó khăn cầm bó hoa: "Xin hỏi ai là Tạ Nhan?"

Nghe được tên này, phim trường nháy mắt trở nên yên lặng.

Động tác ăn cơm của Tạ Nhan cũng không có dừng lại.

Chu Ngọc lại lập tức bỏ đũa, giận đùng đùng đi tới bên người anh giao hoa.

Kẻ nào to gan lớn mật dám dưới mí mắt hắn phá hoại tình cảm của Phó ca?

Chu Ngọc hỏi anh giao hoa: "Ai tặng?"

Hắn ở phố cũ lăng lộn làm đại ca cũng không phải chỉ làm chơi, dáng vẻ sầm mặt xuống có chút dọa người, anh giao hoa bị dọa run rẩy, khó khăn nói: "Tên là một fan điện ảnh..."

Chu Ngọc bắn lên như điện giật, liên tục xua tay, hét với Tạ Nhan: "Tạ ca, hoa của anh, mau tới nhận!"

Ngươi trong đoàn không biết, nhưng Chu Ngọc biết rõ ràng Phó Thanh là người đầu tư cho Tạ Nhan, vị fan này khẳng định là Phó Thanh.

Hoa Phó Thanh đưa, hắn không dám nhận.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Tạ Nhan, tràn đầy tò mò.

Tạ Nhan nuốt muỗng cơm cuối cùng, buông chén đũa, lau miệng, rồi mới đi tới.

Cậu nói với anh giao hoa: "Tôi không nhận, đưa về đi."

"Hoa này, không, không thể trả."

Anh giao hoa vốn không cao, lại đang hoảng sợ, trong lòng suy nghĩ, đây không phải là phim trường sao, sao một người so với một người càng đáng sợ?

Chu Ngọc hòa giải: "Tạ ca, đây là fan tặng, anh không thích cũng không cần phải cự tuyệt, có vẻ khinh thường người ta."

Tạ Nhan biết là khó anh giao hoa cũng vô dụng, không thích không muốn cũng không nhất thiết liên lụy người không liên quan, giơ tay nhận lấy. Đó là một bó hồng rất to, mỗi một bông đều được lựa chọn tỉ mỉ, đang nửa khép nửa mở, xấu hổ e ấp, cánh hoa mịn như tơ, còn dính sương sớm, từng giọt từng giọt rơi rơi.

Cậu cúi đầu, thấy có một phong thư không thấm nước, mở ra mới thấy một tờ chi phiếu, mặt trên viết một chữ số.

Mười triệu.

Cậu nhíu mày, sắc mặt tối tăm, lực đạo trên tay càng  lớn lên.

Tôn Hoài Quân từ bên trong vui vẻ đi ra, ông vừa rồi còn nói chuyện với bên đầu tư, biết đối phương muốn thêm mười triệu, liền muốn đi ra chia sẻ tin vui với phó đạo diễn.

Tạ Nhan đối bó hoa này không có chút nào thương tiếc, cầm một tay, hai ba bước đi tới trước mặt Tôn Hoài Quân, đưa tờ chi phiếu cho ông.

Tôn Hoài Quân ngẩn người nhận lấy.

Mọi người liền thấy đó là chi phiếu, hơn nữa bên trên còn viết mười triệu.

Những người tinh tức linh thông trong đoàn điều biết đột nhiên có một khoản đầu tư, hơn nữa đối với việc quay phim lại không yêu cầu gì, càng đang suy đoán tột cùng là tại sao.

Hiện tại không cần đoán, lý do rõ ràng. Mọi người trong đoàn đều có cùng một ý niệm, đóa hoa cao lãnh táo bạo Tạ Nhan không biết bị tên thổ hào nào coi trọng, đang ở giai đoạn nhiệt tình theo đuổi.

Lớn lên đẹp, diễn xuất tốt, tính tình bạo, bây giờ còn có đùi lớn của kim chủ dán lên.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Bỗng nhiên có một số tiền lớn như thế, Tôn Hoài Quân phải mở họp, giờ nghỉ trưa nào cũng kéo dài ra.

Tạ Nhan không thèm để ý ý nghĩ của người khác, chỉ cảm thấy phiền toái, tiện tay để bó hoa lên bàn, một mình đi đến góc phòng.

Cậu đốt điếu thuốc, hút một hai cái, lại nhắn tin cho Phó Thanh.

Là hỏi han ngày thường.

Tạ Nhan bỗng nhiên rất muốn trò chuyện với Phó Thanh.

Lúc trước tâm tình cậu không tốt sẽ xem phim rồi ngủ, hiện tại không vui liền muốn gặp Phó Thanh.

Cậu bị thôi thúc nhấn nút gọi điện, nhưng không biết nói gì.

Phó Thanh nghe tiếng hít thở của cậu, qua hồi lâu mới hỏi: "Tiểu Tạ làm sao vậy?"

Tạ Nhan cắn môi: "Vừa có người tặng hoa hồng cho em."

Cậu thấy hiện tại mình giống như học sinh tiểu học đi cáo trạng, chính là việc trước đây cậu rất ghét.

Phó Thanh giật mình, cũng không thể ngồi yên nữa, đứng lên đi tới bên giường: "Là ai đưa?"

Tạ Nhan nhả ra một vòng khói: "Hắn nói mình là fan của em."

Hoa hồng đúng là Phó Thanh tặng, nhưng ngoài mặt làm bộ không biết gì cả: "Tiểu Tạ không vui sao?"

Tạ Nhan cơ hồ không cần nghĩ ngợi: "Không thích"

Phó Thanh thở dài.

Có lẽ bởi vì phương diện này không có nhiều kinh nghiệm, Tạ Nhan tựa hồ luôn rất ghét người khác theo đuổi mình, dù chỉ là ôm ý nghĩ cũng không được.

Nhưng Phó Thanh đối với cậu sinh ra dục vọng như vậy.

Anh không muốn dọa Tạ Nhan, cũng không muốn khiến Tạ Nhan khó xử. Anh muốn chậm rãi, lặng yên không một tiếng động theo đuổi tiểu Tạ, đợi phần tình cảm này được xác định chắc chắn, thấy được nhiều dấu vết hơn mới tỏ tình.

Bởi vì lần đầu tiên trong đời thích một người, có chút trịnh trọng cũng không quá đáng.

Chờ thêm chú đi.

Phó Thanh nói với Tạ Nhan: "Bó hoa hồng thì sao? Giống như lần trước đến tham ban, cô gái kia tặng em gối ôm, chẳng qua là thích em."

Tạ Nhan nói: "Là vậy sao?"

Phó Thanh dựa vào cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, vì tiểu Tạ của chúng ta đáng được người khác yêu thích. Có fan điện ảnh cũng là chuyện thường."

Trong lúc vô tình, nhìn thấy hoa hồng đỏ sẽ nghĩ đến Tạ Nhan. Cho dù biết rõ không nên, nhưng thích một người sẽ không kiềm chế được tặng người đó hoa hồng.

Cũng không thể ngừng nghĩ tới việc hôn môi Tạ Nhan.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Nhan lại khôi phục như bình thường.

Cậu không thèm để ý người khác thích mình, nhưng Phó Thanh nói cậu rất đáng để người ta thích. Cái này thì không giống nhau.

Tạ Nhan nghe tiếng Tôn Hoài Quân bên ngoài nói chuẩn bị quay, đi tới, trang điểm lại.

Tôn Hoài Quân gọi cậu lại, đưa cậu một tờ giấy: "Tạ Nhan, vừa rồi tôi và biên kịch thảo luận, muốn thêm một cảnh."

Cậu tuy rằng không vì thổ hào khom lưng, nhưng lần này thổ hào không chỉ đầu tư, lại rất dễ chịu không có yêu cầu gì, thực sự là vạn năm khó gặp, Tôn Hoài Quân thu nhiều tiền như vậy, còn là lòng mang cảm kích. Mà lần này thêm tiền đầu tư là vì lần trước tặng lễ vật, để có thể tiếp tục duy trì, có lẽ là muốn lấy được càng nhiều tiền, Tôn Hoài Quân chuẩn bị phá vỡ mấu chốt, lần đầu tiên khuất phục nhà đầu tư.

Cảnh thêm vào cũng rất đơn giản, chính là sau khi Lục Phùng Xuân mất đi âm thanh, thôn dân cũng bắt đầu xa lánh y, đến hàng xóm kết hôn cũng không mời y. Sau khi cô dâu xuất giá, đoàn người tản đi, Lục Phùng Xuân đi tới, nhặt được bó hoa cưới.

Náo nhiệt là của người khác, y thì có hoa hồng.

Tôn Hoài Quân đơn giản thuật lại nội dung cho Tạ Nhan, lại nhớ ra cái gì đó, biểu tình một lời khó nói hết: "Nhà đầu tư này rất có tiền, tuy rằng mê hoặc rất lớn, thế nhưng tôi tin tưởng ý chí của cậu kiên định, sẽ không thu những thứ ngoài thân này!"

Tạ Nhan không hiểu rõ cái gì mê hoặc, là bó hoa hồng kia sao?

Màn này coi như là đặc biệt quay cho nhà đầu tư, cho nên đạo diễn bảo thợ trang điểm thay đổi hóa trang cho Tạ Nhan.

Các cảnh trước mắt đều có thể bổ sung, Tạ Nhan chỉ cần diễn cảnh có cậu là được.

Tạ Nhan khó có được không thể nhập vai.

Đây là đoạn phim thêm vào, đối với nội dung bộ phim cũng không quá ăn khớp.

Quan trọng nhất là Tạ Nhan không thích bó hoa này, không thể diễn ra loại tình cảm bị hoa hồng tác động.

Quay lại vài lần, Tạ Nhan kêu ngừng, ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi. Suy tư một lát, cậu quyết định tưởng tượng là Phó Thanh tặng mình. Cứ như vậy, cũng không khó tiếp nhận nữa.

Ống kính nhắm ngay Tạ Nhan.

Cậu ôm hoa hồng, hơi suy tư, da tuyết trắng, khóe mắt phủ một tầng hồng, màu môi còn câu nhân hơn màu hoa.

Hoa hồng rực rỡ cũng không sánh bằng nụ cười của cậu.

Chuyện này phát sinh trước mặt nhiều người, dù trong đoàn phim không có ác ý, nhưng quá nhiều người biết, không thể giấu được. Chuyện này dần dần bị truyền ra ngoài, hơn nữa truyền đi càng ngày càng thái quá.

Trời ơi tui edit chương này mà tui cười chớt. Tui nghi có ngày bé ngoan đánh anh Phó thiệt luôn. Cái tật thích làm kim chủ giấu mặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK