Vương Song nhìn viên đá kia, cảm giác trí tuệ của bản thân dường như được mở ra, trong nháy mắt hiểu được. - Được, món bảo vật thứ hai, ta chọn Ngộ Đạo Thạch. Vương Song quyết định, lập tức đưa tay, cất nó đi. Tần Chính Nam đứng ở một bên, không có quấy nhiễu sự lựa chọn của đối phương, hắn chỉ phụ trách lấy thứ Vương Song cần. - Có lẽ, cũng nên chọn cho sư đệ một món bảo vật. Vương Song lẩm bẩm, thần thông trên người Dương Mạt không nhiều, dường như trừ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.