- Được, để ta đi hỏi gia gia! Dương Mạt nghe thế mắt sáng lên, ngay lập tức đứng lên, vèo một cái biến mất, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Vương Song buồn cười nhìn bóng dáng chạy đi của Dương Mạt, đám người Sở Vân Phàm cũng đều hiểu ý cười. Rất nhanh, Dương Mạt chạy trở về, vừa mới vào đến cửa, hắn đã lớn giọng nói: - Sư huynh, gia gia nói chúng ta có thể tùy ý sử dụng tài nguyên của tông môn, không hạn chế gì! - Cái gì! Vương Song giật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.