• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vịt.

Beta: Myeong.

__________

Buổi chiều ngày hai mươi chín tháng chạp âm lịch, toàn bộ cảnh truy đuổi đã quay xong, Ngô Vân mới để đoàn phim về nhà nghỉ lễ.

Bọn họ ngồi xe buýt rời đi, Tạ Nhan để Giang Đồng sắp xếp xong xuôi là có thể về nhà trước, tự mình đặt vé máy bay đến một thành phố khác để lấy ít đồ quan trọng, bởi vì quá muộn, không có chuyến bay nào về Tể An nữa, chỉ có thể buộc mình ngốc ở đây một đêm, đến đêm trừ tịch mới về.

Giữa đường, cậu gửi cho Phó Thanh vài tin nhắn, đợi lâu cũng không thấy hồi âm, trước kia dù Phó Thanh có bận rộn thế nào đi nữa, cũng không như vậy.

Chung quy Tạ Nhan vẫn thấy hơi bất an, nhưng nghĩ đến hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, Phó ca phải ở nhà làm cơm mời khách, có lẽ uống rượu rồi, thực sự không có thời gian để xem điện thoại cũng rất bình thường.

Mãi đến khi Tạ Nhan sắp sửa đi ngủ thì mới nhận được tin nhắn của Chu Ngọc, hắn hỏi: "Bao giờ Tạ ca về tới nơi?"

Tạ Nhan không trả lời, gọi điện thoại thẳng cho Chu Ngọc, trong khi chờ đợi, cậu ngồi dậy khỏi giường đi mặc quần áo.

Qua một hồi lâu, bên kia mới nhận điện thoại, Tạ Nhan hỏi: "Phó ca làm sao rồi?"

Thanh âm Chu Ngọc ép rất thấp, thậm thà thậm thụt, dường như đang trốn tránh người khác, nói một câu phải ngừng một tí: "Cái kia, Phó ca bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện, khi nào thì Tạ ca về?"

Tạ Nhan nghe đến hai chữ "bị thương", trái tim đột nhiên co rút, ngừng đập vài giây, lại chợt đau dữ dội, không thể không khom người, giống như dây đàn bị kéo căng, có lẽ vì để hòa hoãn lại cơn đau này, cậu không dừng lại động tác mặc quần áo.

Cậu im lặng một lúc, qua một hồi lâu mới hỏi: "Cậu đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đang về. Phó ca, vết thương anh ấy có nghiêm trọng không?"

Chu Ngọc hơi chần chừ, "Là tai nạn xe cộ, nhưng lúc đó tôi không ở đấy, không rõ lắm. Mấy người anh tôi đều không để tôi vào phòng bệnh, tôi không biết."

Tạ Nhan không hỏi nhiều nữa, cậu chỉ nói một câu, "Nếu như có tin tức thì gửi tin nhắn cho tôi ngay nhé, đợi tôi về.", xong bèn cúp điện thoại.

Bây giờ là thời điểm tết đến xuân về, khắp nơi đều là người vội vã về nhà, bất kể là phương tiện giao thông đều đông nghịt. Tạ Nhan ra khỏi phòng, xem xem ở gần đây có vé về hay không, cuối cùng chọn ra một chuyến có đường đi phức tạp, lấy được một vé xe lửa đi tới tỉnh lân cận, phải đi tới ba tiếng, lại chuyển sang máy bay, sau cùng lại ngồi hai tiếng xe lửa nữa mới về tới Tể An.

Toàn bộ hành trình mất tới bảy tiếng, gần như không nghỉ ngơi một phút nào.

Tạ Nhan không có hành lý nào, chỉ mang theo người không và một cái hộp cất trong lòng.

Điều kiện xe lửa cực kỳ xấu, đang thời điểm tết đến, hành lý và người đều chen chúc một chỗ, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Tạ Nhan bị người chen lấn đến cạnh cửa ra vào, mỗi lần đến trạm dừng cậu cũng như bị cả dòng người đẩy xuống dưới.

Bên cạnh là tiếng nói chuyện, tiếng cãi vã, còn có tiếng khóc mơ hồ, có người đang hút thuốc lá, bật lửa trong phút chốc vang lên tiếng răng rắc, những thứ này đều lẫn lộn thành một cục, không ai nghe thấy rõ ràng, chỉ còn lại tiếng ồn ào không dứt.

Tạ Nhan cũng hơi muốn hút thuốc. Cậu rất lo lắng, sự lo lắng này xuất phát từ âm thầm sợ hãi về tình trạng thương tích của Phó Thanh.

Lý trí nói cho cậu biết, Phó Thanh nên không xảy ra chuyện lớn gì, nếu không thì ngay cả Chu Ngọc cũng không thể giấu diếm được.

Nhưng tình cảm đúng là không thể nào khắc chế được.

Tạ Nhan chưa từng như thế này bao giờ. Cậu từng đánh mất rất nhiều cơ hội, cũng chưa hối hận bao giờ, thậm chỉ còn không quay đầu lại nhìn, bởi vì cậu biết cuộc sống của mình không dừng lại ở đó, sau này vẫn còn nhiều con đường dài, rất nhiều cơ hội, không cần phải hao phí tâm tư vì một chuyện đã qua.

Nhưng Phó Thanh lại khác.

Y là báu vật duy nhất của Tạ Nhan trong cuộc đời này.

Không có bất kỳ ai hay chuyện nào có thể so sánh với y.

Tạ Nhan thấy hiện tại tâm tình mình không ổn lắm, sau khi suy nghĩ một lát, mở cửa sổ Wechat, bấm nghe từng tin nhắn thoại trong cuộc trò chuyện của Phó Thanh.

Y hỏi: "Tiểu Tạ đang ở đâu vậy?"

"Tiểu Tạ đang làm gì thế?"

"Tiểu Tạ đang nhớ anh sao?"

Trong lòng Tạ Nhan thầm thì, một câu lại một câu trả lời y.

Cậu nói: "Em đang trên xe lửa."

"Bây giờ đang chuẩn bị quay về gặp anh."

"Em rất nhớ anh."

Giống như khoảng cách giữa bọn họ rất gần, mỗi một câu nói đều có câu trả lời.

Tạ Nhan cảm thấy tốt hơn nhiều.

Thật ra cô bé đứng chéo phía đối diện đã nhìn trộm Tạ Nhan rất lâu. Cậu mặc một thân áo lông màu đen, ở trên xe cũng đội mũ, che đi phần lông mày, còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen. Cậu rũ mắt, từ góc độ cô gái nhìn sang, chỉ độ cong của mắt thôi cũng rất động lòng người. Rõ ràng áo khoác rộng quá, không nhìn rõ thân hình, hoàn toàn không có tí đồ trang sức nào, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng chỉ cần Tạ Nhan đứng ở đó thì đã giống như hạc giữa bầy gà, tỏa ra ánh sáng.

Cô cảm thấy tiểu ca kia rất giống Tạ Nhan, nhưng đại khái vẫn cho rằng Tạ Nhan không thể nào đi xe lửa như vậy, cho dù công ty quản lí có keo kiệt tới đâu đi nữa, cũng không thể đối đãi với một diễn viên trẻ đang nổi như vậy chứ.

Song cô vẫn len lén chụp một tấm hình, lưu vào trong điện thoại di động làm kỷ niệm.

Xuống xe lửa xong, lại chuyển sang máy bay, lộ trình hai tiếng, Tạ Nhan buộc mình phải đi vào giấc ngủ. Cậu biết Phó ca bị thương, sau khi trở về phải chăm sóc đối phương, điều kiện tiên quyết là tinh thần phải dồi dào, nhưng cậu không cách nào ngủ được, một chút cũng không.

Hành trình dài đằng đẵng. Tạ Nhan đến bệnh viện đã bảy giờ sáng.

Chu Ngọc len lén núp ở cổng bệnh viện, vừa nhìn thấy Tạ Nhan lập tức ra nghênh đón.

Phó Thanh xảy ra chuyện, hắn cũng rất căng thẳng, song Chu Chân không cho hắn vào trong phòng điều trị, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, lần đầu hối hận mình thật vô dụng, cái gì cũng không làm nên hồn, cả lúc này cũng không được tích sự gì, cuối cùng lại không nhịn được liên lạc với Tạ Nhan.

Chu Ngọc nhanh chóng nói ra tình huống mình nghe trộm được, "Hôm qua có rất nhiều người ra vào phòng bệnh Phó ca, không biết làm cái gì, tôi còn nghe thấy có người nói tới cảnh sát, hình như rất phức tạp..."

Tạ Nhan vào trong bệnh viện, nghênh đón cậu chính là mùi nước khử trùng gay mũi lạnh như băng, dường như hoàn toàn xa lạ với cậu.

Cậu dừng chân, nói với Chu Ngọc: "Cậu đi mua giúp tôi hai chiếc áo khoác lông."

Chu Ngọc sửng sốt: "Mua kiểu dáng như thế nào?"

Tạ Nhan tiếp tục đi về phía trước: "Như nào cũng được. Nhanh lên chút rồi về đây."

Chu Ngọc không theo nữa, một mình Tạ Nhan đi lên trên tầng.

Phó Thanh ở một phòng bệnh đơn, trước cửa có hai người coi chừng, hẳn là ngăn cản người bình thường vào trong.

Bên cạnh còn có vài người đang đứng, Mạc Phục nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Nhan thì sửng sốt, "Cậu biết rồi sao? Phó Thanh kêu bọn tôi đừng nói với cậu."

Tạ Nhan nhìn gã, không trả lời câu hỏi, "Phó ca thế nào rồi?"

Mạc Phục cười cười, dường như đang an ủi cậu, "Không có chuyện gì lớn, chỉ là trầy da tí thôi, thật ra thì hôm qua đã có thể xuất viện, cũng không định nói cho cậu biết. Chẳng qua hôm qua cậu ấy phải xử lý ít chuyện, không ngủ một đêm rồi, tới gần sáng mới nghỉ ngơi. Đúng rồi, cậu muốn vào thăm cậu ấy không?"

Tạ Nhan lắc đầu, tầm nhìn chuyển qua phía cầu thang, nói: "Đợi chút nữa."

Không lâu sau, Chu Ngọc thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi chạy tới, cầm hai bộ quần áo đưa cho Tạ Nhan.

Tạ Nhan đi vào phòng vệ sinh thay quần áo mới xong mới đẩy cửa vào phòng bệnh.

Cậu chen chúc trên xe lửa suốt một đêm, trên quần áo dính đầy mùi thuốc lá, mì gói lẫn lộn, rất dễ dàng đoán được. Thật ra thì chuyện đi xe lửa suốt đêm cũng không cần giấu diếm, nhưng chí ít hiện tại Tạ Nhan không muốn để Phó Thanh lo lắng.

Gian phòng bệnh rất lớn, bên trong vô cùng yên tĩnh, chút âm thanh cũng không có, Tạ Nhan bước nhẹ chân, cậu không lấy ghế, cũng không dựa lên trên giường, chỉ ngồi trên mặt đất cạnh mép giường.

Cậu nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt Phó Thanh.

Hầu như Tạ Nhan chưa từng thấy được bộ dạng Phó Thanh khi ngủ ra sao.

Hai mắt y nhắm nghiền, sắc mặt dường như tái hơn trước kia, chân mày nhíu chặt, ngay cả khi ngủ cũng không giãn ra, vết sẹo trên thái dương vô cùng rõ ràng.

Nhưng cho dù như vậy, cũng là người bạn trai anh tuấn nhất, đẹp trai nhất của Tạ Nhan.

Tạ Nhan không ngủ một đêm, tới bây giờ nhìn thấy Phó Thanh, xác định y thực sự không có chuyện gì lớn, mới an tâm lại, vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt y, cứ như vậy dựa vào tủ đầu giường, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, Tạ Nhan nhìn thấy gương mặt Phó Thanh.

Y dường như không khác thường ngày, vẫn cười như vậy, hôn lên trán Tạ Nhan: "Xin lỗi, để Tiểu Tạ lo lắng rồi, còn về đây suốt đêm, là lỗi của anh."

Tạ Nhan cắn môi, cậu có hơi muốn mắng Phó Thanh muốn giấu giếm chuyện của bản thân, nhưng lại không nỡ, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng viện cớ, "Không đâu, em về đây mới biết."

Phó Thanh nói: "Đừng lừa anh, Tiểu Tạ làm gì anh cũng biết."

Tạ Nhan không lên tiếng, chỉ mặt không đổi sắc nhìn y, qua một lúc lâu mới nhụt chí, "Sao Phó ca biết được?"

Phó Thanh đưa tay, kéo nhãn mác trên quần áo mới của Tạ Nhan, "Ngay cả cái này cũng quên không cắt."

Tạ Nhan ngẩn người, cậu im lặng trong chốc lát, mím môi, hỏi: "Phó ca từng nói, bất kể em xảy ra chuyện gì đều phải nói với anh. Nhưng anh lại không nói cho em biết."

Phó Thanh còn chưa kịp trả lời, Mạc Phục đã mở cửa phòng, dẫn một đám người đi vào, nhìn Phó Thanh và Tạ Nhan đối diện, nói ra lời xin lỗi không có một chút áy náy nào, "Ngại quá, không nghĩ tới hai người đang nói chuyện tình cảm. Chỉ là những kẻ khác đều xử lý cả rồi, người này thì sao?"

Hai người phía sau đẩy một người đi vào, người nọ thân hình cao lớn, lại thất tha thất thiểu, qua một lúc lâu mới đứng vững được.

Hắn là Hứa Tiểu Hồng.

Ở đây chỉ có Tạ Nhan không biết chuyện gì đang xảy ra. Tâm lý Mạc Phục vốn không chê chuyện lớn, thuật lại toàn bộ chuyện phát sinh hôm qua một lần.

Phó Thanh vốn đã chuẩn bị tài liệu gần xong xuôi, dự định qua năm mới mới thu lưới, nhưng lại không ngờ tới Hứa Tam điên đến mức này, lần trước là tìm người ra tay với Phó Thanh, lần này là thẳng tay lái xe đâm người. May mắn Phó Thanh luôn rất cảnh giác, đường xá phố cũ lại không tốt, mới không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng lại thêm vài vết thương. Phó Thanh làm bộ bị thương nhập viện, thu lưới thừa dịp công ty náo loạn, bận rộn cả đêm hôm qua.

Những người đó đều bị đưa đến cục cảnh sát, ngoại trừ Hứa Tiểu Hồng.

Cái gì Hứa Tiểu Hồng cũng không làm, hắn biết tất cả, nhưng cũng không nhúng tay vào, từ đầu tới đuôi đều bàng quan đứng nhìn, buông thả cho chuyện này phát sinh.

Cho nên cuối cùng mới còn một mình hắn ở đây.

Hứa Tiểu Hồng cúi đầu, không giải thích một câu.

Tạ Nhan đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Hứa Tiểu Hồng, chờ Mạc Phục nói xong câu cuối cùng, cậu lập tức xông lên túm lấy cổ áo Hứa Tiểu Hồng, ép hắn lên trên tường.

Vài cái ban đầu Hứa Tiểu Hồng không phản kháng, mặc cho Tạ Nhan muốn làm gì thì làm, không nói một lời, dường như không có gì để nói.

Trước giờ Tạ Nhan đánh người rất có chừng mực, nếu không thì cũng không thể làm một tên cầm đầu ở viện mồ côi nhiều năm như vậy, song lúc này cậu quả thực không nương tay, nhằm chỗ hiểm đánh, ngay cả đầu khớp ngón tay cậu cũng biến xanh.

Hứa Tiểu Hồng có sức nặng như vậy, cho dù không phản kháng, người bình thường gần như cũng không thể di chuyển hắn, huống hồ người gầy lại xinh đẹp như Tạ Nhan, lại có thể ép hắn lên trên tường ác như vậy.

Mạc Phục chưa từng thấy qua chiến trận như vậy bao giờ, rất ngạc nhiên đứng xem.

Có lẽ do Tạ Nhan đánh quá ác, Hứa Tiểu Hồng cũng dần dần nổi lên tức giận, hắn muốn gạt tay Tạ Nhan ra, gầm lên với Phó Thanh: "Anh cả và anh hai của tao đều chết vì mày, dựa vào cái gì bọn họ đều chết hết, mày vẫn còn sống khỏe mạnh ở đây, có cuộc sống tốt như vậy. Công ty không phải của bọn tao sao?"

Tạ Nhan cao xấp xỉ hắn, chỉ là sức nặng thoạt nhìn còn chưa bằng một nửa Hứa Tiểu Hồng, nghe vậy lại đánh một quyền, "Con mẹ nó, mày vừa nói cái gì?"

Anh cả Hứa Tiểu Hồng chết trong sự cố của công xưởng, nhưng cha mẹ Phó Thanh cũng chết tại nơi đó. Anh hai hắn dính phải thói xấu trong quá trình đi đòi nợ, cuối cùng tự tìm đường chết, mà trước đó, Phó Thanh từng thu dọn đống tàn dư vì anh ta không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ vì nói ra lời nghẹn uất, dường như Hứa Tiểu Hồng cũng không áy náy gì nữa, đánh nhau với Tạ Nhan.

Gần đây Tạ Nhan quá gầy, sức lực và tinh thần cũng không được tốt lắm, nhưng Hứa Tiểu Hồng lại không làm gì được cậu, khi còn bé, hắn ở bên người Phó Thanh, không ai dám bắt nạt hắn, một người to cao, nhưng lại không có kinh nghiệm gì. Một quyền duy nhất đánh trúng Tạ Nhan, cậu vẫn không tránh đi, vì vậy nên ra tay nặng hơn.

Hứa Tiểu Hồng không đánh trúng Tạ Nhan thêm lần nữa.

Bởi vì Phó Thanh đã bắt lấy tay hắn, nhấc chân đá hắn văng ra xa mấy mét, đụng tới cửa.

Hứa Tiểu Hồng ho khan kịch liệt mấy tiếng.

Phó Thanh kéo Tạ Nhan vào lòng, y liếc nhìn Hứa Tiểu Hồng, lạnh nhạt nói: "Chuyện tao từng làm, trách nhiệm tao từng gánh vác, không kể cái nào, đều không thẹn với lương tâm."

Thực ra Hứa Tiểu Hồng cũng hiểu rõ, Phó Thanh nuôi hắn ở bên người, bồi dưỡng hắn ngần ấy năm, hắn biết, chỉ là không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ?

Phó Thanh không muốn nói chuyện này thêm nữa, y liếc nhìn Mạc Phục, đối phương rất thức thời dẫn người đi.

Tạ Nhan nhìn căn phòng thoáng chốc trống trơn, rũ mắt, cắn răng nói: "Vì những người này, không đáng."

Phó Thanh cầm lấy tay Tạ Nhan, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tạ vì những người này cũng không đáng."

Y dừng lại, lại thêm một câu: "Thật ra chẳng có gì đáng hay không đáng cả, chỉ là chịu trách nhiệm mà thôi."

Trách nhiệm y phải gánh vác từ khi còn nhỏ, không thể trốn tránh, y gánh chịu lâu như vậy, cũng định đẩy đi, nhưng cũng chẳng hề muốn người khác nhất định phải cảm ơn y.

Phó Thanh hôn lên đốt ngón tay Tạ Nhan, rất nhẹ nhàng, "Những thứ này cũng không thể coi là toàn bộ vật anh sở hữu, nhưng đời này của anh, dường như trừ chuyện này ra thì chưa từng làm chuyện gì khác."

Y dừng một lát, nói tiếp: "Trừ cái đó ra, anh chẳng có gì cả."

Lòng Tạ Nhan hung hăng run rẩy.

Cậu biết những lời này là thật, Phó Thanh một mực buông tha, dứt bỏ một bộ phận thuộc về mình, bổ sung vào chỗ khuyết thiếu của phố cũ. Phố cũ càng phồn vinh, công ty càng phát triển, y mất đi càng nhiều.

Phó Thanh cười cười, nhìn Tạ Nhan, dường như muốn nói một câu rất bình thường, "Nhưng bây giờ thì khác. Anh có em, Tiểu Tạ chắc không biết, em quan trọng với anh biết bao nhiêu."

Y luôn tiếp tục tồn tại một cách bình thường, cũng biết vận mệnh lưng đeo gông xiềng, chưa từng làm chuyện mình thích, cũng chưa từng thích ai.

Có lẽ do trưởng thành quá sớm, Phó Thanh cũng chưa cảm thấy cái gì mới tốt, song hai mươi năm qua y cũng chưa hề hưởng thụ cuộc sống.

Cứ như vậy cho đến khi y gặp Tạ Nhan vào đêm mưa hôm đó.

Cũng không phải thương cậu vì muốn mua vui, đối với Phó Thanh thì Tạ Nhan tương đương với vui sướng vậy.

Giống như người đời mưu cầu hạnh phúc theo bản năng, bản năng của Phó Thanh chính là theo đuổi Tạ Nhan.

Y đã theo đuổi được.

Tạ Nhan ngẩn người, cậu không biết nên nói gì, do dự một hồi mới giơ tay lên, dường như rất đấu tranh, cuối cùng mới lấy ra một chiếc hộp màu đen từ trong lòng, mở ra bên cạnh Phó Thanh.

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có tí ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ tiến vào nơi đây, xung quanh lờ mờ, dường như tất cả đều mờ nhạt không rõ.

Nhưng đến khi Tạ Nhan mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, không khí này hoàn toàn không còn nữa.

Trong nháy mắt, toàn bộ ánh sáng đều tụ hội trên hai khối đá kia, chiếu sáng lên khuôn mặt Tạ Nhan.

Cậu rũ mắt, dường như không dám ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, cả khuôn mặt như bị luộc chín, cũng không che giấu được sắc hồng, thanh âm vẫn luôn run rẩy, "Em không biết bây giờ có thích hợp hay không. Nhưng em đã mua nhẫn, muốn tặng cho anh. Phó ca có bằng lòng kết hôn với em không?"

Kết hôn với Phó Thanh, vĩnh viễn ở chung một chỗ, là tương lai tốt nhất Tạ Nhan có thể nghĩ tới.

Cũng không có chuyện nào tốt đẹp hơn.

Xung quanh rất yên tĩnh, Tạ Nhan có thể nghe được tiếng hô hấp của mình một cách rõ ràng, vào giờ phút này, cậu mất đi năng lực nhận biết thời gian.

Biết rõ Phó Thanh không từ chối, nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế nội tâm đang xao động.

Không biết qua bao lâu, cậu mới nghe được thanh âm Phó Thanh, ẩn chứa chút run rẩy không dễ phát giác, "Đưa đây."

"Nếu Tiểu Tạ cầu hôn rồi, vậy để anh đeo nhẫn cho em."

Trong khi đang đeo chiếc nhẫn lên, y thành kính dâng lên nụ hôn của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK