Fan dồn dập khiếp sợ.
[Nói đùa sao, ca ca của chúng tôi năm nay mới hai mươi ba tuổi, vừa qua tuổi luật pháp cho phép kết hôn không lâu.]
[Tại sao lại bịa đặt cuộc sống riêng tư của Nhan Nhan, tôi vẫn lo lắng Nhan Nhan lãnh đạm như thế sẽ không tìm được người mình thích, nếu như thật sự kết hôn với chân ái, mụ mụ phải đốt pháo chúc mừng (không có)]
[Các bằng hữu! Mới đoạt ảnh đế a! Trẻ nhất cả nước! Trẻ nhất châu Á! Chú ý tới tác phẩm đi!]
[Tuy như thế, nhưng các tỷ muội, tôi ở hiện trường, chính miệng Nhan Nhan nói, tên của đối phương cũng nói ra rồi...]
Tạ Nhan từng có một lần bị hắc liên quan đến cuộc sống riêng tư, hoàn toàn là vô căn cứ, truyền thông cũng đăng bài, tố cáo một nhóm người, sau đó fan liền hoàn toàn không tin những tin tức liên quan đến phương diện này.
Bất quá lần này thì khác. Sau ba phút, cơ hồ các kênh truyền thông lớn đều thả ra ảnh cùng video tại hiện trường, mỗi câu nói của Tạ Nhan đều rõ ràng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Đây đã không chỉ là hot search, mà là trực tiếp nổ tung.
Thứ nhất là "Tạ Nhan kết hôn", thứ hai là "Tạ Nhan ảnh đế", thứ ba là "Tạ Nhan bày tỏ", thứ tư vẫn là Tạ Nhan.
Fan đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Liên quan đến chuyện Tạ Nhan hẹn hò, bọn họ trước đây chưa hề nghĩ tới, chủ yếu là Tạ Nhan quá lạnh nhạt, chuyện gì cũng hờ hững, không để trong lòng, cách màn hình cũng có thể nhận thấy sự xa cách, không ai có thể tượng tượng được khi cậu yêu một người sẽ là bộ dạng gì.
Hiện tại biết rồi.
Cậu nói: "Không có kim chủ gì hết, đó là tiên sinh có hôn thú đàng hoàng của tôi, đã được mấy năm rồi."
Không trốn đông trốn tây, không dùng từ ngữ mơ hồ, mà là vào ngày đoạt được Ảnh đế, quang minh chính đại nói với tất cả mọi người, không có chút nào giấu diếm.
Fan cũng bị chấn kinh rồi, tuy rằng bọn họ rất rõ Tạ Nhan là người như thế nào, nhưng vẫn không nghĩ tới nói come out liền come out, nói kết hôn liền kết hôn.
Cũng có người không tiếp thu được đã thoát fan, bất quá là số ít, fan bạn gái quá ít, bởi vì Tạ Nhan từ trước đã không để lại bất kỳ ảo tưởng hay ám chỉ nào, phần lớn là fan nhan sắc, fan mẹ, fan sự nghiệp, fan diễn xuất. Fan nhan sắc chỉ muốn liếm liếm liếm mặt, fan mẹ mừng rỡ như điên hận không thể phát trứng gà đỏ mừng con trai gả ra ngoài, fan sự nghiệp đang điên cuồng vì Ảnh đế trẻ nhất, ai còn để ý chuyện yêu đương chứ? Về phần fan diễn xuất, tha thiết khẩn cầu Tạm biệt hoa hồng mau chiếu đi, tối thiểu cho xin cái video giới thiệu chứ!
Thêm vào đó, Hứa Ảnh Chi đã sớm có chuẩn bị, người qua đường cũng chẳng có gì để ghét, mấy năm trước kết hôn đồng tính đã được thông qua, không có gì là ô uế, cũng không có quá trớn.
Còn có một nguyên nhân là, đại đa số mọi ngườ sẽ bao dung hơn đối với thiên tài.
Các fan sau khi tỉnh táo lại, đã không còn nhớ rõ ba phút trước mình nói gì.
[Mẹ ơi, thật sự là khốc ca, yêu là yêu, cưới là cưới, ngươi hỏi kim chủ, không có kim chủ, chỉ có chồng!!!]
[Tôi chết mất! Nhan Nhan của chúng ta sao lại đẹp như vậy!!! Khinh người cũng đẹp!!! Lúc nói ba chữ "tiên sinh của tôi" đáy mắt đều ôn nhu!]
[Đừng nói, mẹ đi luộc trứng gà đỏ.]
[Phó Thanh, Phó tiên sinh là ai? Có tỉ muội nào biết không?]
[Dưới hot search còn có "Tạ Nhan quá trớn", người qua đường có thể đánh chữ cho đúng hay không, Nhan Nhan của chúng tôi vừa công khai lại come out, cẩn thận (bé ngoan bắn tim.jpg)]
Bất quá đến cùng vẫn có người lên tiếng phản đối, fan không muốn cãi nhau với người khác trong ngày đại hỉ, đăng lên một cái meme chụp từ video.
Là lúc Tạ Nhan mất kiên nhẫn, kéo micro của phóng viên qua, lãnh đạm nói chuyện.
Phía trên còn phối thêm dòng chữ "Tôi và Phó tiên sinh một đôi trời sinh, không đến phiên yêu ma quỷ quái như ngươi phản đối."
Like idol, like fan. Câu nói này không sai chút nào.
Mà những việc này Tạ Nhan cũng không biết đến, buổi trưa cậu đi xem phim một chút, đúng quy củ mà nói lời cảm ơn, tựa hồ những sóng lớn mênh mông ngoài kia không thể ảnh hưởng đến cậu, chỉ có cuối cùng nói một câu: "Cảm ơn tiên sinh nhà tôi, tôi yêu anh ấy."
Toàn trường vỗ tay nhiệt liệt.
Tạ Nhan không tham gia tiệc tối, chỉ trả lời mấy câu hỏi, liền lên máy bay đến một nơi khác.
Là tới một quốc gia gần đó, một hải đảo xinh đẹp, là một nơi thắng cảnh, nhưng không quá nổi danh, hiện tại cũng không nhiều người biết.
Tạ Nhan xuống máy bay một mình, mở định vị hôm qua Phó Thanh gửi đến.
Trên đường chỉ có vài người xa lạ, Tạ Nhan kéo khẩu trang và mũ xuống, không có gì che đậy, cũng không tránh né người khác.
Xung quanh đều là xa lạ, không ai nhận ra cậu là ai.
Cạnh biển không có đèn đường, thuyền đánh cá cô độc neo trên mặt biển, nước biển màu lam đậm, tất cả đều hắc ám cô quạnh.
Tạ Nhan đi tới trên bờ cát, có thể nhìn thấy ánh đèn lập lòe xa xa, tựa như đang chỉ dẫn phương hướng.
Bước đi của cậu vốn nhanh, hiệ giờ gần như là đang chạy.
Hai nghìn mét.
Một nghìn mét.
Năm trăm mét.
Năm mươi mét.
Cậu dần dần thả chậm bước chân, đi tới ngôi biệt thự cạnh biển kia.
Trước khi lễ trao giải diễn ra, Phó Thanh đã nói với cậu, muốn đến bãi biển nghỉ dưỡng dài hạn, không có công tác, mỗi ngày đều chỉ có đối phương làm bạn. Tạ Nhan tham gia liên hoan phim, Phó Thanh đến nơi này trước.
Tạ Nhan bước lên bậc thang, gõ cửa.
Qua một hồi lâu, cửa mới mở ra, lúc Phó Thanh thấy Tạ Nhan thì ngẩn ra, túm cậu vào phòng, hỏi: "Sao bây giờ tới rồi? Anh cho là phải đợi đến ngày mai."
Tạ Nhan lắc đầu: "Không đợi được, mấy hoạt động sau đó cũng không có ý nghĩa gì."
Trong phòng khách bật một cái đèn rất sáng, TV đang mở, tạm dừng ở cảnh Tạ Nhan đi thảm đỏ lúc ban ngày.
Biết rõ Phó Thanh thích xem những video liên quan đến mình, Tạ Nhan cũng hết cách rồi, cậu thở dài, nghiêng đầu đi, không nhìn TV nữa.
Lúc nói thì rất sảng khoái, bây giờ nhìn lại rất lúng túng.
Phó Thanh nấu cơm lần nữa, xào hai món, bưng đến phòng ăn, nhìn Tạ Nhan ăn cơm.
Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa màn hình TV, Phó Thanh không bật tiếp nhưng bỗng nhiên nói: "Tiểu Tạ, anh vừa xem em nói chuyện với phóng viên."
Tạ Nhan miễn cưỡng nuốt xuống miếng cơm, khô cằn "Ồ" một tiếng.
Thì là có chút ngu xuẩn.
Phó Thanh nắm chặt tay Tạ Nhan, nhiệt độ của cậu có chút thấp, da dẻ thật lạnh, thích hợp để người ta ủ ấm.
Qua một hồi lâu, Phó Thanh mới cười cười, dáng vẻ đắc ý rất lộ liễu.
Anh rất ít khi cười như vậy.
Phó Thanh nói: "Lúc đó rất vui, nói thế nào đây, tiểu Tạ giống như là ánh trăng trên trời, vĩnh viễn ở trên cao. Nhưng bây giờ ánh trăng bỗng nhiên nói, nói cho các người biết một chuyện, là ánh trăng đã thuộc về một người."
"Thuộc về anh, là ánh trăng của anh."
Tạ Nhan đứng lên, hôn lên cằm Phó Thanh, cậu không biết nói chuyện, chậm rãi suy tư rất lâu, mới nói với Phó Thanh: "Phó ca là mặt trời của em, vĩnh viễn chiếu sáng cho em."
Phó Thanh đến gần, hô hấp đều phun bên tai Tạ Nhan: "Chúng ta cử hành hôn lễ đi, ngay tại đây."
Tạ Nhan gật đầu một cái.