Suy nghĩ của cậu bị nhìn thấu, lại không có cách nào nói rõ, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Mới rồi lúc bật đèn lên, Tạ Nhan tuy rằng cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng bây giờ rõ ràng mặt mày đều nhíu chặt, rồi lại ép buộc chính mình khôi phục dáng vẻ thường ngày cực kỳ không tự nhiên.
Phó Thanh nhìn thấu tất cả, anh thấy tai cậu cứ đỏ bừng lên, nói một cách khẳng định: "Anh đoán đúng là như vậy rồi."
Anh dừng một chút lại nói: "Tiểu Tạ lần trước đã đáp ứng sẽ trân trọng thân thể của mình, sẽ không vì những lý do như vậy mà không đi bệnh viện, đúng hay không?"
Trong đời Tạ Nhan khó có được thời khắc tuyệt vọng như vậy.
Cậu làm như không nghe thấy lời Phó Thanh nói, trấn định tự nhiên vén chăn lên xuống giường, đi chân trần, cũng không nhìn Phó Thanh, mà là đi thẳng đến tủ quần áo.
Quả thực giống như là chạy trối chết.
Lúc Tạ Nhan mặc quần áo có chút nóng nảy, liền không cẩn thận đụng tới vết thương bên tay trái, cậu cũng không quan tâm, sau khi mặc xong áo sơ cậu chán nản nói: "Em mặc đồ xong rồi, đi bệnh viện thôi."
Phó Thanh nở nụ cười, lại cầm áo khoác lên: "Buổi tối gió lớn, em còn đang sốt, mặc thêm đi."
Trên đường đến bệnh viện, Tạ Nhan không nhịn được nghĩ tới những việc mình đã làm, đến tột cùng là giãy dụa làm gì chứ.
Bác sĩ trực trong bệnh viện hôm nay cũng là người hôm qua may cho Tạ Nhan, thấy cậu đến ông cũng không ngạc nhiên, cẩn thận hỏi tình huống, mở ra băng vải, vết thương quả nhiên rạn nứt nhưng cũng không nghiêm trọng, lại bôi thuốc lên, căn dặn Phó Thanh: "Tình trạng vết thương không quá tệ, bất quá không thể lại dùng sức. Về phần phát sốt, có thể do mất máu quá nhiều, miễn dịch suy giảm, vấn đền không lớn, uống thuốc hạ sốt là được."
Vị bác sĩ này niên kỷ cũng lớn, rất thích trò chuyện về gia đình, lại nhắc đến chuyện hôm qua: "Cậu là anh cậu ấy sao? Cậu ấy hôm qua đến một mình, không có ai đi cùng, cứ như vậy may vết thương, thật là đáng thương. Cho dù có bận rộn, thân thể bị thương cũng phải chăm sóc cho tốt."
Tạ Nhan nhíu mày muốn tranh luận với bác sĩ, lại bị Phó Thanh cắt ngang, anh gật đầu một cái: "Do có chút việc, buổi tối mới tới được, làm phiền rồi."
Lúc ra khỏi bệnh viện đã sắp mười giờ, huyện thành nhỏ nên điều kiện cũng không được tốt lắm, đèn đường thì mờ Phó Thanh để Tạ Nhan đi theo sau mình.
Vóc dáng Tạ Nhan rất cao, bình thường đều là hạc giữa bầy gà, nhưng Phó Thanh còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Hiện tại bóng đêm dày đặc, chu vi một mảnh tối đen, cậu đứng ở sau Phó Thanh, hoàn toàn bị che khuất, giống như là được bảo vệ rất tốt.
Tạ Nhan chỉ lo nhìn chằm chằm sau lưng của Phó Thanh, không nhìn dưới chân, không cẩn thận đạp trúng một cái lon rỗng, bất ngờ suýt chút nữa ngã nhào.
Phó Thanh ở phía trước đỡ cậu, chờ Tạ Nhan đứng ngay ngắn, lại thở dài, tựa như không biết nên làm sao, kéo cổ tay cậu: "Không thể ngã nữa, phải cẩn thận tay của em."
Tạ Nhan đang sốt hô hấp nóng rực, thân thể lại lạnh, nhiệt độ trên da rất thấp, lòng bàn tay Phó Thanh lại nóng hổi, cổ tay cậu, chỗ mà hai người tiếp xúc nóng như thiêu đốt.
Cậu nghe Phó Thanh cười nói: "Hiện tại có phải giống như dắt bạn nhỏ về nhà? Được rồi, tay còn đau không?"
Gió từ biển thổi lên có chút lạnh, tay trái còn mơ hồ đau nhức, Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, mím môi nói: "Đau một chút."
Cậu vừa dứt lời, điện thoại rung lên, là Vương Chúc Duy gọi tới.
Vương Chúc Duy hắng giọng một cái, hiền lành nói: "Tạ Nhan à, hôm qua tôi nói sai rồi, việc này cậu xử lý là được, cũng không cần nhận phỏng vấn, nếu có ký giả tìm cậu, liền trực tiếp để tôi nói chuyện với họ."
Tạ Nhan nhíu mày, thái độ của Vương Chúc Duy có chút thái quá.
Vương Chúc Duy không nghe thấy bên kia trả lời, lại kiên nhẫn khuyên lơn, như là vì cậu suy nghĩ: "Cậu muốn chuyên tâm đóng phim, không nên dính tới việc này, đến lúc đó suốt ngày bị truyền thông nhìn chằm chằm, làm sao quay phim cho tốt được?"
Nói lời này chính hắn cũng thấy không đáng tin. Hôm qua hắn toàn tâm toàn ý muốn Tạ Nhan sao tác chuyện này, tạo chút nhiệt độ, hơn nữa Tạ Nhan vì bảo vệ Dương Tầm bị thương, không gian phát triển câu chuyện rất lớn, còn có thể quấn lấy Dương Tầm, thừa dịp nhận quảng cáo kiếm về một ít, trích phần trăm hắn cũng nhận được không ít, tuy là có chút ảnh hưởng đến uy tín.
Nhưng Tần Hạo Thành biết được chuyện này, đại náo một hồi. Hắn không cho phép Tạ Nhan có nhiệt độ, một chút tin tức cũng không được, muốn Vương Chúc Duy phải toàn tâm toàn ý trên người mình. Kim chủ phía sau Tần Hạo Thành đầu tư cho hắn một bộ phim thần tượng chất lượng tốt sắp khai máy, nguyên tác là đại IP, đạo diễn cũng có kinh nghiệm quay vài bộ tương tự, được đánh giá cao, tỷ suất người xem cũng tốt, lăng xê được vài tiểu sinh, tiểu hoa.
Tần Hạo Thành cầm kịch bản kêu Vương Chúc Duy lựa chọn: "Anh hiện tại muốn nâng Tạ Nhan cũng được thôi, tôi có thể đổi người đại diện khác."
So với Tạ Nhan chỉ có nhất thời thì bồi dưỡng cây hái ra tiền Tần Hạo Thành càng là có lời hơn.
Vương Chúc Duy không định nháo với Tần Hạo Thành, thậm chí muốn đem nhiệt độ bên Tạ Nhan dẫn tới trên người Tần Hạo Thành. Bất quá thân làm người đại diện, hắn luôn thấy có chỗ không đúng, bằng hiểu biết của hắn đối với truyền thông, dư luận không nên giống như bây giờ.
Cũng đã xem qua những chuyện Tạ Nhan từng trải, Vương Chúc Duy cũng biết được cậu là loại người gì, không có khả năng có người chống lưng. Hơn nữa Tần Hạo Thành bên kia ầm ĩ lợi hại, Vương Chúc Duy cũng không tra sâu thêm.
Tạ Nhan cúi đầu, lãnh đạm đáp lời.
Vương Chúc Duy còn không biết đủ: "Được rồi, lần này cậu cứu Dương Tầm, bên kia cũng nên có chút biểu hiện, hay cậu hẹn Dương Tầm đi, chúng ta cùng ăn cơm."
Nếu không có chuyện này, Vương Chúc Duy còn không biết Dương Tầm đang phối hợp diễn với Tạ Nhan, hơn nữa Dương Tầm nhiều lần nhắc đến Tạ Nhan trên weibo, rất rõ ràng dẫn lưu lượng cho Tạ Nhan, nhưng đây đối với Vương Chúc Duy mà nói vẫn là lãng phí. Nếu như có thể mượn cơ hội kết giao với Dương Tầm, đem lưu lượng cho Tần Hạo Thành vậy thì quá tốt.
Tạ Nhan mặt mày buông xuống, cự tuyệt: "Hẹn không được."
Điện thoại của Tạ Nhan âm thanh rất kém, Phó Thanh loáng thoáng nghe được đối diện truyền tới tạp âm, tựa hồ đang lớn tiếng cái gì.
Bước chân Tạ Nhan dừng lại, đá hòn đá nhỏ, nghe người đại diện nói xong vẫn là câu kia: "Hẹn không được, cúp đây."
Phó Thanh hỏi: "Làm sao vậy? Hắn chọc giận em?"
Tạ Nhan không có tức giận, chỉ là không nhịn được mà thôi: "Người đại diện muốn em hẹn Dương Tầm ra gặp mặt, chắc là muốn lôi kéo quan hệ cho Tần Hạo Thành, em không muốn.":
Phó Thanh nhớ lại sau Tết Tạ Nhan đi ký hợp đồng: "Người đại diện? Hắn không phải nên chiếu cố em sao? Chí ít nên mời trợ lý, em bị thương hắn cũng không đến?"
Nếu Tạ Nhan vẫn một mình như trước đây thì không có gì để nói, nhưng đã ký hợp đồng với công ty mà còn nuôi thả như vậy là có vấn đề.
Tạ Nhan suy nghĩ một lúc rồi thờ ơ nói: "Trên tay hắn có một người mới, hẳn là muốn bồi dưỡng bên đó, không coi trọng em."
Đâu chỉ không coi trọng, mà là chẳng thèm quan tâm.
Tiểu Tạ của anh bị thương, một mình đi may vết thương, một mình đối phó ký giả, đến một người chăm sóc cũng không có. Sau đó người đại diện còn tính toán Tạ Nhan và bạn của em ấy, muốn từ việc em ấy chảy máu bị thương đem lại lợi ích cho mình.
Phó Thanh chợt nhớ tới lần trước anh để Sở Phục điều tra Huy Đạt, Sở Phục đã nói qua, còn tưởng anh sẽ mở phòng làm việc cho Tạ Nhan chơi.
Khi đó Phó Thanh xem lời này như đùa giỡn, bây giờ nghĩ lại, không phải là không được.
Nếu anh mở phòng làm việc cho Tạ Nhan, có thể mời người đại diện tốt nhất còn có mấy trợ lý chờ đợi sai phái, không như lần này Tiểu Tạ phải tự đi bảo vệ Dương Tầm, anh cũng có thể để Tiểu Tạ tùy ý chọn vài vai diễn cậu thích rồi đầu tư, bất luận chuyện vặt gì cũng sẽ không quấy rầy đến Tạ Nhan, cậu chỉ cần lo làm việc mình thích là được.
Vì vậy, Phó Thanh hỏi: "Người đại diện không có trách nhiệm, có muốn đổi công ty không?"
Tạ Nhan nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, đối phương rất nghiêm túc hỏi cậu, cậu cũng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Không cần thiết, hiện tại cũng không tính là xấu. Vương Chúc Duy tuy rằng không để ý em, nhưng đối với phim em nhận hắn có hưởng phần trăm, ở Huy Đạt có rất nhiều kịch bản, một mình Tần Hạo Thành đóng không hết."
Cậu lại nói thêm một câu, ngửa đầu nhìn Phó Thanh cười cười, gương mặt bị gió biển thổi đỏ: "Cũng không thể mọi chuyện đều như ý, Phó ca đừng lo, em biết nên làm thế nào."
Phó Thanh mềm lòng một chút.
Tính tình Tạ Nhan đúng là không tốt lắm, lại quá quật cường kiêu ngạo, người ngoài cho rằng cậu hiếu thắng. Kỳ thực không phải, Tạ Nhan rất rõ ràng chính mình muốn gì, cậu đối với những chuyện mấu chốt sẽ không thỏa hiệp, không bị bên ngoài ảnh hưởng, trừ những chuyện đó ra cái gì cũng có thể chịu đựng. Cũng không phải nén giận, mà là thật sự không để ở trong lòng, bởi vì không quan trọng, không cần thiết để ý.
Ngây thơ, thông suốt, cứng cỏi.
Phó Thanh xem như chuyện đùa mà cho qua, vỗ nhẹ đầu Tạ Nhan: "Không bị ủy khuất là được."
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, cơm nước đều lạnh, Phó Thanh hâm nóng lại, hai người đơn giản ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi.
Tạ Nhan tìm bọc thực phẩm ở phòng bếp, nghiêm túc quấn cánh tay mình lại rồi mới đi tắm.
Cậu mở nước, cẩn thận tránh vết thương, xoa dầu gội lên tóc, lại nghe được tiếng gõ cửa, chỉa cái đầu đầy bọt ra mở, là Phó Thanh đứng bên ngoài đang cau mày nhìn tay trái của mình, cậu giải thích: "Hai ngày chưa gội đầu rồi, dùng cái này bọc lại, sẽ không dính nước."
Phó Thanh vẫn không rời khỏi, tay chống cửa dùng lực mở ra. Anh xắn tay áo lên, cầm cái thau đi tới, múc nước nóng, vẫy tay với Tạ Nhan: "Lại đây, anh gội cho, em đừng cử động tay nữa."
Tạ Nhan cảm thấy mình vẫn rất tốt, so với lúc chưa bị thương không sai biệt lắm, nhưng trong mắt Phó Thanh, dường như là tàn phế.
Da cậu rất trắng, lại hun trong hơi nước nhuộm một tầng hồng, vẫn còn ngơ ngác ngửa đầu, không phản ứng kịp, cứ như vậy nhìn Phó Thanh.
Phó Thanh dùng ngón tay lau đi bọt trên khóe mắt Tạ Nhan, da tay anh thô ráp, mặc dù động tác rất ôn nhu, Tạ Nhan vẫn thấy hơi rát, không tự chủ trừng mắt.
Trong mắt của cậu có ánh sáng và Phó Thanh.